Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi! - Chương 19: Cái dớp bảy năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!


Chương 19: Cái dớp bảy năm


Tuy rằng sớm đã đoán trước, nhưng lúc nhìn thấy Tần Chinh ở dưới lầu, tôi vẫn ngây người một lát theo bản năng, lập tức ngoảnh mặt, trốn sau lưng Thẩm Phong.

Thẩm Phong vừa nhìn thấy Tần Chinh bước tới gần, lập tức hai tay chống nạnh, che trước người tôi như gà mẹ bảo vệ gà con trước diều hâu.

Tần Chinh hình như đã đứng dưới lầu rất lâu, mặt trời tháng 9 vẫn rất gay gắt, cái tiểu khu này được xanh hóa cơ bản là dựa vào cỏ, nói cách khác, chẳng có chút bóng râm nào, Tần Chinh đứng dưới mặt trời không biết đã bao lâu, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn bị phơi nắng mà ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, thái dương cũng hơi ẩm ướt.

Tôi thầm mắng mình: Chu Tiểu Kỳ, mày thật là thánh mẫu, vừa rồi còn nước mắt nước mũi tưng bừng, bây giờ nhìn thấy anh lại mủi lòng, đau lòng …

Tần Chinh liếc nhìn Thẩm Phong một cái, hơi nhíu mày, nói: “Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Kỳ, phiền cậu tránh ra một chút.”

Thẩm Phong cười lạnh, quay đầu nhìn tôi. “Nhóc con, mày có chuyện để nói với anh ta sao?”

Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm mũi chân mình, im lặng lắc lắc đầu.

Thẩm Phong không nói thêm nữa, kéo tôi đi sang phía bên cạnh, rất tự nhiên che bên phía Tần Chinh, vừa đi còn vừa nói với Tần Chinh: “Họ Tần kia, tốt bụng khuyên cậu một câu, đừng vờ vịt, cẩn thận bị sét đánh!”

Sắc mặt Tần Chinh sa sầm lại, trầm giọng quát: “Chu Tiểu Kỳ! Em đứng lại!”

Nhiều năm thành thói – tôi theo phản xạ có điều kiện, đứng lại.

“Ai nha! Tiểu Tần? Tiểu Tần!” Xa xa truyền tới giọng nói oang oang quen thuộc, ba người chúng tôi đờ người. Tôi nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mẹ già nhà tôi tay phải một túi, tay trái một túi đang bước như bay về phía tôi, trên người còn mặc váy lụa thêu hoa lớn, hai bên tay áo cánh dơi mỏng, sặc sỡ tung bay lên xuống theo chuyển động của tay bà – nhìn qua thật giống gà mái mẹ.

Tôi tuyệt đối không dám nói lời như vậy trước mặt mẹ.

Mẹ già phăm phăm chạy tới, hai mắt sáng long lanh nhìn Tần Chinh, “Bác còn tưởng là Tiểu Kỳ nhà bác thừa dịp cháu không ở nhà mà thông đồng với gã trai nhà nào, đến gần mới phát hiện quả nhiên là cháu! Tiểu Tần à, không phải bảo là mấy ngày nữa mới về sao? Sao lại về sớm thế?”

Tôi và Thẩm Phong chỉ biết câm nín, Tần Chinh nở nụ cười nhã nhặn quyến rũ già trẻ, nói: “Việc bên kia xong xuôi rồi nên trở về sớm ạ.”

“Sao lại không nói trước để Tiểu Kỳ đi đón cháu. Vẫn nên …” Mẹ già quay đầu nhìn, trừng mắt, “Tiểu Kỳ, sao con không nói cho mẹ biết!”

Tôi bất lực nói: “Nào dám giấu mẹ a … Con cũng vừa mới biết …”

Mẹ già ngờ vực nhíu mày, Tần Chinh rất tự nhiên đỡ lấy hai túi lớn đồ trong tay mẹ tôi, mỉm cười nói: “Mẹ tới thăm Tiểu Kỳ phải không, để con mang đồ lên cho.”

Một tiếng “mẹ” kia làm cho mẹ già nhà tôi lâng lâng, cười đến nỗi hai mắt híp lại thành hai đường thẳng, miệng không khép lại được, gật gù nói: “Mẹ đến ở với nó! Bên ngoài nóng quá đi, mau lên lầu nào!” Vừa nói vừa kéo tay tôi, “Bà bầu không thể chịu nóng, dễ bị cảm nắng!”

Tôi và Thẩm Phong liếc nhau, giằng co một lát, đã tới cửa rồi.

— mẹ mày đang dẫn sói vào nhà!

— tao cũng không thể đuổi người trước mặt bà a ….

— yên tâm, có tao ở đây!

—- chị em tốt, cầu xin mày ….

Tôi với Thẩm Phong vừa trao đổi bằng mắt vừa vào phòng.

Nhà này là 4 phòng ở, hai phòng làm việc, lầu trên lầu dưới , lúc mới lên trung học, Chu Duy Cẩn với mẹ tôi cũng ở đây, ba phòng ngủ, một thư phòng. Sau khi tôi và Chu Duy Cẩn đều lên đại học, nhà này liền bỏ trống, mỗi tuần lại có gọi người tới quét dọn. Sau khi Thẩm Phong tới, hai người bọn tôi ngủ trên cái giường kingsize của tôi, mỗi đêm đều buôn chuyện, ôn lại cuộc sống hạnh phúc thời đại học.

Bây giờ, dù mẹ tôi tới ở cùng, cũng vẫn còn trống một phòng ngủ nữa.

Tần Chinh dưới sự chỉ đạo của mẹ tôi chuyển đồ vào phòng bếp, mẹ tôi lấy cái khăn mùi xoa nhỏ xíu của bà ra lau mồ hôi, ngồi trên ghế thở hổn hển như trâu, cười tủm tỉm nói với Tần Chinh: “Tiểu Tần, trong tủ lạnh có nước ô mai, lấy ra giải khát.”

Tần Chinh trước mặt tôi thì bày vẻ đại gia, trước mặt mẹ tôi lại giả bộ đáng thương, nghe lời mở tủ lạnh, lấy cốc, rót cho mẹ tôi và Thẩm Phong mỗi người một cốc, Thẩm Phong hừ mũi một cái, chống cằm trợn mắt quay mặt đi .

Tôi cầm cái cốc không, bối rối liếc anh một cái. Tần Chinh lại rót cho tôi một cốc nước ấm, nói: “Phụ nữ có thai không nên uống đồ lạnh nhiều, không tốt cho bản thân và thai nhi.”

Mẹ tôi uống cạn một cốc, khà một hơi, nghe thấy câu này của Tần Chinh, cười tủm tỉm gật đầu nói: “Phải, phải, phải, vẫn là Tiểu Tần cẩn thận, Tiểu Kỳ về sau cũng đừng uống đồ lạnh nữa.”

Tôi cúi đầu, cắn miệng cốc nhấp chút nước, nói: “Vâng”

Tôi cảm nhận được Tần Chinh đang nhìn tôi, im lặng một lát, anh bỏ ấm xuống, nói: “Mẹ, con về trước đây.”

“Về á?” Giọng mẹ tôi oang oang, “Về sớm như vậy làm gì? Hôm nay trường học khai giảng, trong nhà con cũng chẳng có ai. Buổi sáng mẹ bảo lái xe về quê lấy mấy con gà thả vườn, còn có mấy con cá sạo còn sống nguyên, vốn là định bồi bổ cho Tiểu Kỳ, vừa dịp con cũng đến, mọi người ăn cùng cho vui!” Lại quay đầu nói với Thẩm Phong, “Cá sạo với gà mái giá trị dinh dưỡng rất cao, năm ấy lúc bác mang thai Tiểu Kỳ đã ăn không ít, cháu xem nó …” Lại nhìn nhìn tôi, “Tuy rằng vẫn không được tốt lắm, nhưng nếu không ăn nói không chừng còn tệ hơn. Cháu bây giờ còn chưa mang bầu, nhưng cũng nên bồi bổ một chút.”

Thẩm Phong ha ha cười gượng, nâng tay len lén lau mồ hôi.

Tần Chinh vâng lời ở lại, mẹ tôi nhìn thời gian, nói muốn bắt đầu chuẩn bị sơ chế nguyên liệu nấu ăn, Tần Chinh tỏ vẻ muốn giúp, mẹ tôi đẩy Tần Chinh ra khỏi phòng bếp, mặt mày hớn hở nói: “Biết cháu hiếu thảo, nhưng không phải có câu nói …. quân tử viễn bao trù ư? (Tôi nhỏ giọng đế một câu “là bào trù” (*)) phòng bếp máu me hôi tanh như vậy, người đọc sách như các cháu đừng tới gần làm gì. Cháu với Tiểu Kỳ lâu rồi không gặp, cứ từ từ mà nói chuyện. Tiểu Phong!” Giọng mẹ tôi lại ngân lên, Thẩm Phong gần như là lông tóc dựng đứng, bắn người khỏi ghế. “Bác Chu!”

Câu gốc là quân tử xa nhà bếp (bào trù) , còn bao trù trong câu của mẹ bạn Kỳ tớ thấy baike giải thích là một hình thức bao tiêu trọn gói, nhà hàng giao tất cả các khâu cho đầu bếp lo, từ chọn nhân viên, chia công việc, cách thức trả lương …

Mẹ tôi vẫy vẫy Thẩm Phong: “Nào, lại đây, cháu không phải muốn biết tay nghề của bác sao? Hôm nay bác sẽ dạy cháu.”

Tôi yếu ớt nói một câu: “Mẹ, Thẩm Phong cũng là người đọc sách, mẹ không thể kỳ thị …”

Mẹ tôi trợn trừng tôi một cái. “Phụ nữ và đàn ông có thể giống nhau sao?”

Truyền thống trọng nam khinh nữ nhà tôi, đã thấy phần nào.

Thẩm Phong mạnh mẽ như vậy, cũng phải khuất phục dưới dâm uy của mẹ tôi, nó vừa bất lực lại bất đắc dĩ quay đầu liếc tôi một cái, sau đấy đầu cũng không quay lại phải lủi thủi vào phòng bếp.

Mẹ dựa lên cửa phòng bếp rống tôi một câu: “Tiểu Kỳ, cất quần áo cho mẹ, mẹ ở lại đây!”

“vâng…” Tôi bất lực ngân dài một tiếng đáp lại.

Vì thế, phòng khách lớn như vậy, chỉ còn lại tôi và Tần Chinh hai mặt nhìn nhau. Tôi nghĩ nghĩ, cúi đầu, lách qua người anh, đi lên trước, cúi mình, nhấc túi hành lý.

Tần Chinh tới trước một bước nhấc túi to lên, tôi kéo một cái, anh không buông tay, ngược lại giật lấy túi tôi đang cầm trong tay, nhẹ giọng nói: “Hơi nặng, để anh.”

Sau đó lôi tôi vào phòng ngủ.

Anh muốn làm con cháu, tôi tội gì phải từ chối?

Tôi vùng khỏi tay anh, đi luôn vào phòng ngủ, chỉ chỉ chỗ, dùng ánh mắt nói: Để ở chỗ này.

Tần Chinh nghe lời đặt hành lý ở chỗ đã chỉ định, tôi kéo khóa, xếp quần áo vào trong tủ, sửa sang cho gọn. Tần Chinh đứng phía sau tôi, qua gương trên tủ quần áo, tôi có thể thấy ánh mắt anh vẫn đang dõi theo tôi. Anh không đeo kính, ánh mắt dịu dàng, chỉ là đuôi lông mày, khóe mắt vẫn có chút mệt mỏi.

Tôi bị anh nhìn đến run cả tay, ho khan hai tiếng, nói: “Anh ra ngoài ngồi đi.”

Tôi không nên nói câu này, vừa nói xong, anh liền bước tới, hai tay vòng qua, kéo tôi vào trong lòng, cằm nhẹ nhàng dụi dụi vào làn tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Không muốn nói chuyện với anh sao?”

Lồng ngực khẽ rung động, qua làn áo mỏng manh, tim tôi nảy mạnh một cái, ngẩng đầu nhìn hình ảnh tôi và anh ôm nhau thật tình cảm trong gương, nhất thời hơi bối rối.

Trong tay tôi còn cầm chiếc bra in hoa cỡ siêu lớn của mẹ tôi …

Vì thế tôi bình tĩnh đặt bra vào trong tủ quần áo, bình tĩnh ngẩng đầu đón ánh mắt Tần Chinh, cuối cùng bình tĩnh nói: “Tần Chinh, anh nói đúng, là em thay đổi.”

