Đến tận khi thanh tra lôi kéo Lã Tứ đang điên cuồng la hét đi khuất Trình Dư vẫn đau đến mức không thể đứng thẳng dậy, một tay cậu ôm chặt lấy eo, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi.
Thế nhưng xung quanh lại không một ai tiến đến giúp, thay vào đó là rất nhiều ánh mắt nhìn cậu cứ như dịch bệnh thì thầm to nhỏ.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ Trình Dư tố cáo anh Tứ thật sao?”
“Có lẽ là thật rồi, đáng sợ thật đấy, thôi chúng ta tránh xa người ta ra một chút không cẩn thận lại bị cắn cho lúc nào không hay.”
Con người luôn là như vậy, họ luôn không quan tâm phải trái đúng sai, với những người không có tiếng nói, không có quan hệ như cậu bất kể làm gì cũng thành sai.
Mặc dù người tố cáo Lã Tứ không phải cậu, nếu hắn ta ngay thẳng không làm chuyện sai trái thì có gì phải sợ, thế nhưng tâm điểm không phải là Lã Tứ có bòn rút tiền của công ty thật không mà là cậu có tố cáo hắn ta thật hay không.
Trình Dư không thể di chuyển, vừa rồi đập vào cạnh nhọn của bàn nên có lẽ bị thương không nhẹ.
Cậu ôm cái eo đau nhức đến mức không thể đứng thẳng nổi, ngày hôm nay càng khiến cậu hiểu rõ hơn lòng người đáng sợ đến mức nào, trước đó còn có thể tươi cười nhưng ngay sau đó liền có thể quay lưng đâm cậu một nhát.
Cậu muốn rời khỏi đây, bỗng nhiên nhìn thấy một người quen mắt cậu gặp không lâu trước đó.
Là Triệu Mặc.
Tô Hải Nam từng nói Triệu Mặc có người quen trong công ty của cậu, thế nhưng vì sao chứ, cậu đâu đắc tội với hắn?
Triệu Mặc nhìn thấy Trình Dư đã phát hiện ra cũng chẳng thèm giấu giếm nữa đi đến trước mặt cậu, nở nụ cười mỉa mai nói: “Không ngờ nhìn cậu ngu ngơ cũng giỏi thật đấy, ngoài Tạ Lâm ra còn bám víu lấy cành cao khác, Tạ Lâm có biết không?”
Trình Dư nhìn hắn không hiểu hỏi: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Không phải chuyện lần này là do Cố Hằng giúp cậu hay sao? Một người nghèo kiết xác ngay cả Đại học cũng chưa tốt nghiệp thì lấy gì hắn ta chịu giúp cậu ngoài việc trèo lên giường của hắn?”
Cố Hằng là bạn trai cũ của Lương Niên, Triệu Mặc nói như vậy cũng đủ hiểu người đứng sau tất cả chuyện là ai, Trình Dư cố nén xúc động trong lòng lại hỏi: “Tại sao anh phải làm vậy?”
Triệu Mặc ghé sát người lại gần Trình Dư, cậu hoảng hốt lùi về sau một bước, hắn không buông tha dồn cậu đến đường cùng nói:
“Đừng cướp người của Chu Hạ, cậu không xứng đâu.”
Trình Dư nhìn hắn, cậu vừa phẫn nộ vừa tức giận, thật muốn lao đến đấm tên này một trận, hắn là cái quái quỷ gì chứ, tưởng bản thân là con nhà giàu thì hay lắm sao?
Dường như đoán được suy nghĩ của Trình Dư, Triệu Mặc mỉm cười nói: “Tôi khuyên cậu đừng manh động, Tạ Lâm thân mình còn lo không xong chắc không có thời gian đi đón cậu từ đồn cảnh sát về đâu.”
Nắm đấm đang siết chặt của Trình Dư dần buông lỏng, cậu như vậy càng khiến Triệu Mặc đắc ý đi qua cố tình đụng vào người khiến cậu lảo đảo suýt ngã.
