Không Biết Vị
Chương 7
Cuối tháng tám.
Chú Mã đón đứa cháu ở nông thôn lên Mậu Thành, chuẩn bị để nó đi học trong thành, lần đầu tiên Chu Dục Cảnh thấy Mã Xuyên con nít đột lốt khỉ, mới đến chưa được hai ngày, leo cây lấy tổ chim, lăn lộn trong cỏ, miệng còn nói khẩu hiệu cậu nghe không rõ.
Cháu trai ruột tới, chú Mã cũng không lạnh nhạt với Chu Dục Cảnh, lúc chia hoa quả, có quả to để người khác lấy đi, chọn hai quả gần bằng nhau chia cho hai đứa trẻ, Chu Dục Cảnh theo thường lệ cất đồ ăn ngon đi, lại nuốt nước miếng, mắt ngóng trông nhìn Mã Xuyên ăn.
Chú Mã đi cắt cành hoa, để lại hai đứa trẻ ngồi trên bãi cỏ chơi, trong túi áo Chu Dục Cảnh để một thanh socola, thỉnh thoảng nhìn về phía tòa C.
Mã Xuyên lăn trên mặt đất một vòng, nằm hỏi cậu: “Anh Dục cảnh, anh nhìn gì thế?”
Chu Dục Cảnh lại nhìn một lát, mới nói: “Anh đang chờ A Cửu ca ca.”
Mã Xuyên: “A Cửu ca ca là ai?”
Lông mi Chu Dục Cảnh rất dài, lúc này hai mắt vụt sáng lên, mang theo một tia kiêu ngạo nho nhỏ: “A Cửu ca ca rất lợi hại, giúp anh dạy dỗ người bắt nạt anh, còn là người xinh đẹp nhất.”
Mã Xuyên hỏi: “A Cửu ca ca là con gái?”
Chu Dục Cảnh: “Không phải, nhưng mà còn đẹp hơn cả con gái.”
Mã Xuyên nhíu mày tưởng tượng, xuất hiện trong đầu đều là mấy bé gái cột bím tóc sừng dê, thế là lắc đầu nói: “Không có khả năng.”
Chu Dục Cảnh thấy nó không tin, quýnh lên: “Là thật.” Lúc cậu muốn lấy chứng cứ ra, trùng hợp Đoàn Hạc Thừa đi ra từ tòa C.
Vội vàng kéo Mã Xuyên: “Em nhìn kìa! Là A Cửu ca ca!”
Đoàn Hạc Thừa nghe thấy Chu Dục Cảnh gọi hắn, liền đi tới, Chu Dục Cảnh buông cổ tay Mã Xuyên ra, chạy đến cạnh Đoàn Hạc Thừa, lôi ra một thanh socola sắp chảy từ trong túi, nâng lên: “Đây là phần thưởng hôm trước giúp dì quét rác, nói ngọt hơn cái trước.”
Từ lần trước sau khi bị Chu Dục Cảnh kéo về phòng thu hoạch một đống đồ ăn vặt, mỗi lần hai người đụng phải, Chu Dục Cảnh đều sẽ lấy ra cho hắn ăn, có lúc là hoa quả, có lúc là đường.
Đoàn Hạc Thừa nhìn thấy đồ quen, lại là bảo bối của Chu Dục Cảnh, cậu muốn chia sẻ đồ tốt nhất với Đoàn Hạc Thừa.
Đoàn Hạc Thừa nghe cậu nói xong, nhận lấy mở vỏ ra, lấy ra một viên nhỏ bỏ vào miệng, thấy Chu Dục Cảnh trộm liếm khóe miệng, lại bảo cậu há miệng ra.
Chu Dục Cảnh nghe lời, ngoan ngoãn há miệng, mùi socola thơm nồng nháy mắt tràn ngập khoang miệng, mùi vị ngọt ngào khiến cậu hạnh phúc cong mắt lên.
Từ nhỏ Đoàn Hạc Thừa đã sống trong hoàn cảnh quá phức tạp, người đơn thuần chưa gặp được mấy người, lúc đó hắn không nghĩ ra sao mình lại mang Chu Dục Cảnh về, lớn hơn một chút tựa như hiểu rồi, một là vì cậu nhỏ yếu, hai là vì đôi mắt sáng trong của cậu.
Mã Xuyên ngốc ở một bên cuối cùng kịp phản ứng, nó tìm khắp người, không tìm thấy đồ gì có thể ăn được, thế là nhặt bóng da trên đất lên, nhìn chằm chằm mặt Đoàn Hạc Thừa, đi đến cạnh bọn họ, học Chu Dục Cảnh gọi: “A Cửu ca ca! Em có bóng chúng ta đi đá bóng đi!”
Đoàn Hạc Thừa giống như mới phát hiện ra nó, lườm qua, Mã Xuyên đối mắt với hắn khẽ giật mình, bóng trên tay rơi xuống đất, nó không hiểu sao người trắng trẻo đẹp đẽ, ánh mắt lại hung dữ kiêu ngạo đến nỗi dọa người.
