Ngày hôm đó qua đi, dường như chỉ mỗi Trình Dư là để ý còn những người khác vẫn sống cuộc sống bình thường.
Trình Ngọc nhắn tin nói hôm vừa rồi quên mất sinh nhật của cậu, muốn đưa cho cậu một chút quà, hỏi có thể gặp mặt được không.
Vì chưa đi tìm việc nên Trình Dư rất rảnh rỗi, nhưng giọng nói của Trình Ngọc vang lên bên cạnh Tạ Lâm ngày hôm đó vẫn khiến cậu cảm thấy ám ảnh muốn tránh mặt Trình Ngọc vậy nên lập tức từ chối.
Trình Dư: [Em bận mất rồi, để hôm khác đi anh.]
Trình Ngọc: [Vậy thứ năm tuần sau em xin nghỉ một ngày đi, anh định đón bố mẹ lên chơi.]
Trình Dư bất ngờ hỏi lại: [Có chuyện gì mà đón bố mẹ lên đây vậy?]
Trình Ngọc: [Anh muốn giới thiệu bạn gái cho bố mẹ.]
Nhìn đến tin nhắn này Trình Dư thật sự rất muốn cười, quan hệ giữa Trình Ngọc và bạn gái tốt đến mức ra mắt gia đình luôn rồi Tạ Lâm có biết không?
Trình Dư nhắn lại: [Được thôi, vừa hay em mới được bằng lái xe.]
Trình Ngọc: [Vậy thì tốt quá, em qua đón anh và bạn gái nhé.
Bố mẹ anh nhờ Tạ Lâm đón họ rồi.]
Trình Dư hơi khựng lại một chút, Tạ Lâm biết Trình Ngọc sẽ giới thiệu bạn gái cho bố mẹ, còn giúp Trình Ngọc đi đón họ luôn, anh bao dung như thế à?
Nhưng cậu cũng không còn tâm trạng nào mà suy nghĩ nhiều như vậy nữa, ba năm không thay đổi được tình cảm của một người, cũng đủ biết cậu vô dụng đến nhường nào.
Buổi tối cậu bắt đầu không ngồi ngốc chờ Tạ Lâm đi làm về, cũng không còn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho anh, có nhiều khi Tạ Lâm muốn đưa quà sinh nhật cho Trình Dư mà lần nào về cũng thấy cậu ngủ say không nỡ gọi, anh chỉ đành cất hộp quà vào trong ngăn kéo.
Anh nghĩ do cậu giận nên mới vậy, nhưng tính cách anh lạnh nhạt, đời này cũng chưa từng dỗ dành ai bao giờ, mà cậu không bao giờ giận anh được lâu, chắc vài ngày rồi lại thôi.
Ngày Lục Vân cùng Trình Nhật lên thành phố Tạ Lâm đi đón hai người họ ở bến xe, Trình Ngọc mượn được xe của bạn rồi cậu chở hắn đi đón bạn gái.
Ngồi trên xe Trình Ngọc liên tục kể về cô gái kia với Trình Dư, trông hắn có vẻ rất hạnh phúc, kể đến mức cậu cũng cảm thấy ghen tỵ thay.
Cậu không biết tại sao mình lại như vậy nữa, rõ ràng do bản thân cậu không tốt mà nhìn người khác hạnh phúc cậu lại không vui, thật là ích kỷ.
Bỗng nhiên Trình Ngọc hỏi: “À đúng rồi đấy, em cũng không còn nhỏ nữa, đã thích ai chưa?”
Vốn dĩ Trình Dư không định nói nhưng không biết tại sao lại đáp: “Em có thích một người, nhưng hình như anh ấy không thích em.”
Trình Ngọc giật mình: “Anh…!anh ấy?”
“Phải, anh ấy.” Trình Dư không quay lại nhìn sắc mặt hốt hoảng của Trình Ngọc vẫn tiếp tục lái xe, khóe môi hơi cong lên nói: “Anh ấy tốt lắm, cái gì cũng tốt, còn giỏi nữa…!chỉ là không thích em.”
“Vậy…!vậy sao?”