Khinh thường người khác đến thế là cùng.
Thời gian này xảy ra nhiều chuyện nên Trình Dư cảm thấy rất mệt mỏi, cậu muốn nói với Tạ Lâm cậu ở công ty bị người ta ức hiếp, cái tên Triệu Mặc kia còn đe dọa cậu, nói cậu không xứng với anh, hắn thật sự rất đáng ghét.
Nhưng Tạ Lâm dạo gần đây cũng không ổn lắm, hôm nào về cũng say mèm, mỗi lần mở cửa Trình Dư chỉ có thể chống đỡ ôm lấy anh nửa kéo nửa ôm người lên giường, mùi rượu nồng nặc đến mức phải mở hết cửa sổ trong phòng ra mới có thể bớt hơn một chút.
Cậu quen đường quen nẻo cởi quần áo ra lau người cho anh, thỉnh thoảng Tạ Lâm nôn ra lại phải thu dọn đống lộn xộn đến nửa đêm mới xong, cho nên cậu có bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu uất ức muốn kể với anh cũng không làm được, người say thì đâu biết an ủi.
Ở trong công ty đã không còn ai nói chuyện với cậu nữa, Lã Tứ quả thật là dựa vào vị trí đang làm ăn bớt tiền của công ty, nghe nói cấp trên muốn răn đe người khác không tái phạm nên đề đơn tố cáo rất nặng không biết sau này sẽ như thế nào.
Cậu cũng nhắn tin cảm ơn Lương Niên nhưng Lương Niên không cảm thấy chuyện đó có gì to tát còn cười đùa nói: “Sang Mỹ cùng tôi đi, nếu không cậu ở lại đây một mình bị bắt nạt nữa thì biết tìm ai bây giờ?”
Rõ ràng biết hắn chỉ nói đùa thôi mà Trình Dư thật sự cảm động.
Chuyện của Lã Tứ càng khiến người trong công ty chán ghét cậu, trưởng phòng mới đến tránh cậu như tránh tà ngay cả việc cũng không thèm giao, nhân viên thì khỏi nói, họ không xỉa xói cậu là may rồi.
Cậu thật sự không muốn nghỉ vì nếu bây giờ cậu xin nghỉ trước sẽ trở thành người thua cuộc, là kẻ bỏ sợ mà chạy trốn, Triệu Mặc ở đằng sau nhất định sẽ chế nhạo cậu vô dụng.
Nhưng cậu thật sự không chống đỡ nổi nữa.
Hôm nay có một thực tập sinh đến làm việc vô tình để đổ cả cốc cà phê nóng lên người cậu, cô ta rối rít xin lỗi, Trình Dư không muốn làm khó người ta nên cũng thôi.
Vậy mà trong lúc đi vệ sinh, khi chuẩn bị ra khỏi cửa Trình Dư lại nghe thấy cô thực tập sinh đang nói chuyện với một người khác.
“Chị thấy vừa rồi em diễn có giỏi không?”
“Được đấy, em không đi làm diễn viên đúng là uổng phí tài năng.”
“Mà em cũng đừng nghĩ chị độc ác, tại cậu ta xấu xa quá thôi.
Hại trưởng phòng cũ của mình ngồi tù rồi còn vẫn làm ở đây, thật là mặt dày.”
Phần da bị cà phê nóng đổ vào vẫn còn đau rát, Trình Dư dựa người vào tường thở dốc.
Cậu dần hiểu ra cho dù cậu cố ở lại cũng chỉ đổi lấy sự chán ghét, ngay cả Triệu Mặc còn không tìm cậu thêm lần nữa, có khi giờ này cậu ra sao hắn đã sớm đoán được.
Những chuyện cậu gặp phải có khi Tạ Lâm còn không biết, vậy thì cậu cố gắng chống đỡ rốt cuộc đang để ai nhìn đây?.