Nhắn được vài câu Tạ Lâm nói anh phải họp rồi nên cậu mới bỏ điện thoại xuống.
Lương Niên bị ngó lơ từ nãy tới giờ giở giọng tiếng bất mãn:
“Còn bảo giữa hai người không có gì, cậu cười đến không thấy mặt trời đâu nữa rồi kìa.”
Trình Dư che miệng ho khan một tiếng bình thản nói: “Tôi để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi.”
Lương Niên bĩu môi, thuận theo tự nhiên cái quái gì, chưa chi đã bị tình yêu làm mờ con mắt rồi.
Hắn lại nhìn sang bữa cơm trưa đủ món của Trình Dư trong lòng dâng lên cảm giác ghen tỵ, đúng là có người yêu vừa đẹp trai vừa giàu thích thật.
Lương Niên đem điện thoại ra nhắn tin cho Lương Vỹ: [Anh ơi cơm công ty ăn chán quá T^T]
Phải mất tầm mười phút sau Lương Vỹ mới nhắn lại.
Lương Vỹ: [Ngày mai anh bảo đầu bếp làm cơm cho em mang theo.]
Khoé môi Lương Niên dần cong lên tâm tình cũng tốt hơn hẳn, hắn không có người yêu thì sao chứ, cũng có anh trai vừa giàu…!cũng rất đẹp.
Điện thoại Trình Dư lần nữa lại reo lên, cậu do dự không bắt máy, không biết là ai gọi đến mà sắc mặt bỗng kém đi hẳn đứng dậy nói: “Có lẽ chiều tôi phải ra ngoài cậu ở lại công ty nhé.”
“Ơ này…”
Lương Niên chưa nói xong Trình Dư đã đi mất.
Cậu ra ngoài hành lang thấy xung quanh không có ai mới nhận điện thoại, im lặng một lúc thật lâu bên kia dường như có tiếng thở dài.
“Anh đến trước cổng công ty của em rồi.
Chúng ta gặp mặt nhau được không?”
Trình Dư vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ tiếc trên này quá cao không nhìn thấy gì, giọng nói của cậu hơi chua xót: “Không phải tôi đã nói đừng đến sao?”
“Chỉ gặp một lúc, sau khi xác nhận em vẫn sống tốt anh sẽ đi.”
Cuối cùng Trình Dư vẫn đồng ý gặp mặt.
Trình Ngọc đã nhắn cho cậu từ thời gian trước nhưng Trình Dư luôn viện cớ nhiều việc để tránh gặp mặt nhau, thật ra cậu không ghét Trình Ngọc, trước kia vì quá bất công nên đôi khi cậu cảm thấy tủi thân, còn từng nghĩ đến nếu Trình Ngọc không xuất hiện thì tốt, có khi cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn.
Nhưng sau đó lại nghĩ lại cuộc sống mà, quá hoàn hảo đâu còn là nó nữa, thời gian qua đi cậu cũng quên rồi, nhưng lâu không gặp lại vẫn có chút không tự nhiên.
Trình Dư dẫn Trình Ngọc ra quán cà phê gần công ty, nửa ly cà phê gần cạn mà hai người vẫn chưa nói được câu nào.
Trình Ngọc quan sát Trình Dư một hồi lâu mỉm cười nói:
“Thật may là em sống tốt hơn anh nghĩ, anh yên tâm rồi.”
“Anh thì sao?”
“Cũng rất tốt, có hai đứa nhỏ trong nhà vui hơn hẳn nhưng cũng rất bận, rất nhiều chuyện phải lo.”
Trước kia Trình Ngọc có nói do con ốm nên chưa thể đi gặp Trình Dư được, ai cũng vậy thôi, có gia đình rồi sẽ lo cho con cái đầu tiên.
“Con của anh khỏi ốm rồi chứ?”
“Không sao nữa rồi.” Trình Ngọc nói: “Chúng nó biết anh đi gặp em nên luôn miệng hỏi em có về nhà chơi không.”
“Chúng…!biết em sao?”
“Anh vẫn luôn miệng nhắc.” Nói đến đây giọng Trình Ngọc nhỏ hẳn đi: “Anh nói với chúng anh nợ em rất nhiều, nếu không có em cũng không có anh ngày hôm nay nên nhất định phải tìm được em.”
Nghe nói Trình Ngọc đang sống ở thành phố M cách thành phố Hạ tận bảy tiếng đi xe.
Nếu hắn muốn đến thăm cậu vừa phải thu xếp công việc vừa phải thu xếp chuyện nhà, lần này đi chắc cũng không ở lại lâu, Trình Dư cũng không muốn nhắc quá nhiều đến chuyện trước kia nói lảng sang chuyện khác.
“Có ảnh của đứa nhỏ không?”
“Có.” Trình Ngọc vội lôi điện thoại lên mở cho Trình Dư xem, trong album ngập tràn ảnh của hai đứa trẻ.
“Đây là Tiểu Khiết còn đây là Tiểu Trì, nhìn vậy thôi chứ lúc nhỏ nghịch lắm.”
Vì có đứa nhỏ làm trung gian nên cuối cùng hai người cũng nói chuyện dễ dàng hơn một chút, dù sao cũng là anh em chung một nhà nhiều năm, thì ra cũng không quá khó để gặp mặt như cậu nghĩ.
Bỗng nhiên Trình Ngọc hỏi:
“Lúc em thấy ảnh của em và Tạ Lâm bị tung lên mạng rất bất ngờ.
Em và hắn…!quay lại với nhau sao?”
“Hiện tại thì chưa.” Nhưng cũng không phủ định là sau này sẽ không có.
Trình Ngọc lại thở dài: “Thật ra sau khi em đi Tạ Lâm đã nói chuyện của em và hắn cho anh, lúc đầu anh rất tức giận nên đánh hắn một trận, sau đó nhìn thấy hắn đau khổ vì em nhiều như vậy lại thấy anh có tư cách gì mà trách Tạ Lâm chứ, ngay cả anh còn không chăm sóc nổi em trai mình.”
“Anh ấy…!vì em mà đau khổ sao?”
Trình Ngọc gật đầu: “Từ lúc quen Tạ Lâm có lẽ đó là khoảng thời gian anh thấy hắn gục ngã nhất.”
Đến lúc ra khỏi quán cà phê Trình Dư vẫn không thể tin được những lời Trình Ngọc vừa nói, hắn nói rất nhiều, rất nhiều chuyện.
Nhưng cậu chỉ nghe thấy một vài câu giống như là, sau khi cậu đi Tạ Lâm cứ như người mất hồn ngập tràn trong men rượu, có khi uống nhiều quá đến mức phải nhập viện.
Anh mỗi ngày đều nhốt mình trong căn nhà hai người từng ở, có ai hỏi đều nói nếu anh đi sợ cậu về không có chìa khoá vào nhà.
Gặp ai anh cũng nói rằng tìm cậu về cho anh được không, muốn anh làm gì cũng được chỉ cần tìm cậu về.
Trình Ngọc nói sau đó Tạ Lâm chuyển qua sống ở thành phố Hạ nên không biết vì sao anh tự vượt qua được.
Còn nói với cậu rằng năm cậu rời đi, vào ngày lễ tình nhân cũng chính là sinh nhật của Trình Dư, thật ra Trình Ngọc bắt gặp Tạ Lâm đi mua đồ sinh nhật cho cậu, nhưng vì Trình Ngọc quên mất nên nhờ anh đến giúp mình cầu hôn bạn gái.
Không biết vì sao năm đó Tạ Lâm lại làm như vậy nhưng để cậu ở nhà một mình vào ngày sinh nhật là rất sai rồi, còn món quà mà anh mua đó Trình Dư không còn cơ hội nhận được nữa.
Trình Dư cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cậu nhớ lại lời nói mơ màng Tạ Lâm nói với cậu vào tháng trước, anh nói anh thật sự buông bỏ Trình Ngọc rồi, anh muốn ở bên cậu.
Nếu đó là sự thật thì cậu có thể hiểu vì sao anh nhận lời Trình Ngọc, bởi vì anh muốn hoàn toàn bỏ đoạn tình cảm đó xuống, tận mắt chứng kiến Trình Ngọc bên người khác, sau đó ở bên cạnh cậu với tư cách là một người yêu thực sự.
Trình Ngọc cũng nói ngày đó ở trong bệnh viện Tạ Lâm lập tức quay ra tìm cậu, bởi vì chính hắn cũng vậy đều nghĩ cậu không bị thương nên không để ý, lại không biết đó là lần gặp mặt cuối cùng.
Chỉ một lần vô tâm đó mà phải trả giá bằng sự hối hận dày vò suốt nhiều năm.
Ngày ở trong bệnh viện cái quay đầu rời đi của Tạ Lâm vẫn khiến Trình Dư ám ảnh, đôi khi ở trong giấc mơ thôi cũng khiến cậu hoảng sợ ngồi bật dậy, cậu nhớ lại lúc còn nhỏ Lục Vân cũng quay đầu rời đi như vậy, nó lại rơi trên người Tạ Lâm trùng khớp một cách kì lạ.
Giống như tất cả chỉ là một cơn gió, Trình Dư cố gắng đến đâu cũng không giữ lại được gì.
Không biết Trình Dư lang thang đến tận đâu, chuông điện thoại reo vài lần cậu mới phát hiện, mọi lần Tạ Lâm chỉ nhắn tin không ngờ lần này anh trực tiếp gọi video.
Trình Dư ấn nhận nhưng lại tắt camera ở phía mình, giọng Tạ Lâm khàn khàn truyền qua loa điện thoại.
“Anh nhắn tin không thấy em trả lời nên mới gọi điện.
Bây giờ anh đang ở khu chợ, nước Y có nhiều đồ lắm em có muốn anh mang gì về không?”
“Có chuông gió không?”
Trình Dư thấy camera rung chuyển một hồi, sau đó là hình ảnh nửa góc mặt của Tạ Lâm.
“Có.
Em thích chuông gió sao?”
“Thích.” Không biết Trình Dư nói cho chính mình hay nói cho Tạ Lâm nghe.
“Em muốn vớt vát thử xem có giữ được một chút gió nào không.”
Nhưng hình như cậu có câu trả lời rồi, trước kia anh với cậu cứ như ngược hướng, còn hiện tại…
Tạ Lâm cười thấp giọng đáp lại: “Chờ anh về.”.