Không Biết Vị
Chương 22
Mơ mơ màng màng, Chu Dục Cảnh cảm giác được ôm vào phòng tắm, cậu muốn tự tắm, lại mệt không mở nổi mắt, víu cổ Đoàn Hạc Thừa giọng nói hơi yếu: “Anh Cửu, em có thể tự tắm…”
Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, đè cậu lại nói: “Ngủ đi.”
Không tránh thoát, cũng không dám làm trái lời, chỉ có thể nghe lời hắn nhắm mắt lại tựa lên bả vai Đoàn Hạc Thừa, qua một lúc lâu, loáng thoáng biết ra khỏi phòng tắm, nằm lại giường đã ngủ thiếp đi.
Chu Dục Cảnh nằm mơ, đó là lần đầu tiên nhìn thấy Đoàn Hạc Thừa, lúc đó cậu bị mấy đứa con nít hỗn láo chặn ở góc khuất trong nhà vệ sinh lôi kéo đánh đập, không có bản lĩnh đánh trả lại, chỉ có thể ôm đầu chịu đau, hi vọng lần này có thể nhanh chóng kết thúc.
Nhưng ngày đó đánh hết lần này đến lần khác một lúc lâu, mà sao chẳng có ai dừng tay, Chu Dục Cảnh nghĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng rồi. Cứ như vậy bị đánh chết cũng tốt, sau này sẽ không phải chịu đau, cậu hé mắt, muốn nhìn theo ánh nắng ấm áp bên cửa sổ, nhưng ánh nắng chói mắt quá, muốn mở mắt ra cũng không mở được, cuối cùng đến khi muốn từ bỏ, đấm đá trên người đột nhiên dừng lại.
Khi đó Đoàn Hạc Thừa chặn ánh nắng chói mắt cho cậu, còn dẫm đứa con nít cầm đầu trên mặt đất, bóp mạnh năm ngón tay của cậu ta. Một khắc đó Chu Dục Cảnh ngẩng đầu lên, cũng nhìn không dời nổi mắt.
Hôm sau, Chu Dục Cảnh tỉnh dậy rất sớm, đồng hồ sinh học của cậu cố định, kiểu gì cũng dậy sớm hơn Đoàn Hạc Thừa một chút, trên người coi như khô ráo, chỉ là lúc rửa mặt phát hiện trên cổ có rất nhiều dấu đỏ, nhớ đến chuyện tối qua, nháy mắt mặt lại nóng lên.
Đợi ở Cố Châu mấy ngày, bên này coi như một nửa thành phố du lịch, có núi có biển, mấy hôm nay Đoàn Hạc Thừa dẫn Chu Dục Cảnh theo không làm việc chính gì, đi bên này lại ngắm bên kia.
Ngoại trừ phong cảnh, Cố Châu còn có một ngôi chùa nghe nói cầu gì cũng rất linh. Đoàn Hạc Thừa vốn không tin, nhưng lần này lại dẫn Chu Dục Cảnh cùng lên núi. Không phải ngày lễ, mà người lên núi thắp hương vẫn đông, Chu Dục Cảnh theo sau lưng Đoàn Hạc Thừa, biết sơ sơ tại sao lên đây.
Hai năm nay sức khỏe Đoàn phu nhân càng ngày càng không tốt, tinh khí thần mặc dù còn có thể, ngoài miệng Đoàn Hạc Thừa không nói, nhưng vẫn hi vọng mẹ có thể khỏe lên.
Hai năm nay sức khỏe Đoàn phu nhân càng ngày càng không tốt, tinh khí thần mặc dù còn có thể, ngoài miệng Đoàn Hạc Thừa không nói, nhưng vẫn hi vọng mẹ có thể khỏe lên.
tinh, khí, thần: ba tố chất cơ bản trong cơ thể con người
Đi vào cửa lớn của ngôi chùa gạch đỏ ngói xám, Chu Dục Cảnh mua một bó hương, lấy ra ba nén, đốt lên giúp Đoàn Hạc Thừa, lại rút ra ba nén đốt cho mình, hương khói lượn lờ bên trong lư đồng to lớn, thấy Đoàn Hạc Thừa nhắm mắt lại, cậu cũng nhắm mắt theo, Chu Dục Cảnh không có người thân, trước tiên im lặng khẩn cầu Đoàn phu nhân sớm khỏe lại, lại phù hộ ông Mã đã về quê từ lâu khỏe mạnh, cuối cùng của cuối cùng hi vọng Đoàn Hạc Thừa có thể mãi bình an.
