Mạng xã hội là con dao hai lưỡi nhưng không ngờ nó lại đáng sợ như vậy, đọc những lời bình luận khó nghe Trình Dư cảm thấy thật sự sợ hãi, cứ có ai đi qua lại có cảm giác như họ đều nhìn chằm chằm cậu, hàng ngàn con mắt soi mói chỉ chỏ cười nhạo cậu.
Trình Dư không thể chịu nổi nữa mặc kệ hiện tại đang là giờ làm vội chạy ra ngoài.
Rõ ràng họ còn không biết gì sao có thể nói cậu và Tạ Lâm như thế?
Chỉ cần đăng lên một bài viết là có thể định tội người khác chẳng cần quan tâm thật giả đúng sai hay sao?
Lần đầu gặp tình huống như vậy cậu hoang mang không biết phải xử lý như thế nào, ngày hôm đó cậu cùng Tạ Lâm đi ăn là thật, nói giữa cậu và anh trong sạch có ma mới tin, họ vẫn luôn tin vào những gì mà họ đang nghĩ.
Cop qua cop lại, trở lại tra????g chí????h _ ???? RuM????R????????e????.???????? _
Điện thoại báo có cuộc gọi đến nhưng cậu không nghe, cho đến khi màn hình hiện lên bốn cuộc gọi nhỡ, chuông vừa dừng bên kia lại gọi đến như rất sốt ruột.
Trình Dư kiếm một cái ghế đá ngồi xuống, ép lại hơi thở bình tĩnh một chút mới nhấc điện thoại lên.
Vừa được kết nối đầu dây bên kia là giọng Tạ Lâm gấp gáp hỏi: “Em đang ở đâu?”
“Em đang ở hồ trong công viên…”
“Công viên gần công ty em đúng không?” Tạ Lâm nói: “Ở yên đấy đợi tôi đừng đi đâu.”
Trình Dư còn chưa kịp trả lời Tạ Lâm đã cúp máy, anh đã dặn thì cậu chỉ có thể ngồi đây đợi anh.
Cũng may hiện giờ đã gần giữa trưa công viên không có nhiều người lắm, cậu còn cố ý chọn một góc khuất nên không ai để ý phía này.
Ngồi không một chỗ không hiểu sao cậu lại mở bình luận vừa rồi ra xem, hình như con người rất thích tự ngược mình thì phải, rõ ràng biết người ta đang chửi rủa cậu, cậu vẫn muốn đọc.
Ở phía dưới những bình luận còn khó nghe hơn, còn mỉa mai cậu là gay, nhục mạ cậu thế nào cũng có.
Không ngờ bí mật cậu chôn giấu bao nhiêu năm đột nhiên bị phơi bày một cách như vậy, vừa tiết lộ tính hướng của cậu, vừa tiết lộ luôn người cậu yêu thầm.
Không biết cậu có nên cảm thấy may mắn vì đây chỉ là một nhóm nhỏ toàn nhân viên trong công ty hay không, dù cậu bị mắng thế nào đi nữa cũng không sao cùng làm nghỉ việc là được, sau này mọi chuyện lắng xuống là xong, chỉ sợ anh là đối tác của công ty sẽ bị chuyện này mà ảnh hưởng.
Cậu đang định lướt xuống phía dưới xem tiếp đột nhiên bài viết bị biến mất, ban đầu cậu cứ tưởng mạng lag nhưng vào tìm lần nữa thật sự không còn thấy đâu, thay vào đó là một bài viết thanh minh từ một tài khoản nhân viên trong công ty, ngay câu đầu tiên đã khiến cậu giật mình.
[Xin chào mọi người, tôi chính là chủ topic hôm trước, đầu tiên cho tôi gửi lời xin lỗi đến Trình Dư, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất trong việc này.]
Bài viết rất dài, Trình Dư kéo xuống một đoạn phía dưới chủ yếu là lời giải thích mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm, cậu và Tạ Lâm là người cùng quê có quen biết nên ngày hôm đó gặp tiện thể cùng nhau đi ăn.
Cô gái cũng nói vì mình suy đoán lung tung khiến mọi chuyện đi quá xa nên chân thành xin lỗi, mong cậu tha thứ và xin mọi chuyện dừng lại ở đây.
Sau bài viết của cô gái cũng là bài viết của trưởng nhóm thay cậu giải thích một lần nữa, nói quyết định thăng chức cho cậu chỉ là trùng hợp, cấp trên thấy cậu làm việc ở đây đã vài tháng có năng lực nên muốn cho cậu cơ hội phát triển hơn, không liên quan gì đến đối tác, còn nghiêm túc răn đe những người lan truyền tin tức thất thiệt trong nhóm sẽ bị kỉ luật.
Hai bài viết được đăng gần như cùng lúc, tuy đang trong giờ làm việc nhưng vẫn rất nhiều người nhìn thấy, bình luận cũng ào ào hiện lên.
[Tin nổi không, tôi làm việc ở công ty tổng bốn năm rồi mới chuyển về đây, cống hiến như trâu như bò sếp còn không nhớ tên mà một người mới vào làm việc bốn tháng đã thấy có năng lực, thật là vi diệu.]
[Đến trưởng nhóm cũng phải lên giải thích mọi người biết ý của tôi rồi đấy.]
[Tôi chỉ muốn nói có ma mới tin nhưng mà tôi sợ bị kỉ luật lắm ha ha.]
Mặc dù bình luận vẫn còn những lời khó nghe nhưng đã đỡ hơn trước rất nhiều, quan trọng nhất là ảnh của cậu và Tạ Lâm không còn trên nhóm nữa.
Trình Dư không biết tại sao mọi chuyện lại như vậy, nếu cấp trên thấy bài viết khó nhìn thì chỉ cần cho người xóa đi là được sao còn đi thanh minh cho cậu chứ?
Cậu còn không hiểu chuyện ra sao thì đã thấy Tạ Lâm đứng trước mặt, hình như anh chạy đến đây nên trên mặt toàn là mồ hôi, áo cũng bị cởi ra cầm vắt vẻo trên tay.
Vừa nhìn thấy cậu Tạ Lâm đã lớn tiếng hỏi:
“Sao vừa rồi tôi gọi điện thoại em không chịu nghe?”
Trình Dư chột dạ vội vàng nói: “Em xin lỗi…”
“Giờ này em không làm chạy ra công viên làm gì?”
“Giờ này không phải anh cũng đang làm sao? Tại sao lại ở đây?”
Tạ Lâm bực mình ngồi xuống bên cạnh cậu thở hắt ra một hơi: “Không phải là vì em…!vì bài viết trên nhóm tôi mới phải đến đây sao?”
“…Anh cũng thấy rồi?”
“Tôi là đối tác của công ty, hơn nữa ảnh còn rõ mặt tôi như vậy em nghĩ tôi không biết?”
Cậu lờ mờ đoán ra gì đó nhẹ giọng hỏi: “Vậy bài xin lỗi vừa rồi do anh ép người ta đăng?”
“Là do cấp trên của em suy đoán lung tung nghĩ tôi có ý với em nên vội thăng chức cho em để lấy lòng, nhưng thật ra hợp đồng tôi đã xác nhận đã kí từ trước rồi, ông ta có làm vậy cũng vô dụng còn ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi nữa.”
Khi nhắc lại Tạ Lâm vẫn còn cau mày lại chứng tỏ vừa rồi anh tức giận đến mức nào, Trình Dư cũng hiểu lí do vì sao anh nhanh chóng muốn làm rõ chuyện này như vậy, nếu để mọi chuyện ầm lên, cả công việc hay đời sống của anh đều sẽ bị ảnh hưởng, đâu giống như cậu, anh gấp gáp như vậy cũng là chuyện dễ hiểu.
Bỗng nhiên Tạ Lâm quay qua hỏi: “Có tin đồn như vậy không sao chứ? Nếu em thấy khó chịu có thể nghỉ.”
“Anh đã giải thích rồi mà, không có chuyện gì đâu.” Trình Dư lắc đầu từ chối: “Em sẽ không vì mấy chuyện này mà từ bỏ.”
Tạ Lâm gật đầu, công việc là lựa chọn của cậu, anh có thể khuyên chứ không thể bắt ép.
Hai người cứ im lặng ngồi như vậy một lúc không nói gì, Trình Dư nhìn đồng hồ trên tay rồi quay qua anh hỏi: “Bây giờ…!anh phải đến công ty của em sao?”
“Ừ.” Tạ Lâm gật đầu, anh cúi xuống nhìn áo vest trên tay có chút không vui, vừa rồi vội quá nên anh túm bừa nó lại một góc, giờ nhìn nhăn nhúm trông rất khó chịu, anh nhíu mày nói: “Nhưng áo bị nhăn rồi.”
Trình Dư khoác áo lên người anh rồi dùng tay xoa xoa một góc bị nhăn, một lúc sau cậu mỉm cười nói: “Anh xem, hết nhăn rồi.”.