Trình Ngọc vẫn còn chưa kịp ngấm được những gì Trình Dư đang nói, hắn không ngờ Trình Dư lại thích đàn ông, đã vậy tên kia còn không thích Trình Dư, ngơ ngác cả nửa ngày mà vẫn không nói được câu gì.
Xe đang đi qua ngã tư đúng lúc vừa chuyển đèn xanh, Trình Dư giữ nguyên tốc độ đi qua đột nhiên có một chiếc xe vượt đèn đỏ lao tới.
Trình Ngọc hốt hoảng kêu lên.
“Cẩn thận!”
Tình huống xảy ra đột ngột Trình Dư không kịp tránh, hai chiếc xe đâm thẳng vào nhau, đầu xe vỡ nát.
Đầu óc Trình Dư ong ong cả lên, cậu cảm thấy cánh tay như bị kính đâm vào đau nhức, người dân xung quanh dần vây kín lại về phía này, có người kêu mau gọi xe cấp cứu, chẳng mấy chốc con đường trở nên náo loạn.
Cậu không có tâm trạng để ý nhiều như vậy vội vàng nhìn sang Trình Ngọc bất tỉnh bên cạnh, nắm lấy tay anh gọi:
“Anh ơi.”
Không có tiếng trả lời, trên đầu Trình Ngọc chảy ra rất nhiều máu, Trình Dư càng hốt hoảng hơn giọng cũng khàn cả đi.
“Anh…!anh có sao không? Trả lời em đi.”
Cũng may ở đây cách bệnh viện không xa nên rất nhanh xe cứu thương đã đến, lúc này Trình Dư cố gắng bình tĩnh lại cùng Trình Ngọc lên xe cứu thương, tay cậu run đến mức phải mất rất nhiều lần mới có thể gọi điện cho Tạ Lâm, nói nửa ngày không nên lời.
Ngồi trong hành lang bệnh viện, cậu vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn đóng kín mít, ngay cả cánh tay đang chảy máu cậu cũng không để tâm đến chỉ mải thấp thỏm nhìn người đi đi lại lại.
Nhà hàng mà Trình Ngọc hẹn trước cách đây không xa, rất nhanh Tạ Lâm đã dẫn Lục Vân và Trình Nhật đến.
Lục Vân vừa nhìn thấy cậu đã hỏi Trình Ngọc đang ở đâu, cậu chỉ vào trong phòng phẫu thuật, nào ngờ bà không nói không rằng vung tay lên cho cậu một cái tát.
“Cái thằng mất dạy này, mày đủ lông đủ cánh làm loạn thôi chưa đủ giờ mày còn muốn hại chết anh mày hả?”
Không ngờ Lục Vân lại ra tay đánh cậu ai cũng giật mình, không những thế bà còn liên tục chửi mắng ngay cả khi Tạ Lâm cản lại cũng không nghe, Trình Dư đưa tay sờ lên một bên má, ngơ ngác nhìn Lục Vân rồi nhìn Tạ Lâm.
Cậu không nghe rõ rốt cuộc bà đang chửi cái gì, ngay cả Tạ Lâm nói gì cũng không nghe rõ, mãi đến khi có y tá đến Lục Vân mới thoáng im lặng lại.
Đúng lúc này cửa phòng phẫu thuật được mở ra, Trình Ngọc nằm trên giường bệnh hai mắt nhắm nghiềm, bỗng chốc sự chú ý của người xung quanh đều dồn hết vào Trình Ngọc.
Lục Vân khóc nấc lên, Trình Nhật cũng liên tục hỏi bác sĩ Trình Ngọc sao rồi, Tạ Lâm cũng theo họ đi mất chỉ để lại mình cậu bơ vơ đứng đó, y tá đi qua cũng đẩy cậu một cái bảo cậu đứng gọn vào.
Khi Tạ Lâm đi lướt qua người cậu, cậu rất muốn gọi anh lại nhưng bàn tay đưa ra ngay cả góc áo của anh cũng không nắm được, cổ họng như có thứ gì đó chặn lại không thể thốt nên lời.
Cậu rất muốn nói với anh, cậu cũng bị đau, cũng sợ nữa, sao anh không chịu quay lại nhìn cậu dù chỉ là một chút?.