Sống trong hoàn cảnh này, bình an mới là quan trọng nhất.
Mở to mắt, phát hiện Đoàn Hạc Thừa đã đứng ở một bên đợi cậu, Chu Dục Cảnh vội vàng cắm hương vào lư đồng, bước đến bên cạnh hắn hỏi: “Anh Cửu, quay về à?” Đoàn Hạc Thừa đáp một tiếng, cùng nhau xuống núi.
Có hai đường xuống núi, một con đường đá nhỏ không có người nào, yên tĩnh uốn lượn, lúc đầu một đường im lặng, Đoàn Hạc Thừa đột nhiên hỏi cậu: “Nếu để cho em rời khỏi Đoàn gia, em nghĩ đến loại cuộc sống nào.”
Chu Dục Cảnh lắc đầu: “Em chưa từng nghĩ đến.”
Đoàn Hạc Thừa nói: “Bây giờ nghĩ.”
Chu Dục Cảnh liền suy nghĩ mấy giây, có chút hơi khó hỏi: “Có thể có anh Cửu không?”
“Cái gì?”
“Cái gì?”
Chu Dục Cảnh nói: “Nếu có anh Cửu, trải qua cuộc sống thế nào cũng được, nếu như không có anh Cửu… cũng không quan tâm cuộc sống thế nào.”
Trong mắt Đoàn Hạc Thừa mang theo ý cười: “Thế này à.” Hắn bước chậm lại, đợi Chu Dục Cảnh gần như sóng vai mới bước đi bình thường, nhưng mới đi hai bước, người bên cạnh lại tụt lại phía sau, Đoàn Hạc Thừa lại bước chậm, lần này Chu Dục Cảnh học khôn rồi, thấy Đoàn Hạc Thừa chậm lại, cậu cũng chậm theo.
Bước chân từ đầu đến cuối thống nhất không được, Đoàn Hạc Thừa dứt khoát dừng lại, quay đầu nói với Chu Dục Cảnh bảo trì khoảng cách hai bước: “Lại đây.”
Chu Dục Cảnh vội vàng đi qua hỏi: “Anh Cửu, đánh rơi cái gì trên núi à?”
Đoàn Hạc Thừa nhíu mày, duỗi tay chọc chọc ấn đường của cậu: “Rơi một tên ngốc, đưa tay ra.”
Chu Dục Cảnh không hiểu, vẫn nghe lời đưa tay ra, lúc còn đang nghĩ xem phải làm gì, chỉ thấy Đoàn Hạc Thừa kéo tay cậu, xoay người tiếp tục xuống núi.
Trên đường đi, tiếng tim đập thình thịch như đánh trống trong lồng ngực, Chu Dục Cảnh nhìn chằm chằm hai bàn tay nắm chặt, trong lòng rối như tơ vò. Cậu vẫn luôn đơn phương thích Đoàn Hạc Thừa bao nhiêu năm, cậu cứ cho rằng những lời Mã Xuyên từng nói đều đúng cả, Đoàn Hạc Thừa không cần nhiều tình cảm như vậy, với hắn mà nói tình cảm chính là nhược điểm, Đoàn Hạc Thừa không thể thật lòng đi thích người khác, vậy Chu Dục Cảnh sẽ đem trái tim tràn đầy chân thành hiến cho hắn, cho nên cậu mù quáng thích đơn phương, thậm chí vì một câu nói của người khác, rồi xác định luôn cho Đoàn Hạc Thừa, chấp nhận chút tình cảm này cho dù nói ra cũng sẽ không được đáp lại.
Chu Dục Cảnh nhớ lại nhiều năm trôi qua, chung đụng từng li từng tí với Đoàn Hạc Thừa, trong lòng mơ hồ có một giọng nói tựa như muốn phá tan rào cản cho tới nay, cậu kinh ngạc đi theo Đoàn Hạc Thừa, nghĩ đến tính khả thi gần như nhỏ bé kia, tim càng đập nhanh hơn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!