Đoàn Hạc Thừa lạnh giọng hỏi nó: “Mày là cháu trai Mã Chấn Quốc.”
Mã Xuyên không tự giác lui ra phía sau mấy bước, nhỏ giọng nói: “Phải.”
Đoàn Hạc Thừa không có hỏi nữa, đưa nửa thanh socola còn lại cho Chu Dục Cảnh, giọng nói không tốt hơn bao nhiêu, nét mặt coi như bình thản: “Tôi nếm rồi, còn lại cậu ăn hết.”
Đợi sau khi Đoàn Hạc Thừa rời đi, Mã Xuyên mới lén thở ra, nó nói với Chu Dục Cảnh: “Đẹp thì đẹp thật, mà dữ quá.”
Chu Dục Cảnh gói kỹ socola còn lại, phản bác: “A Cửu ca ca mới không dữ.”
Một đêm gần khai giảng, Mã Xuyên ngồi trong phòng Chu Dục Cảnh, vẻ mặt cầu xin, ném cặp sách của mình xuống đất: “Em chỉ muốn chơi! Em không muốn đi học.”
Chu Dục Cảnh nhặt cặp sách lên hộ nó, lại leo lên bệ cửa sổ: “Đi học thích lắm nha, lúc trước anh cũng phải đi học.”
Viện mồ côi có trường tiểu học riêng, nếu như không theo Đoàn Hạc Thừa trở về, tháng chín Chu Dục Cảnh cũng sẽ vào lớp hai.
Nhưng mà cậu không hối hận, gặp được Đoàn Hạc Thừa, rời khỏi nơi đáng sợ kia, là chuyện may mắn nhất của cậu.
Chu Dục Cảnh ngắm sao, lên kế hoạch cho mình: Không thể đến trường cũng không sao, sau này có thể mượn sách Tiểu Xuyên tự đọc.
Khai giảng cùng ngày, chú Mã dùng hai tay đánh Mã Xuyên không rống không ngừng đàng hoàng lại, Chu Dục Cảnh giúp dì giúp việc thu thu dọn bát đũa, trong lòng hơi ghen tị. Buổi sáng quản gia ra ngoài, giờ lại về, còn xách mấy cái cặp sách xanh xanh đỏ đỏ. Chu Dục Cảnh vốn đang víu ở cửa bếp nhìn nhìn Mã Xuyên bị đánh, lúc này bị đồ trong tay quản gia hấp dẫn.
Quản gia cười đi về phía cậu, ngồi quỳ, lắc cặp sách trước mặt cậu hỏi: “Tiểu Dục Cảnh thích cái nào?”
Chu Dục Cảnh không hiểu ý ông, ngoan ngoãn chọn màu mình thích, quản gia liền lấy ra cặp sách cậu chọn đưa cho cậu, Chu Dục Cảnh sửng sốt mấy giây mới nhận quản gia xoa tóc cậu, cười đến ôn hòa: “Đi học cùng Mã Xuyên đi.”
Chu Dục Cảnh nháy mắt mở to hai mắt: “Cháu, cháu có thể đi sao?”
Quản gia: “Vì sao không thể?”
Chu Dục Cảnh nắm chặt quai đeo cặp, muốn trả cho quản gia lại không nỡ: “Cháu là người giúp việc mà… Mặc dù bây giờ cháu vẫn chưa thể làm việc, đợi lớn rồi…”
Quản gia cười ra tiếng: “Cho dù là người giúp việc cũng phải đi học mà, Thừa thiếu gia đợi cháu ở ngoài, mau đi xem xem.”
Đường dẫn đến cửa chính được lát bằng đá xanh kích thước không đều nhau, cách mấy mét, sẽ có một cái đèn đường thiết kế tinh xảo, ban đêm nhìn không rõ lắm, ban ngày cẩn thận quan sát mới phát hiện là chao đèn rỗng, có mái hình tam giác chống mưa, một chiếc xe con màu đen đỗ dưới đèn, Đoàn Hạc Thừa đứng bên ngoài xe, trên tay cầm lấy một cái hộp nhỏ đẹp đẽ.
Chu Dục Cảnh đeo cặp sách mới của mình chạy đến cạnh Đoàn Hạc Thừa, mặt đỏ bừng gọi hắn: “A Cửu ca ca.”
Đoàn Hạc Thừa đưa hộp cầm trên tay cho cậu: “Cầm lấy.”
Chu Dục Cảnh nghe lời nhận lấy, cúi đầu mở ra, trong hộp có một cây bút máy hơi nặng so với cậu, cậu nói tiếng cảm ơn, vội lấy ra hai cái kẹo mút trong túi.
Đoàn Hạc Thừa cụp mắt nhận, coi như trao đổi quà khai giảng với cậu, quay người lên xe.
Chu Dục Cảnh đứng tại chỗ nhìn xe dần đi xa, cầm bút máy trong tay, trong mắt tràn đầy yêu thích.
Cái bút máy cậu dùng rất trân trọng, mãi đến năm đó mười ba tuổi, mới không nỡ mà thay ngòi bút.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!