Trong phòng người thì đông, nhưng sau khi giới thiệu Trình Dư mới biết một nửa trong số đó cũng như cậu, đều được người quen dẫn đến.
Bạn của Tạ Lâm ngoài Tô Hải Nam và Lưu Bằng còn có Lưu Vỹ, Lục Sâm và ba người nữa cùng làm trong công ty.
Tô Hải Nam đứng lên giới thiệu từng người với cậu, cuối cùng chỉ về phía một thanh niên trẻ tuổi luôn im lặng từ đầu tới giờ nói:
“Đây là Chu Hạ, nhân viên tài năng của công ty bọn anh.
Đều là người một nhà cả em đừng ngại nhé.”
“Phải đấy đừng ngại, có khi chúng chúng ta phải gọi một tiếng chị dâu đó ha ha.”
Người vừa nói là Lưu Vỹ, hai tiếng chị dâu làm Trình Dư ngại ngùng chỉ biết mím chặt môi dưới chào hỏi qua loa: “Xin chào, em là Trình Dư rất vui được biết mọi người.”
“Khách sáo quá, chị dâu cứ gọi Lưu Bằng là được rồi.”
“Em tên Lục Sâm nha chị dâu.”
Trình Dư cả mặt đỏ lựng, người người thi nhau nói khiến cậu lúng túng không biết nên phản ứng như thế nào, cũng may trong đây đèn nhấp nháy đủ loại màu nên không thấy rõ sắc mặt của cậu.
Tạ Lâm thấy cậu căng thẳng đến mức siết chặt tay lại, anh nhìn đám người trước mặt lạnh nhạt nói:
“Vừa rồi không nghe à? Em ấy có tên.”
Chẳng hiểu sao anh vừa lên tiếng những người này không dám gọi đùa nữa, quay sang Tạ Lâm trêu: “Tôi cũng đâu cào tường nhà cậu, gì mà giữ kĩ vậy.”
Khởi đầu coi như thuận lợi, bạn của Tạ Lâm cũng rất nhiệt tình thỉnh thoảng quay qua hỏi thăm cậu đôi ba lời.
Nhưng Trình Dư để ý, có hai người từ đầu đến cuối đều không mở lời nói câu nào, một người liên tục nhấc chén uống rượu, còn người bên cạnh thỉnh thoảng cúi xuống nói câu gì đó.
Cậu vẫn nhớ người đang uống rượu tên là Chu Hạ, bởi vì khi Tô Hải Nam giới thiệu Chu Hạ không nói gì nên cậu khá ấn tượng, còn người bên cạnh cậu không nhớ tên lắm.
Lúc đầu Trình Dư còn nghĩ Chu Hạ và người kia là người yêu vì từ đầu đến giờ luôn ngồi sát nhau, nhưng nhìn kỹ lại thì có vẻ là không phải.
Hơn nữa Trình Dư cảm thấy Chu Hạ thỉnh thoảng lại quay qua nhìn cậu bằng ánh mắt kì lạ.
Lúc này Tô Hải Nam đang khoe khoang ở công ty họ làm việc như thế nào, sau phát triển ra sao, còn nói Tạ Lâm lợi hại đến mức nào.
Trình Dư càng nghe càng nhìn về phía Tạ Lâm bằng ánh mắt khâm phục.
Bỗng nhiên người bên cạnh Chu Hạ lên tiếng hỏi: “Vậy Trình Dư, cậu làm nghề gì?”
Trình Dư nhỏ giọng nói: “Em chỉ là nhân viên bình thường thôi.”
Người kia dường như nhếch môi lên cười: “Chỉ là nhân viên bình thường thôi à?”
Hắn vừa dứt lời Tô Hải Nam đã nhíu mày nói: “Thì cậu cũng chỉ là nhân viên thôi mà?”
Công ty là do Tạ Lâm, Tô Hải Nam và Lưu Bằng cùng nhau góp vốn, lúc đầu học có kêu gọi thêm người nhưng ai cũng coi thường nên không ai chịu giúp, hơn nữa Tô Hải Nam cũng biết rõ vì sao Triệu Mặc lại vào công ty nên luôn nhìn hắn ta không ưa.
Triệu Mặc không nói gì lại quay qua hỏi Trình Dư: “Vậy cậu học trường Đại học gì ra vậy? Quen Tạ Lâm lâu chưa? Sao tôi chưa từng thấy qua bao giờ?”
Trình Dư càng căng thẳng hơn không biết nên trả lời như thế nào, cậu còn chưa học Đại học, bây giờ mới chỉ đăng kí một lớp học ngoài giờ…!
“Liên quan gì tới cậu?” Bỗng dưng Tạ Lâm lên tiếng cắt ngang.
“Là bạn bè tôi chỉ muốn quan tâm một chút thôi mà.” Triệu Mặc cười trừ.
“Ừ.” Tạ Lâm nói: “Nhưng tôi không coi cậu là bạn.”
Rồi anh lại quay sang Tô Hải Nam bực dọc nói: “Giờ thể loại người nào cậu cũng mời à?”
Tô Hải Nam khó xử xua xua tay, dùng khẩu hình miệng nói: Không phải tôi mời.
Chu Hạ từ đầu tới cuối luôn im lặng đột nhiên đặt mạnh chén rượu trong tay xuống, bộ dạng khó chịu đứng dậy nói: “Em chợt nhớ ra có việc, em đi trước.”
“Chu Hạ!” Triệu Mặc cũng đứng dậy theo quay qua Tạ Lâm nói: “Cậu thật quá đáng, Chu Hạ vì cậu mà từ bỏ cơ hội đi du học, biết em ấy thích cậu hôm nay cậu còn cố ý mang người đến, không suy nghĩ đến cảm giác của em ấy?”
Tạ Lâm lúc này cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Triệu Mặc hỏi lại: “Thì sao?”
Lưu Bằng và Lưu Vỹ ở bên kia không nhịn được bật cười, tình nhân ngồi cạnh hai người cũng che miệng cười theo.
Triệu Mặc đen mặt lại còn muốn nói gì đó nhưng thấy Chu Hạ đã đi xa chỉ có thể hậm hực trừng Trình Dư một cái xoay người rời đi.
Trình Dư thở hắt ra một hơi, bảo sao từ đầu luôn cảm thấy hai người kia nhìn cậu là lạ, thì ra là ong bướm từ Tạ Lâm mà ra.
Tô Hải Nam bên kia cũng thở dài nói: “Từ đầu biết phiền phức như vậy tôi đã không để Chu Hạ vào công ty rồi.”
“Giờ đuổi đi vẫn được.” Tạ Lâm nói.
“Không được.
Hạng mục mà Chu Hạ làm còn dang dở, hơn nữa ngoài chuyện tình cảm cá nhân ra thì công nhận em ấy thực sự có tài.
Còn Triệu Mặc là tiểu thiếu gia nhà họ Triệu, tuy vô dụng nhưng còn gia thế phía sau tôi nào dám đắc tội.” Tô Hải Nam sợ Trình Dư hiểu lầm nên quay qua giải thích:
“Trình Dư đừng giận.
Chu Hạ là đàn em khóa dưới của bọn anh, lúc đầu công ty thiếu người nên anh mới đồng ý cho vào công ty không ngờ lại làm mọi người khó xử, nhưng em yên tâm, anh lấy tư cách thẳng nam ra đảm bảo Tạ Lâm và Chu Hạ hoàn toàn không có gì.”
Lục Sâm cũng nói: “Anh cũng có thể đảm bảo.”
Trình Dư mỉm cười đáp: “Em không sao, em tin anh ấy.”
Từ đó đến giờ ngoài Trình Ngọc ra cậu còn chưa từng nhìn thấy Tạ Lâm đối xử đặc biệt với ai bao giờ đâu, với thái độ vừa rồi nói anh có ý với Chu Hạ chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Dạo gần đây anh mới bắt đầu dịu dàng với cậu, xem ra cậu cũng là một ngoại lệ đi, hơn nữa vừa rồi anh ấy còn đứng ra bênh vực cậu…
Trình Dư mím môi, nhìn bàn tay Tạ Lâm đặt ngay bên cạnh không nhịn được nhích lại gần chạm vào tay anh, hành động tưởng qua như vô tình lại bị Tạ Lâm phát hiện, trước khi kịp rụt tay lại anh đã chủ động nắm chặt lấy tay cậu.
Trong phòng ánh đèn mập mờ, hai người lén lút nắm chặt tay nhau không một ai phát hiện..