Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính
Chương 31
Trước mặt là một bóng đen gương mặt không rõ ràng. Giọng hét vừa rồi của ông ta còn ẩn chứa thêm nội lực, quả thật khiến cho người ta giật mình.
Ông ta đứng ở đầu cầu bên kia, ngăn cản không cho Lạc Viêm Chi qua.
“Thẻ xác nhận thân phận đâu?” Ông ta ồm ồm hỏi.
Nghe đến đây Lạc Viêm Chi mới kịp nhớ tới một chuyện, ở trong truyện có miêu tả rằng mỗi lần muốn qua cầu sẽ gặp phải người ngăn cản. Muốn được thông qua thuận lợi thì bắt buộc phải có thẻ chứng minh thân phận của mình.
Cái thẻ này cũng chính là thẻ gỗ được phát ra ở Tinh Cầu. Bởi vì đi vội quá nên Lạc Viêm Chi đã quên đi mất. Có điều Bạch Cẩm Thành bị phát hiện quá sớm, còn chưa kịp nhận thẻ nữa.
Thực ra cái thẻ này mượn của ai cũng được, thế nhưng bắt buộc phải mỗi người một cái. Bây giờ quay lại mượn của Uông Cứ là được rồi, nhưng mà việc đời lại không như mơ.
Bên này thì bị ông lão kỳ lạ chặn, đầu bên kia thì lại là Lăng Chi. Quả thật đường nào đường nấy đều là ngõ cụt.
Lạc Viêm Chi lập tức rối rắm, cậu thu tay ra đằng sau, muốn thử sử dụng phép dịch chuyển của mình.
“Vô ích thôi.” Đột nhiên âm thanh của Lăng Chi được khuyếch tán truyền thẳng vào não của cậu.
“Tôi đã làm một cái kết giới ngăn chặn việc chạy trốn rồi.” Anh ta vô cùng bình thản nói chuyện.
Quả nhiên dù Lạc Viêm Chi có truyền vào bao nhiêu năng lượng thì tấm thẻ gỗ vẫn bất động. Hai người bọn họ liền tiến thoái lưỡng nan mà đứng giữa cầu.
“Chỉ cần giao nộp hắn ta thì cậu sẽ được tự do.” Lăng Chi điềm tĩnh đưa ra giải pháp cho cậu.
“Không bao giờ!” Lạc Viêm Chi hừ lạnh nghiến răng.
Cậu quan sát tình hình một lúc lâu, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cảnh động tay động chân sao?
Chưa để Lạc Viêm Chi kịp nghĩ xong, Bạch Cẩm Thành đã hành động trước. Hắn không nói không rằng phóng vụt tới chỗ của Lăng Chi, tia sét trong tay phát ra âm thanh rẹt rẹt ghê người.
Bạch Cẩm Thành đưa tay lên cao, sau đó nắm chặt lại. Đồng thời một tia sét từ trên trời bổ xuống, vào đúng vị trí của Lăng Chi.
Lăng Chi mặt không biểu cảm lùi ra đằng sau, tay cũng dần biến ra vũ khí của mình. Lần này là một thanh trường kiếm, anh ta xoay vụt nó lên trời, miệng lẩm bẩm vài âm không rõ khiến cho thanh trường kiếm kia đâm thẳng tới chỗ của Bạch Cẩm Thành.
Bị sức mạnh mạnh mẽ áp đảo như vậy, thế nhưng hắn không hề tỏ ra yếu thế. Bạch Cẩm Thành nhíu mày liên tục tránh thoát trong gang tấc, có điều thanh trường kiếm này bám rất dai. Hầu như hắn chỉ vừa mới tránh khỏi chỗ này thì nó cũng phản ứng nhanh mà chuyển hướng.
Lạc Viêm Chi thấy thế cũng không đứng nhìn nữa, cậu phóng từng tia lửa nóng quét qua thanh kiếm kia, rồi điều khiển nó đánh trúng vào người của Lăng Chi.
“Đúng là ngoan cố.” Sắc mặt Lăng Chi sầm xuống, có chút mất kiên nhẫn mà phất vũ khí về.
Đối diện với anh ta như vậy, Lạc Viêm Chi nhăn mặt. Cây cầu này đã không an toàn, đánh nhau như vậy lại càng khiến nó rung lắc dữ dội hơn. Cậu không dám nhìn xuống dưới, từ nãy tới giờ tay chân vẫn luôn căng thẳng.
Như có cảm biến, tuy Bạch Cẩm Thành đang tấn công Lăng Chi, thế nhưng bàn tay vẫn đưa ra vỗ nhẹ cậu để trấn an.
“Đừng sợ.”
Lăng Chi nheo mắt nhìn bọn họ, tiếp đó không nhẹ tay nữa. Anh ta tạo ra một cây cung phát sáng, ngắm vào bọn họ mà bắn.
Từng mũi tên cứ liên tiếp bay tới khiến Lạc Viêm Chi vất vả né tránh. Diện tích cây cầu này eo hẹp, cậu lại không dám hành động mạnh, lỡ may nó gãy thì cậu với Bạch Cẩm Thành tiêu đời.
“Hừ.” Lạc Viêm Chi lạnh lùng nhìn anh ta, vốn còn có một chút cảm kích, bây giờ cảm kích đó cũng dần tiêu tan.
Dựng lên một màng chắn lửa chặn hết mũi tên bay đến, Lạc Viêm Chi nhíu mày suy nghĩ cách đối phó. Nhưng mà có cách gì bây giờ, người phía trước hoàn toàn áp đảo cậu.
Đột nhiên gáy của Lạc Viêm Chi ớn lạnh, cậu rùng mình quay đầu lại. Không biết từ bao giờ, hai thanh kiếm đã xếp hàng đứng song song tại đó.
Lạc Viêm Chi kinh hoảng, cậu hoàn toàn không phát hiện ra Lăng Chi ra tay từ bao giờ. Đằng trước mũi tên vẫn không ngừng bắn, cậu không thể rảnh rang mà lo phía sau nữa.
“Anh, bình tĩnh lại.” Bạch Cẩm Thành xoa gáy cậu, nhẹ nhàng an ủi.
Sau khi hắn nói xong liền lạnh nhạt quay đầu. Âm u trong đáy mắt nổi lên. Khí đen trên người Bạch Cẩm Thành nhẹ nhàng phát tán, phiêu du trong gió. Khí đen này như một con rắn độc, âm thầm bay tới chỗ thanh kiếm.
Thanh kiếm tự động biết được vật thể nguy hiểm, nó sát lại gần nhau rồi bỗng nhiên hợp nhất. Kiếm quang phát ra ánh sáng lạnh muốn đẩy lùi khói đen.
Mắt Bạch Cẩm Thành dần chuyển sang màu đỏ rực, hắn biến khí đen này thành một cây kiếm dài. Giao đấu với thanh kiếm trên kia.
Âm thanh sắc bén vang lên liên tục, Lạc Viêm Chi có chút phân tâm quay đầu nhìn thử. Cậu thấy hắn đang nghiêm túc điều khiển vũ khí của mình, dáng vẻ nhập tâm không muốn ai làm phiền.
“Em còn giữ được bao lâu?” Cậu cảm thấy sức mạnh của mình đang dần suy yếu, nhỏ giọng hỏi hắn.
“Vẫn ổn.” Hắn nói ra hai chữ xong, lại tiếp tục giao đấu với thanh kiếm kia.
Hai thanh kiếm vờn nhau trên không trung, hết tách ra rồi lại hợp lại, đánh tới mức toé lửa. Bạch Cẩm Thành đứng lơ lửng trên mép cầu một cách chênh vênh nguy hiểm.
Lạc Viêm Chi lo lắng, vươn tay bỏ màng chắn ra, sau đó tụ một quả cầu lửa lớn, ném mạnh về phía Lăng Chi.
Ầm!
Quả cầu lửa quét qua mặt đất tạo thành một vệt hõm sâu, tiếp đó nó bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ. Ngọn lửa nhảy nhót dựng thành một tường thành nhỏ, phía sau bức tường lửa đó là một bóng đen đang lập loè.
Hành động của Lăng Chi khựng lại trong giây lát, chỉ chờ có thế, Bạch Cẩm Thành liền dứt điểm. Kiếm khí bén nhọn của hắn chặt đứt thanh kiếm của Lăng Chi khiến nó gãy đôi rơi xuống dưới.
“Đi!” Lạc Viêm Chi kéo hắn chạy về phía người đàn ông toàn thân một màu đen kia. Bây giờ ai dám ngăn cản cậu, đều đánh hết.
Có điều cậu đã quá coi thường phản xạ của Lăng Chi rồi, anh ta chỉ bị giữ chân vài giây đã vùng ra. Quần áo Lăng Chi một nửa đã biến thành màu đen, thế nhưng gương mặt vẫn không biến đổi gì.
Lăng Chi hừ lạnh, bị hai người vừa mới tu luyện vài năm ngăn cản như vậy có hơi tức giận. Anh ta không nhẹ tay nữa, trước mắt cứ bắt người về rồi tính sau.
Đưa tay lên tạo ra một cây thương dài, ánh mắt Lăng Chi lạnh lẽo tập trung sức mạnh. Sát ý nổi lên bốn phía, toàn bộ đều tụ lại ở cây thương kia.
Dưới bầu trời đêm đen như thế này, gió thổi xào xạc như đang tiếp sức cho anh ta.
Cây thương mang theo sức mạnh bay nhanh như đạn bắn, bay theo quỹ đạo kỳ lạ nhắm vào người của Bạch Cẩm Thành.
Vừa khéo nó bị Lạc Viêm Chi quay đầu phát hiện được, cậu hốt hoảng không suy nghĩ nhiều, theo bản năng bảo vệ Bạch Cẩm Thành mà chắn trước người hắn.
“Cẩn thận!”
Lăng Chi thu tay không kịp, trơ mắt nhìn cây thương cắm vào cánh tay của Lạc Viêm Chi. Anh ta dùng lực vào cây thương đó, bị nó đánh trúng cũng đồng nghĩa với việc không cử động nổi.
Sắc mặt Lăng Chi biến đổi, anh ta cúi đầu lầm bầm, “Đáng sao?”
Lạc Viêm Chi không nghe được câu này, sắc mặt cậu co rúm lại vì đau. Cánh tay trái cứ như sắp bị phế đến nơi vậy, cái loại tra tấn này vô cùng đau khổ.
Còn chưa kịp ngồi vững lại, cây cầu rốt cuộc không chịu đựng được nữa mà thủng một lỗ. Vừa khéo cái lỗ đó lại ở dưới chân của Lạc Viêm Chi.
“Aaaa!”
Mặt Lạc Viêm Chi tái nhợt, cậu vô cùng xui xẻo mà trượt chân ngã xuống dưới.
Bạch Cẩm Thành mở lớn mắt, biểu cảm lạnh lẽo như quỷ tu la. Hắn đứng dậy liếc nhìn Lăng Chi một lần nữa, rồi không do dự mà nhảy xuống theo cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!