Trình Dư có thể cảm nhận được ác ý rõ rệt mà Phó Dương dành cho mình, chào hỏi xong hắn coi như không nhìn thấy cậu mà quay sang hỏi chuyện Tạ Lâm, nào là hỏi tại sao bác trai không đến, nào là trước lúc đi cũng nhắn tin cho Tạ Lâm tại sao anh không trả lời, cực kì thân thiết hoàn toàn coi Trình Dư như vô hình.
Trình Dư mím môi muốn thoát khỏi cái tình huống khó coi này, nào ngờ Tạ Lâm đột nhiên nắm chặt tay cậu lại kết thúc cuộc trò chuyện với Phó Dương, anh cũng hơi mất kiên nhẫn.
“Nếu cậu không quen thì có thể để nhân viên phục vụ hướng dẫn, tôi bận dẫn em ấy đi thăm quan rồi.
“
“Nhưng mà! “
“Tạm biệt.
“
Tạ Lâm cắt ngang lời Phó Dương cứ vậy kéo Trình Dư đi, được một đoạn cậu vội giật tay ra khỏi tay anh, vẻ mặt có chút không vui.
“Nếu anh bận thì cứ đi tôi tự tham quan một mình cũng được.
“
Chẳng biết Tạ Lâm nghĩ gì mà đột nhiên giải thích: “Phó Dương là bạn học khi xưa của tôi, chỉ đơn thuần là bạn học không hơn.
“
Trình Dư vốn không muốn quan tâm nhưng nghe hai từ bạn học này hơi chướng tai, hỏi: “Bạn học mà gọi anh là anh?”
“Em không vui à?”
“Tại sao tôi lại phải không vui?”
Trình Dư tránh xa Tạ Lâm một đoạn, rõ ràng là chỉ đứng không nhưng anh thật sự rất nổi bật, cứ phút chốc lại có người nhìn về phía này.
Trình Dư bị ánh mắt soi mói cực kỳ khó chịu.
“Anh cũng có phải ph! ” cậu muốn nói anh có phải phân đâu mà nhiều ruồi bâu thế, nhưng nhìn lại hoàn cảnh này nói lời tục tĩu thì không đúng vội sửa lời.
.