Không Biết Sao Yêu Em - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Không Biết Sao Yêu Em


Chương 20


Editor: Mễ

Hôm sau thức dậy, chuẩn bị bò xuống giường, Đồng Kỳ túm đầu tóc rối bời đi vào phòng tắm, Bạch Tổng đuổi theo ngồi xổm bên chân cô, cái đầu lắc qua lắc lại, Đồng Kỳ đánh răng rửa mặt xong, cô lau mặt cho Bạch Tổng, Bạch Tổng lắc đầu rụt ra, chạy ra khỏi phòng tắm, Đồng Kỳ vừa buộc tóc vừa nói: “Aiz, không sạch sẽ sau này không cho con lên giường nữa.“

“Gâu — —“ – Con muốn lên  

“Đồng Kỳ cười cười làm đồ ăn sáng cho nó, làm thêm cho mình một ít bánh mì.

Hôm nay là ngày nghỉ phép thứ hai, ngày mai lại phải đi làm, cô ăn sáng xong, đeo dây xích vào cổ Bạch Tổng, chuẩn bị ra ngoài dắt chó đi dạo.

Sau khi mở cửa, cô nhìn sang nhà hàng xóm một cái, không có động tĩnh.

Đồng Kỳ túm lấy Bạch Tổng đang đứng cạnh thang máy, nghĩ ngợi, có nên gõ cửa không? Ngay lúc này thì thang máy mở ra, cô kéo Bạch Tổng đi vào trong, lần nữa thò đầu ra ngoài.

Cánh cửa vẫn an an tĩnh tĩnh.

Bạch Tổng đi vòng vòng trong thang máy, sợi dây chó của nó lại quấn quanh chân Đồng Kỳ, Đồng Kỳ cử động nói với nó: “Đừng quấn, đừng quấn.”

Bạch Tổng vui vẻ tiếp tục di chuyển vòng quanh.

Đồng Kỳ: “……“

Cửa thang máy đóng lại, cánh cửa gỗ bên kia vẫn không mở ra, Đồng Kỳ không nghĩ nữa, đi xuống tầng trệt, cô bị Bạch Tổng ba chân bốn cẳng lôi đi.

Vừa ra khỏi cửa, Bạch Tổng càng dùng sức chạy, Đồng Kỳ khóc không thành tiếng: “Bảo bối, con từ từ thôi mà.“

“Gâu……“ – Bạch Tổng khoái chí sủa, đón ánh mặt trời, chân chó chạy nhanh như vậy, Đồng Kỳ không còn cách nào khác từ chạy chậm biến thành chạy nhanh.

Lúc này bên cạnh có thêm một người, giơ tay nắm lấy sợi dây của Bạch Tổng, trái tim Đồng Kỳ nhảy một nhịp, cười nói: “Tôi còn tưởng anh …“

Sau đó nhìn thấy không phải Liêu Thành Xuyên, mà là một gương mặt có chút quen thuộc, chợt ngừng lại.

Vương Dịch cười sáng lạn: “Còn tưởng em thế nào? Chị, đã lâu không gặp.“

“Đã lâu không gặp.“ – Đồng Kỳ hơi ngừng một chút, sợi dây đã bị Vương Dịch giữ lại, cô không cần chạy nhanh vậy nữa, tốc độ từ từ chậm lại, Vương Dịch cười tít mắt, gương mặt ửng đỏ túm tóc: “Khoảng thời gian này em đi công tác, đến Syria, vừa mới trở về.“

“Đi lâu đến vậy à, cũng sắp ba tháng rồi còn gì.“ – cách đám cưới Vu Hân đến nay cũng tầm đó thời gian.

“Ừm, phòng làm việc cử em đi chụp vài bức ảnh, lát nữa chị đến chỗ em xem không?“ – Vương Dịch rất nhiệt tình, cũng rất hăng hái, cậu nhìn Đồng Kỳ, không che dấu tình ý chút nào.