Tần Chinh hơi run.

“Lần này, âu yếm lăn lộn trên giường, cũng không giải quyết được.”

Tôi thoát khỏi vòng tay anh, dựa người lên cửa tủ quần áo, xoay người đối diện anh. “Em cảm thấy, giữa chúng ta có chút vấn đề.”

“Vần đề gì?”

Tần Chinh tiến từng bước, tôi lại lùi từng bước, sau lưng đã dán vào gương.

“Em còn chưa nghĩ thông… Anh cho em thời gian, cũng là cho mình thời gian, nghĩ cẩn thận xem, phải sống cùng nhau cả đời này như thế nào.”

Tần Chinh ngạc nhiên nhìn tôi, “Tiểu Kỳ …”

“Thẩm Phong nói, giữa chúng ta, vẫn là em luôn chiều ý anh. Nhưng thật ra em không cảm thấy là đang nhường nhịn, anh rất tốt với em, họ đều không nhìn thấy, chúng ta vốn là hai người hoàn toàn khác nhau, nếu nói nhường nhịn, anh cũng nhường không ít hơn em. Chính là bởi vì thích, cho nên không cảm thấy uất ức …”

“Em bây giờ, cảm thấy uất ức?” Tần Chinh cắt lời tôi, giọng lại nhỏ dần, như là đang thì thầm tự hỏi.

“Em cảm thấy bản thân mình, rất dễ dàng thỏa mãn … Chỉ là lần này, tham lam một chút, muốn được quan tâm nhiều hơn một chút.” Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân anh, khe khẽ thở dài, “Tần Chinh, anh nói xem … đứa bé này, có phải đã tới không đúng lúc rồi không?”

Ánh mặt trời chiếu xiên qua cửa sổ, tôi thấy bóng anh hơi chấn động, tay đang để bên người phút chốc nắm chặt, gần như có thể thấy gân xanh nổi lên.

“Em muốn anh làm thế nào?” Tần Chinh im lặng một lúc lâu, mới nhẹ giọng hỏi.

Tôi lắc lắc đầu. “Em cũng không biết.” Cười gượng một cái, “hoặc là, anh coi như em là người có đủ các chứng bệnh của phụ nữ có thai tổng hợp lại đi, cằn nhà cằn nhằn, đừng cho là thật …”

“Em trách anh giấu em? Em muốn biết điều gì, anh đều nói cho em …”

“Thôi đi.” Tôi cắt lời anh, “Em cũng không cần nữa, cũng không muốn ép anh trả lời. Em không phải không tin anh, chỉ là … Anh có thể cũng tin em một lần được không?”

Phòng bếp vọng tới tiếng Thẩm Phong thét chói tai.

“Bác Chu! Con cá này còn sống!”

“Cá đương nhiên là còn sống mới tươi ngon được chứ! Cầm chắc cán dao!”

“ Á á á á … Nó đang quẫy!”

Phòng bếp truyền tới một tràng tiếng lách cách, leng keng, tiếng thét chói tai của Thẩm Phong lẫn trong tiếng “úi úi” đầy kinh ngạc của mẹ tôi. “Cháu nhìn đằng đằng sát khí như vậy, sao mà chặt cá cũng không quyết đoán được như Tiểu Kỳ nhà bác thế? Tiểu Kỳ nhà bác giơ tay chặt xuống là đứt luôn một cái đầu!”

Cửa phòng bếp mở ra, Thẩm Phong mặt trắng bệch, dựa tường nôn khan.

Mẹ già liên tục lắc đầu: “Không được, không được rồi, người không biết còn tưởng người mang thai nôn ọe là cháu nữa kìa!”

Thẩm Phong ngồi xuống ghế vẫn không nhúc nhích giả chết, mẹ già sát thủ đi ra, nhìn thấy tôi hơi ngạc nhiên, lại nhìn trái quay phải, hỏi: “Tiểu Tần đâu?”

“Về rồi” Tôi liếc nhìn cửa chính, nhớ đến bóng anh ảm đạm, rũ mắt xuống nói, “Trong nhà gọi điện tới, bảo anh ấy về.”

Mẹ tôi hơi tiếc nuối nói: “Tiểu Tần không có lộc ăn, vậy để khi khác. Tiểu Kỳ, mau tới giúp mẹ một tay!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN