Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi! - Chương 53: Ký sự đặt tên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!


Chương 53: Ký sự đặt tên


Ai cũng bảo chuyện đặt tên cho con là rất khó khăn, ngay cả đối với người học đại học ra cũng chẳng dễ dàng gì.

Sau khi tiểu boss nhà họ Tần được sinh ra, Tần Chu thị chịu trách nhiệm ở cữ, Tần đại boss chịu trách nhiệm dở tự điển, lật cả một biển từ để chọn một cái tên thích hợp.

Phải ngụ ý sâu sắc.

Phải tao nhã cao quý.

Phải tràn đầy khí thế.

Phải có yêu thương và ấm áp.

Tần đại boss mỗi ngày nghĩ ra một trăm cái tên, tự mình phủ quyết 50 cái, sau đó đưa 50 cái cho ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại phủ quyết, trên cơ bản chả có cái tên nào lọt tới cửa người mẹ mang nặng đẻ đau kia.

Ở cữ 30 ngày, 3000 cái tên, Tần đại boss sắp phát điên đến nơi, lúc ký hợp đồng thường xuyên ký ra một cái chả biết là tên ai.

Tần Chu thị Tiểu Kỳ cũng không nhàn rỗi, cô gọi điện cho tứ phương thu thập tên.

“Một khi chọn dùng, lập tức trả tiền nhuận bút.” Chu Tiểu Kỳ gõ bàn tính, “Có thể làm ba nuôi hoặc mẹ nuôi của bé con.”

Thẩm Phong nói: “Được rồi, tao vốn đã mẹ nuôi của Tiểu Tần Thú rồi mà.”

Chu Tiểu Kỳ căm uất không thôi: “Mày chắc lại gọi nó là Tiểu Chu Chu chứ gì …”

Thẩm Phong cười nhạt: “Đợi mày cho nó thêm một đứa em gái thì sẽ gọi là Tiểu Chu Chu.”

Cố Thiệu nói: “Làm cha nuôi của nó là vụ đầu tư dài hạn hạng nhất, trước khi nó có thể tự lực cánh sinh, hàng năm anh sẽ mừng hồng bao cho nó, đưa nó đi chơi sinh nhật, tặng quà cho nó, đến khi nó kết hôn xây dựng gia đình, anh còn mừng nó một khoản kha khá. Sau đó mới có thể đợi nó đến hiếu kính anh. Chu kỳ này rất dài … Đương nhiên anh cũng không nói là nếu không làm cha nuôi thì sẽ không cho nó hồng bao, chỉ là Thẩm Phong đã là mẹ nuôi thì anh đây làm cha nuôi cũng là hợp tình hợp lý nhỉ…”

Chu Tiểu Kỳ đờ đẫn cúp điện thoại.

Chu Duy Cẩn nói: “Gọi là Tần Nhất Nhất đi.”

Chu Tiểu Kỳ rất ngạc nhiên: “Vì sao?”

“Về sau viết tên nhanh hơn tí.” Tên Chu Duy Cẩn vẫn là vết sẹo trong lòng cậu, lúc nhỏ bị phạt chép tên đến mức tay muốn đứt lìa luôn, cậu cảm thấy mình không thể đổi tên, nhưng tên đứa bé nhất định phải ít nét thôi. Tên đứa bé mà quá nhiều nét bạn sẽ đau lòng không kịp.

(Tần Nhất Nhất = 秦一一) :))

Chu Tiểu Kỳ biết không cần phải qua hội đàm sáu bên đã có thể khẳng định cái tên này tuyệt đối sẽ bị bác bỏ ngay.

Không đáng tin, các loại không đáng tin a ….

Tận đến khi làm xong đầy tháng, tên vẫn chưa nghĩ ra được.

Ông nội gọi Tần tiểu boss là “Tiểu tôn tôn”, bà nội gọi là “Bảo bối”, ông bà ngoại đều gọi là “Cục cưng”, Thẩm Phong gọi là “Tiểu Tần Thú”, Cố Thiệu gọi là “Bé con”, Chu Duy Cẩn gọi là “Cháu trai tôi”, Tần Chinh gọi là “Con trai”, Chu Tiểu Kỳ gọi là “Chúa công”…

Một tối nào đó, Tần Chinh trở về sau khi đọc xong tài liệu trong thư phòng, Chu Tiểu Kỳ cũng vừa dỗ chúa công đi ngủ xong.

Ngọn đèn quả quýt mờ mờ tỏa ra bầu không khí mờ ám. Tần Thú khổ lớn chịu cấm dục đã lâu đột nhiên đẩy ngã Chu Tiểu Kỳ, cắn một cái lên cổ cô, hì hục phả hơi nóng bên cổ, thì thầm: “Sao lại gầy nhanh như vậy …”

Gọi là Tần Thú khổ lớn để phân biệt với Tiểu Tần Thú, bạn Phong cũng dã man quá, cháu nó đã biết gì đâu mà đã gọi là Tiểu Thú =.=

Khi nói câu này, hai cái tay xấu tính lần vào trong vạt áo cô, sờ mò khắp nơi.

Chu Tiểu Kỳ rầm rì xoay tới xoay lui, muốn chống cự mà lại còn nghênh đón liếc mắt đưa tình: “Em béo quá, áp lực lên anh không phải rất lớn ư, em là giảm cho anh đấy …”

“Anh thích cảm giác đầy đặn mượt mà.” Mặt trời xuống núi, trăng tròn lên cao, sói cũng rời hang.

Chu Tiểu Kỳ bị anh đè đến khó chịu, đẩy anh ra một chút, hạ thấp giọng nói: “Đánh thức chúa công rồi thì mai anh đừng hòng nghĩ đến chuyện đi làm.”

Tần Chinh rất bi kịch, hơn nữa loại bi kịch này giằng co cũng được một khoảng thời gian khá dài rồi, Chu Tiểu Kỳ cũng bị tai bay vạ gió. Mỗi tối chúa công cứ múa may tưng bừng không chịu ngủ, hai bố mẹ thải y ngu thân, chiêu gì cũng dùng hết rồi, cuối cùng dỗ được cu cậu ngủ, trời cũng sắp sáng.

Thải y ngu thân: hiếu thảo với cha mẹ, chuyện kể rằng thời Xuân Thu, Lão Lai Tử rất hiếu thảo, đã 70 tuổi nhưng vẫn mặc áo màu mè sặc sỡ, giả làm con trẻ, khiến cha mẹ phải bật cười, cơ mà trường hợp này là ngược lại :))

Làm mẹ thì còn có thể ngủ thêm mấy tiếng nữa, nhưng kẻ làm ba còn phải rời giường đi kiếm tiền mua sữa. Mỗi ngày mang cặp mắt thâm quầng đi làm, bị nhân viên dưới quyền len lén giễu cợt. Anh nói: “Con quấy nửa đêm.”

Từ đầu mọi người còn tin anh, dù sao boss nhìn cũng có vẻ nghiêm túc chính trực. Tận đến lần nào đó bị phu nhân để lại dâu tây trên người, vô ý lộ ra ngoài, chúa công không ngủ – cái cớ này không dùng được nữa.

Có lẽ có bạn không biết dâu tây là gì, thế này nhé, chọn chỗ da nào mềm mềm, mỏng mỏng ấy, dùng miệng mút mạnh một lúc lâu, xem nó để lại cái gì ;;)

Tần Chinh nói: “Con quấy không ngủ.”

Mọi người liền nói một cách mờ ám: “Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu …”

Vừa quay đầu lại đã nói: “Tiểu chúa công thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã bị lấy ra làm bia đỡ đạn cho cha mẹ hoang dâm.”

Tần Chinh bó tay thôi.

Trời muốn đổ mưa, cô gái muốn đi lấy chồng, thì theo anh ta thôi …

Dù sao nói thật cũng chả có người tin, vậy thì dứt khoát để tội danh thành thật đi. Anh giở quẻ bình đã mẻ thì cho mẻ thêm: “Anh muốn …”

Chu Tiểu Kỳ dùng tinh thần nữ chiến sĩ kháng Nhật nói: “Không muốn!”

Tần Chinh đè chặt Chu Tiểu Kỳ lại, tự mình ra tay, cơm no áo ấm, đi giành giật đồ ăn, Chu Tiểu Kỳ bị cù ngứa ngáy thở hổn hển cười, vội vàng xin tha nói: “Để tự em!”

Tần Chinh buông lỏng tay, cô bỗng nhiên nói: A! Em bỗng nhớ ra một cái tên!”

“Gì?” Tần Chinh không nghiêm túc thuận miệng hỏi một cái.

“Á Châu!” Chu Tiểu Kỳ nói, “Á Châu a, tên này khí thế hào hùng cỡ nào, ngụ ý sâu xa cỡ nào a!”

“Chả nghe ra ngụ ý sâu xa gì, chả thấy dễ nghe gì cả.” Tần Chinh lập tức phủ quyết.

Chu Tiểu Kỳ nói: “Không phải, anh nghĩ mà xem, Tần Á Châu, Tần Á Châu, Tần áp Chu…” (cách đọc giống nhau và áp ở đây nghĩa là đè :”>)

Tần Chinh dừng lại một chút, dứt khoát đẩy ngã Chu Tiểu Kỳ, trầm giọng nói: “Nếu đây là mong muốn của em, anh sẽ giúp em thực hiện …”

Cuối cùng tên này trên thực tế vẫn bị loại bỏ, may mà nó không được chấp nhận, nếu không tên này quả thực chính là một bộ hài hòa đồ rồi. (Cứ liên tưởng đến xuân cung đồ nhé)

Mà cuối cùng lật nát cả biển từ cũng không tìm ra hai chữ có thể sáng mù mắt thế nhân, hội nghị đặt tên mở rộng vẫn phải khai mạc ở Tần công quán, mỗi người chọn vài cái tên, tiến hành bỏ phiếu cùng quyết định, thể hiện đầy đủ tính ưu việt của dân chủ.

Nhưng ngay trong khoảng khắc sắp quyết định kia, chúa công gào khóc, mấy vị đang bỏ phiếu mới đột nhiên phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng.

Ông nội nói: “Mấy người chúng ta đại diện như này cũng không phải cách lựa chọn hiệu quả, có lẽ tiểu tôn tôn không thích bị người khác thay mặt.”

Hậu quả chuyện này rất nghiêm trọng, chúa công rất tức giận, các vị đại biểu thương lượng nhất trí, quyết định chuyện gọi tên này vẫn để cho đương sự tự mình quyết định.

Vì chuyện đặt tên này là đại sự mang tính lịch sử, ngay tại lúc Tiểu Tần Thú đang khóc oa oa giơ tay chộp một cái quyết định luôn.

Bàn tay kia chụp trúng một chữ.

Hi.

Ông nội gật đầu nói: “ [Nhĩ Nhã] , [Quốc Ngữ ] đều có nói, hi giả, quang minh dã, tên này không tồi, cứ gọi là Tần Hi đi.”

Hi giả, quang minh dã: đại khái là ý chỉ hi cũng có nghĩa là ánh sáng mặt trời.

Ông bà ngoại nói: “Được đấy, được đấy, chính là mặt trời nhỏ nha.”

Mặt trời nhỏ mút ngón tay, chớp chớp đôi mắt to còn ươn ướt, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng ngủ thiếp đi.

Từ này về sau, cậu bé không còn là Tiểu Tần Thú, đây đúng thật là một chuyện hài hòa Trung Quốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN