Không Cẩn Thận, Họa Lớn Rồi!
Chương 6: Đôi vợ chồng già
Lên xe rồi, tôi mới nhớ ra hai chuyện quan trọng.
Một là, tôi đã bỏ quên Thẩm Phong ở đấy rồi!
Hai là, việc phỏng vấn tôi cũng quên luôn rồi!
Tôi đau lòng oán giận cào tay Tần Chinh, “Đi đời rồi!”
Anh liếc tôi một cái, tiếp tục khởi động xe.
“Em còn phải phỏng vấn Vệ Dực nữa…” Tôi tru tréo, “Mai phải giao bản thảo rồi, đều bị anh làm hỏng hết! Lại còn Thẩm Phong …”
“Thẩm Phong chẳng có gì đáng lo cả. Còn cái phỏng vấn kia của em, viết như thế nào cũng được.” Tần Chinh thản nhiên nói.
“Vậy em phỏng vấn anh nhá!” Tôi nghiến răng nhìn anh.
“Cũng được.”
Tôi ngây ngẩn cả người, “Anh nói thật?”
Tần Chinh gật đầu.
Tôi phấn khích nhào lên hôn chụt anh một cái, hại anh trượt tay, đầu xe chút nữa quẹt luôn vào thân cây. Anh vừa đẩy tôi ra, bất lực mắng một câu: “Bừa bãi!”
Tôi không thèm để ý còn bày ra bộ mặt hí hửng cợt nhả, anh bất lực liếc tôi một cái, thở dài lắc lắc đầu.
Về nhà rồi, tôi cũng theo hình thức mà phỏng vấn anh, hỏi vài vấn đề thông thường, lại hỏi mấy câu có tính cá nhân một tí, mi tâm thanh tú của anh nhíu lại, môi mỏng khẽ nhếch, hỏi một câu làm tôi sặc: “Tòa soạn chỗ em bao giờ thì đóng cửa?”
Tôi hừ hừ hai tiếng, vờ không nghe thấy.
Đợi tôi sắp xếp lại tất cả ảnh chụp và bản thảo phỏng vấn xong, anh lại đẩy tôi đi tắm, nói: “Bản thảo để anh viết cho, em đi ngủ sớm một chút.”
Lúc đầu tôi còn nghi ngờ, đợi đến lúc tắm rửa xong đi ra, nghe anh lách cách gõ máy tính, lại thò đầu vào xem một tí, nhất thời phục sát đất luôn, cũng thực sự hiểu tại sao anh nói câu kia – tòa soạn chỗ em bao giờ đóng cửa.
Anh là một người nghiệp dư như vậy, viết bản thảo còn chuyên nghiệp hơn tôi … Được rồi, trình độ anh còn cao hơn kẻ chuẩn chuyên nghiệp vài cấp. Nhưng mà có vẻ vô sỉ là, anh bỏ hết tất cả những câu mang tính cá nhân tôi vừa hỏi.
Thấy tôi thập thà thập thò, anh nhếch mắt lên nhìn, khóe miệng hơi mỉm cười: “Sao lại có vẻ căm phẫn thế kia?”
Tôi khụt khịt mũi, ra vẻ u u sầu sầu nói: “Tướng công, chàng đa tài đa nghệ, thiếp rất tự ti.” :-s
Khóe mắt anh giật giật, cúi đầu tiếp tục gõ chữ.
“Nhân tiện anh dự đoán chút về thị trường chứng khoán đi, đề cử hai mã cổ phiếu xem nào.” Tôi khẩn khoản đề nghị. Anh tùy ý đáp lại, còn nói: “Thật ra phân tích tài chính kinh tế phần lớn đều là lừa người thôi. Lối phân tích của Trung Quốc, là điển hình cho kiểu đi tìm nguyên nhân cho sự tăng hoặc giảm.”
Nói đến đây, tôi giật mình, nhớ tới một chuyện khá nghiêm túc. Tôi ghé sát vào người anh, chăm chú nhìn đường nét khuôn mặt gần như hoàn mỹ, hỏi: “Tần Chinh … Em hỏi anh một chuyện. Thu nhập hàng năm của anh bây giờ là bao nhiêu?”