“Lát nữa sao? Lát nữa tôi có việc rồi, lần sau đi.“ – lát nữa Đồng Kỳ làm gì có việc gì, nhưng cô không muốn cho Vương Dịch hy vọng quá lớn, cô giơ tay, cầm lại sợi dây: “Đưa tôi.“

“Thôi, chị kéo không nổi đâu, để em cầm cho, em gần đây thường hay chạy bộ buổi sáng, em ở tòa F, ngay phía sau tòa nhà kia kìa, không xa đâu, lát nữa chị có việc gì vậy?“ – Vương Dịch có hai chiếc răng khểnh, cười lên trông rất rạng rỡ, lại còn có chút ngây thơ, loại tiểu thịt tươi này…

Đồng Kỳ cười cười: “Còn một số công việc chưa xong.“

“Ồ, là vậy à, đành thôi vậy, lần sau đi, chúng ta đều ở cùng một tiểu khu đấy.“ – Vương Dịch nhìn Đồng Kỳ không chớp mắt, gương mặt căng thẳng lại ửng hồng.

Đồng Kỳ kéo khăn lông vắt trên cổ lau mồ hôi trên má, chạy chậm chậm, lúc chạy tới cửa tiểu khu của mình, một người đàn ông cao lớn từ bên trong đi ra, sau lưng còn có một người phụ nữ, bước chân của Đồng Kỳ ngừng lại, bước chân Liêu Thành Xuyên cũng khẽ ngừng lại.

Tầm mắt anh lướt qua tới ở bên cạnh cô, rơi trên thân hình người thanh niên trẻ tuổi, ngay sau đó ánh mắt anh nhìn xuống, dừng trên bàn tay đang giữ lấy sợi dây dắt chó.

Triệu Hoa nhìn thấy ông chủ không đi, cũng ngừng lại, theo hướng nhìn của Liêu Thành Xuyên nhìn qua.

Thì nhìn thấy người quen, Triệu Hoa nhìn thấy ánh mắt không cử động của ông chủ, cảm giác lần này ông chủ ngừng lại có hơi lâu, cô cười đi xuống bậc thang, đến trước mặt Đồng Kỳ cười nói: “Cô cũng ở đây sao?“

Đồng Kỳ không nhìn Liêu Thành Xuyên nữa, cô nhìn gương mặt Triệu Hoa, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, vừa mới chuyển đến không lâu.“

Triêu Hoa trêu đùa: “Xem ra đãi ngộ của Danh Đô các cô cũng không tồi nha.“

Đồng Kỳ cười khẽ: “Đâu có, một phần là do ba mẹ cho, ở đây yên tĩnh, tôi ở thấy thoải mái.“

“Vậy cũng phải, lúc tiểu khu này mới xây xong, Mã Phác liền tặng một căn cho Liêu Tổng, Liêu Tổng thấy nó yên tĩnh nên mới dọn đến đây.“

Đồng Kỳ cười nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Liêu Thành Xuyên một cái: “Thì ra Liểu Tổng có nhà ở mà không cần tốn tiền, thật ngưỡng mộ.“

Triệu Hoa cười: “Mã Tổng với Liêu Tổng là bạn bè mà.“

“Như vậy à, mà nghe nói, lần này các cô phải đi công tác?“ – Đồng Kỳ nhìn hành lý trong tay Triệu Hoa.

“Đúng vậy, đi thành phố B một chuyến.“ – Triệu Hoa trả lời.

“Đi đường an toàn.“

Biết bọn họ phải ngồi máy bay, Đồng Kỳ đổi từ “Thuận buồm xuôi gió“ thành “Đi đường an toàn.“

Triệu Hoa: “Cám ơn.“

Sau đó Triệu Hoa nhìn người thanh niên bên cạnh Đồng Kỳ, chớp mắt cười hỏi: “Bạn trai cô hả?“

Đồng Kỳ giật mình, nghiêng mặt nhìn qua nhìn Vương Dịch, ngược lại Vương Dịch còn đỏ mặt trước cả cô, Đồng Kỳ lắc đầu: “Không phải, chỉ là một người bạn.“

“À à, vậy thì……“ – Triệu Hoa cười.

Liêu Thành Xuyên đứng sau lưng, giọng nói rất khàn: “Đi thôi.“

Triệu Hoa lên tiếng, xách hành lý đi theo bước chân của Liêu Thành Xuyên.

Tay Đồng Kỳ nắm lấy khăn lông trên cổ, ngừng một chút vẫn kêu lên: “Lục Tổng, chú ý an toàn đấy.“

Liêu Thành Xuyên dừng lại một lát, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó nhàn nhạt nói: “Buổi tối nhớ đóng cửa cẩn thận.“

Đồng Kỳ chớp mắt, cười đến từng đường nét trên gương mặt đều cong lên: “Nhất định.“

Vẻ mặt Triệu Hoa kinh ngạc, cô nhìn về hướng Đồng Kỳ, lại nhìn về người đàn ông cao lớn lạnh lùng, Liêu Thành Xuyên bước đi thẳng về hướng chiếc xe đang đậu ở tiểu khu.

Triệu Hoa ngẩn người rồi vội vàng đuổi theo.

Vương Dịch nhìn hai người vừa đi khỏi, hỏi Đồng Kỳ: “Chị, anh ta là ai vậy.“

Đồng Kỳ nhìn cậu ta một cái rồi trả lời: “Người mà chị cậu thích đấy.“

Sắc mặt Vương Dịch đột ngột thay đổi.

Vương Dịch cứng đờ người hỏi cô: “Em không có cơ hội sao?“4

Đồng Kỳ cầm lại sợi dây trên tay cậu ta, kéo Bạch Tổng, nói với Vương Dịch: “Đúng vậy.“4

Sau đó tiếp tục chạy, mà hai người kia nhẹ nhàng đập mạnh vào tim Vương Dịch, cậu đứng chôn chân tại chỗ, nhìn thân hình duyên dáng trước mặt, còn có mái tóc buộc loạn làm lộ ra cái cổ trắng như tuyết, Vương Dịch cắn răng, vẫn chạy theo.4

Chạy đến bên hông Đồng Kỳ, cậu nói: “Em không từ bỏ, chị với anh ta không phải người yêu.“

Đồng Kỳ: “……“

Chạy thêm một hồi, thời gian cũng được kha khá, Đồng Kỳ lên lầu, Vương Dịch đưa cô đến tòa nhà cô ở, Đồng Kỳ nói: “Cậu về nhà đi.“

Vương dịch cười đồng ý: “Được.“

Đồng Kỳ đi vào tòa nhà rồi lại vào thang máy.

Vương Dịch mới xoay người rời khỏi, cậu lấy điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho Vu Hân.

[ yi: Chị Vu Hân, Đồng Kỳ thích Liêu Thành Xuyên? ]

Liêu Thành Xuyên – ba chữ này cậu ta vừa mới nhớ ra, mới đầu đã thấy quen quen, sau này nghĩ kỹ một chút, đây không phải giám đốc của tập đoàn Tín Lập sao? 

Tạp chí của bọn họ đã từng có cuộc phỏng vấn anh ta, chỉ là không phải cậu chụp ảnh mà thôi.

[ Vu Hân: Aiz, sao cậu biết vậy? ]

[ yi: Chị ấy mới nói với em. ]

[ Vu Hân: Chậc, để cự tuyệt cậu thôi. ]

[ yi: Cho nên em vẫn còn cơ hội sao? ]

[ Vu Hân: Phải xem biểu hiện của cậu. ]

Vương Dịch thấy vậy, trái tim lại bay lên, cười đến vô cùng rạng rỡ nhìn tòa nhà có Đồng Kỳ, sau đó cầm di động, quay người rời khỏi, đi về nhà mình.

Đồng Kỳ về đến nhà, cô đi tắm trước, chạy nửa tiếng đồng hồ, khắp người đều là mồ hôi. Sau khi tắm xong, cô chọc ghẹo Bạch Tổng, còn nắm lấy lông trắng của nó: “Con được đó, sau này mỗi ngày đi chạy bộ, mẹ sẽ không dẫn con theo, lần nào cũng để người khác giúp đỡ, nếu mà về sau không có ai giúp nữa, có phải định kéo mẹ bay đi luôn không?“

Vẻ mặt Bạch Tổng mờ mịt: “Gâu……“

Đồng Kỳ: “……“

Hôm nay không có việc gì, Đồng Kỳ dự định sẽ không ra khỏi nhà, nên cô gọi điện cho dì giúp việc theo giờ không cần đến, cô ở nhà chơi với Bạch Tổng.

Mở tivi, chuyển sang kênh âm nhạc, khoảng thời gian này xếp hạng bảng đánh giá, từng bài từng bài được phát sóng.

Đồng Kỳ ngậm điếu thuốc, cầm lấy cây cơ, bắt đầu luyện tập.