Động tác tay anh ngừng lại một chút, cúi đầu nhìn tôi, mắt hiện lên chút hứng thú. “Sao lại bỗng dưng nhớ ra mà hỏi chuyện này thế?”
“Thẩm Phong nói anh có rất nhiều tiền …” Tôi ngập ngừng nói, “Em cái gì cũng không biết …”
“Em đối với tiền không có khái niệm, nói em cũng không hiểu.” Anh rất tự nhiên đáp lời, giọng điệu giống y như Thẩm Phong vậy. “Em đã hỏi, anh cũng không giấu. Thu nhập chính là 2-3 trăm vạn một năm; thu nhập ở thị trường chứng khoán, ngoại hối và nhà đất thì không bằng tiền mặt,rất khó ước tính chính xác, nhưng giá trị bây giờ có lẽ vào khoảng 1700 vạn.”
“Thế à.” Tôi gật gật đầu, chui vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ.
Một tháng tiền lương của tôi là hơn 3000, hai năm nay anh ấy kiếm tiền, có lẽ tương đương với việc tôi chỉ đi làm, không ăn không uống trong 470 năm, cũng chính là cày từ năm 1540 đến năm 2010.
Năm 1540, là triều Thanh hay vẫn là triều Minh nhỉ?
Tôi biết rất nhiều người chơi cổ phiếu đến mức nhảy lầu, những mà người kiếm được nhiều tiền cũng có, có lẽ Tần Chinh là một trong số ít những người kiếm được tiền. Thẩm Phong nói ánh mắt anh cực độc, thứ duy nhất nhìn nhầm là tôi, lời này cũng hơi hơi có lý.
Tần Chinh gõ xong bản thảo, lưu lại, tắt máy tính, lại tắt đèn, bấy giờ mới nằm xuống đi ngủ.
Tôi cuộn mình vào lòng anh, vòng tay ôm tấm lưng thanh mảnh mà chẳng hề gầy yếu, nhẹ giọng hỏi: “Tần Chinh à, anh thật sự là triệu phú nha”
Tần Chinh cười thầm một tiếng: “Em thấy thế ư?”
Tôi gật gật đầu, cằm dụi đi dụi lại trên ngực anh. “Tính như vậy, một năm anh làm việc cật lực thu về 10 triệu, ôi chao … Tiền lương của em chỉ có 3000..” Nghĩ đến đây, tôi lại thấy căm phẫn, thù hận giai cấp cứ thế mà bốc lên. “Đả đảo nhà tư bản!”
“Nhà tư bản … Anh còn chưa đến đẳng cấp ấy.” Tần Chinh hình như có chút ngậm ngùi, khe khẽ thở dài nói, “Còn chưa đủ.”
Nhiều tiền như vậy còn chưa đủ?
Tần Chinh thật tham lam a!
Tôi còn nghiêm túc nói với anh: “Em là cô gái cực kỳ cần cù, tiết kiệm; quần áo mặc PUMIAO, di động dùng hàng nhái, mỳ gói ăn Khang soái bác; từ đầu đến chân đều tận tâm tận lực cho sự phát triển ngành công nghiệp hàng nhái non trẻ của nước nhà, anh thật sự không cần kiếm nhiều tiền lắm đâu, em rất dễ nuôi mà.”
Tay đang ôm tôi bỗng dưng vòng chặt, trở mình phủ trên người tôi, mặt chôn bên gáy tôi thở phì phò, cười nhẹ. “Anh cam tâm tình nguyện dâng nhiều tiền nuôi em, em không cần khiến bản thân thiệt thòi như vậy.”
Thực ra, tôi đâu có thấy thiệt thòi gì đâu, tôi rất thích điện thoại nhái, rất thích PUMIAO, tuy rằng mì Khang soái bác kia ăn không ngon bằng Khang sư phụ, nhưng cũng lâu rồi tôi không còn ăn mỳ ăn liền nữa. Từ khi ở bên Tần Chinh, tôi chăm sóc cái dạ dày của anh, cũng nhân tiện để ý dạ dày của mình luôn.
Nhắc lại một chút, vì hồi trước trong văn án mình có chú thích nhầm: Mỳ bạn Kỳ ăn là mỳ Khang soái bác [康帅博] là hàng nhái của nhãn hàng Khang sư phụ [康师傅] nhé (hai cái tên này chỉ khác nhau mỗi chữ 师(sư) – 帅 (soái) mà thôi, chữ sư bỏ nét gạch ngang trên đầu sẽ thành chữ soái).
“Chu Tiểu Kỳ…” “Chu Tiểu Kỳ…” Tần Chinh thì thầm tên tôi giọng nhẹ như gọi hồn, môi lưỡi nóng rực, ẩm ướt lướt nhẹ trên gáy tôi, tôi như đang dập dềnh giữa biển khơi chẳng trông thấy bờ, lại nhớ vết xe đổ hôm trước, tôi sợ anh khiêu khích xong lại không chịu trách nhiệm mà dứt ra luôn, cắn răng đẩy mặt anh ra, trong đêm tối mờ mịt trợn mắt trừng anh oán giận. “Tần Chinh, anh làm gì thế?”
Anh cắn vành tai tôi nói: “Em”
Mặt tôi lập tức nóng lên, tất cả phản kháng đều nhũn hết xuống.
Khụ khụ … Đều là vợ chồng già cả rồi, lại còn … @@
“Bác sĩ nói không thể làm, dễ sinh non …” Hơn nữa, mai tôi còn phải đi làm.
Anh cắn cắn lên xương quai xanh của tôi, giọng khàn đục: “Yên tâm, anh có chừng mực, không tiến vào.”
Hai má tôi nóng lên, vừa cung phụng anh vừa ngẫm nghĩ, mình đã nói câu nào khiêu khích anh nhỉ? Nhưng rất nhanh đã bị tước mất khả năng suy xét, anh ghét nhất là tôi làm việc gì cũng không tập trung, chuyện đáng khen duy nhất là yêu anh toàn tâm toàn ý.
Lúc còn học đại học, về diện mạo tốt xấu gì tôi cũng là một đóa hoa trong khoa, cũng có vài người theo đuổi, nhưng mà đều bị lu mờ dưới hào quang của Tần Chinh và Vệ Dực rồi. Sau, lại vì tôi điên cuồng “theo đuổi” Tần Chinh, dọa mấy anh ong bướm vo ve chạy mất sạch, khiến cho kiếp sống 4 năm đại học của tôi chỉ có mỗi mình Tần Chinh thôi. Tần Chinh nói, em còn không hài lòng cái gì nữa, anh không phải cũng chỉ có mình em thôi sao?
Tuy rằng người theo đuổi anh còn nhiều gấp bội, nhưng mà cái loại điên cuồng bám dính, tấn công dồn dập như “cỗ máy chiến đấu” giống tôi này chỉ có một thôi, chứ còn loại trái tim pha lê mong manh của mấy cô nữ sinh khác đều bị anh làm vỡ tan tành. Tim tôi lại chẳng phải pha lê, chỉ là kim cương thôi.
Vì lo lắng cho cơ thể của tôi, Tần Chinh dịu dàng hơn trước nhiều, 10 ngón tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ đốt lửa từng chỗ từng chỗ trên người tôi, tôi ôm cổ anh hừ nhẹ, cuộn mình dưới người anh, cảm thấy dịu dàng như thế này so với mãnh liệt càng mất sức, càng dày vò hơn.
Sau cơn kích tình, tôi gối lên vòm ngực lấm tấm mồ hôi của anh mà ngủ, loáng thoáng như nghe anh nói: “Muốn lấy em, cũng đâu có dễ dàng… “
Hôm sau, lúc tôi đem bản thảo giao cho chủ biên, bà hạ gọng kính, vô cùng ngạc nhiên, nghi hoặc đánh giá tôi một lúc lâu, sau đó miễn cưỡng nói: “Viết không tồi.”
Tôi nhẹ thở phào một hơi.
“Tần Chinh này là … của cô…” Bà ấp a ấp úng hỏi, tôi cũng không cần giấu giấu diếm diếm, nói thẳng: “Là bạn trai tôi.”
Chủ biên lại bày ra vẻ mặt phức tạp, sau đó nói bằng cái giọng chua như dấm: “Nếu là bạn trai cô, thêm một tấm ảnh chắc không thành vấn đề nhỉ.”
“Việc này …” Tôi ngần ngừ, “Tôi phải hỏi anh ấy đã.”
Chủ biên nói một cách thâm thúy: “Đồng chí Tiểu Chu, lợi ích tập thể cao cả hơn hết thảy, chỉ là một tấm ảnh, cô chắc không đến nỗi không làm được chứ?”
“Việc này …” Tôi khó xử nói, “Tôi sẽ cố gắng.”
Ra khỏi văn phòng, trong lòng tôi nghĩ, tờ báo của chúng tôi đang hướng tới mục tiêu trở thành tuần san giải trí mà cuống cuồng chạy như điên rồi. Thô bỉ, thực mẹ nó thô bỉ!
Vì chủ biên thúc giục, tôi ngay lập tức gọi điện thoại cho Tần Chinh, nhưng di động anh lại tắt máy, chủ biên lại giục lần nữa, còn nói cho tôi nghỉ mấy tiếng, để tôi trực tiếp tới công ty anh hỏi luôn …
Tôi thấp thỏm không yên băng qua mấy tòa nhà đến trước cửa công ty anh, nghĩ xem tí nữa phải mở miệng như thế nào mới ổn.
Đúng là giờ tan tầm, dòng người trên đường nườm nượp, nhà hàng cũng chật ních khách, tôi nghĩ hay là tìm anh ấy ăn cơm trưa trước, vừa ăn cơm vừa bàn chuyện có vẻ dễ thành công hơn. Tới lúc ăn cơm, máu đều tập trung hết vào dạ dày rồi, năng lực suy xét giảm, có vẻ dễ lừa hơn.
Tôi lên chỗ anh làm việc, vì đã tới một lần, bảo vệ nhận ra tôi, nhiệt tình đón tiếp.
“Cô Chu đến tìm cậu Tần sao.” Chú bảo vệ khệnh khạng bước ra.
Tôi mỉm cười nói: “Vâng, anh ấy hết giờ làm rồi chứ ạ.”
“Cậu ấy ra ngoài ăn cơm rồi, còn chưa về.” Chú bảo vệ sờ sờ cằm, chỉ hướng cho tôi, “Hình như đi sang tiệm cơm Tây đối diện kia kìa.”
“Cám ơn chú ạ. Hôm nay, cháu gọi điện thoại cho anh ấy đều không được.” Tôi liên tục nói cảm ơn.
“Hôm nay có một vị khách đến náo loạn, có lẽ di động bị rơi vỡ rồi.”
Tôi vội hỏi: “Anh ấy có làm sao không ạ?”
Chú bảo vệ cười ha hả nói: “Không sao, không sao, là rắc rối của người khác, cậu ấy chỉ là không may đi ngang qua thôi.”
Đầu năm nay, đi ngang qua thôi cũng không an toàn.
Tôi thở phào, ra cửa, băng qua đường đi tới tiệm cơm Tây kia.
Đi được nửa đưởng, bỗng nhìn thấy cửa tiệm ăn mở ra, Tần Chinh hơi nhíu mày bước ra, bên cạnh là một người khác – Bạch Vi?
“Tin tin —” (Cũng đến bó tay với mình, edit đến đây lại ko nhớ tiếng còi xe nó như thế nào nữa :-
Chủ xe ấn còi, tôi vội tránh ra, ngẩng đầu lên thì hai người kia đã đi được một đoạn.
Tôi hoài nghi nhìn hai cái bóng kia đi vào tòa nhà làm việc. Lúc trước cũng chưa từng thấy Bạch Vi, Bạch Vi là gần đây mới về nước với Vệ Dực, mấy hôm trước, Tần Chinh nói có đồng nghiệp mới tới công ty, chẳng lẽ chính là Bạch Vi?
Vậy tại sao hôm trước ở khách sạn lại không chào hỏi nhau?
Tần Chinh luôn không coi ai ra gì, cũng có thể hiểu, còn Bạch Vi thì sao …
Lúc ấy, tôi không chú ý nhìn vẻ mặt của cô ấy, nhưng bây giờ nghĩ lại – sao lại có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!