******

Tám giờ ba mươi, chuyến bay bay đến thành phố B cất cánh, Hà Lương Nguyệt lần đầu tiên ngồi khoang hạng nhất, đây quả thực là may mắn, bản thân cô đặt hạng thương gia, kết quả hệ thống bị lỗi, cô ta chuyển sang đặt ghế hạng phổ thông, mà lúc đó thì khách đã đầy rồi.

Để bù đắp cho cô ta, nên hãng bay sắp xếp cho cô ta đến khoang hạng nhất.

Hà Lương Nguyệt đương nhiên rất hài lòng, cầm hộ chiếu xách túi xách nhỏ, hơi tò mòi nhìn khoang hạng nhất xa họa này.

Ghế ngồi ở khoang hạng nhất đặc biệt lớn, không gian cũng lớn, tất nhiên người cũng không đông, chỉ có mười mấy chỗ nhưng cũng không hết ghế, mà khi cô ta tiến vào cửa, liền nhìn thấy người ngồi ở vị trí thứ hai là ông trùm tài chính đang uống cà phê, cô ta dường như nhảy dựng lên, nhìn trộm hai lần rồi mới đi tiếp ra phía sau.

Mà ngay lúc này, cô nhìn thấy Liêu Thành Xuyên. 

Bước chân Hà Lương Nguyệt ngừng lại, cô chỉnh trang lại quần áo, vừa cười vừa đi về phía trước, đi đến trước mặt Liêu Thành Xuyên: “Liêu Tổng?”

Liêu Thành Xuyên đang đọc báo, theo đó ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Hà Lương Nguyệt, anh nhàn nhạt chào hỏi: “Chào cô.“

Triệu Hoa cũng ngồi bên cạnh, cô ấy cười: “Quản lý Hà cũng đi thành phố B sao?“

Hà Lương Nguyệt nhìn về hướng Triệu Hoa, tương đối nhiệt tình, lập tức giơ tay trả lời: “Đúng vậy, nghỉ phép năm, chuẩn bị đi thành phố B gặp mặt bạn bè.“

Triệu Hoa cười bắt tay với cô ta: “Vậy thì trùng hợp thật, cô ngồi ở đâu?“

Hà Lương Nguyệt dừng lại một chút, nhìn về phía Liêu Thành Xuyên đang tiếp tục lật báo, liền nói: “Tôi ngồi ở chỗ bên cạnh này.“

Triệu Hoa: “Vừa vặn, chúng ta có thể nói chuyện.“

Hà Lương Nguyệt cười: “Đúng vậy đúng vậy.“

Cô ta lập tức ngồi xuống, tiếp cận Liêu Thành Xuyên, sau khi ngồi xong, ánh mắt cô ta vẫn luôn lén lút nhìn trộm Liêu Thành Xuyên. Liêu Thành Xuyên dựa vào lưng ghế đọc báo, không ngẩng đầu lên lần nào, Hà Lương Nguyệt có chút mất mát nhưng cô ta rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Cô nghiêng người qua, hỏi Triệu Hoa: “Đúng rồi, Trung thu sắp đến, năm nay khách sạn chúng tôi mới ra thực đơn mới, tôi có cầm theo thực đơn, thư ký Triệu, cô xem thử…“

Nói xong liền mở túi xách, lấy tờ rơi bên trong ra, Triệu Hoa giơ tay định cầm lấy.

Liêu Thành Xuyên đột nhiên nói: “Tạm thời không cần.“

Tay Triệu Hoa giơ ra đông cứng tại chỗ một hồi, rồi thu về.

Hà Lương Nguyệt cũng cứng đờ, cô siết chặt tờ rơi trong tay, hỏi Liêu Thành Xuyên: “Liêu Tổng, năm nay mọi người không tổ chức tiệc sao?“

Liêu Thành Xuyên lần nữa cầm tờ báo lên rồi trả lời cô ta: “Làm.“

“Vậy……“ – Hà Lương Nguyệt thấy Triệu Hoa lắc đầu, đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong, cô ta nhìn người đàn ông đang tiếp tục đọc báo kia, hốc mắt đỏ lên.

Cái này… rõ ràng mỗi năm đều đặt tiệc ở nhà hàng của cô ta mà.

– —–oOo——

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN