Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính - Chương 85: H-
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
58


Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính


Chương 85: H-


Lạc Viêm Chi tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, cơ thể xem như đã tỉnh táo được đôi phần. Cậu cựa mình muốn ngồi dậy, lại phát hiện eo đang bị ôm chặt cứng.  Người bên cạnh siết chặt lấy Lạc Viêm Chi lại, cơ bắp chắc khoẻ trên người hắn giam giữ khiến cho cậu không cử động được.

“Anh tỉnh rồi sao?” Cậu vui mừng nhìn hắn, nụ cười trên môi khó che giấu được.

“Ừ, ngủ ngon không?” Bạch Cẩm Thành nhỏ giọng đáp lại, trong mắt chứa đầy vẻ cưng chiều.

“Tốt lắm, cơ thể của anh thế nào rồi, còn khó chịu nữa không?” Lạc Viêm Chi nhìn kỹ gương mặt gần trong gang tấc.

Khuôn mặt Bạch Cẩm Thành đã mất đi vẻ trắng bệch không có sức sống như mấy ngày trước, bây giờ đã trở lại trạng thái bình thường. Thấy cơ thể hắn bây giờ đã không còn vấn đề gì lớn nữa, Lạc Viêm Chi mới thầm thở phào.

“Đã không sao nữa rồi, làm em lo lắng.” Hắn mỉm cười, cầm bàn tay đang sờ lên mặt mình của cậu rồi nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn. “Cảm ơn em mấy ngày này đã chăm sóc ta.”

Ánh mắt hắn chứa đựng quá nhiều tình ý, nặng sâu tới mức Lạc Viêm Chi mặt đỏ bừng bừng. Cậu không dám nhìn kỹ, chỉ lắc đầu. “Không có gì đâu.”

“Sao lại không có gì được, ta phải trả ơn em chứ.” Hắn nhướn mày, thích thú ngắm nhìn dáng vẻ như con thỏ nhỏ này của cậu.

“Trả ơn?”

Trong lúc Lạc Viêm Chi đang tự hỏi hắn định làm cái gì thì Bạch Cẩm Thành đã lật người đè cậu xuống phía dưới, còn bản thân thì từ trên cao nhìn xuống. Môi mỏng khẽ nhếch, tiếp đó là tiếng cười khẽ tràn ngập từ tính.

“Đương nhiên là làm cho em thoải mái.”

Lạc Viêm Chi bị nụ cười này làm cho choáng váng trong giây lát, nhất thời không nghe lọt lời mà hắn vừa mới nói. Vẻ mặt này của cậu chọc trúng điểm kích thích trong người hắn, hắn lập tức cúi đầu, ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào trước mặt.

Bị tấn công bất ngờ, khoang miệng còn chưa kịp khép lại đã bị ép cho mở ra. Bạch Cẩm Thành không vội vàng cuốn lấy, hắn chậm rãi liếm lên vành môi như muốn phác hoạ lại nó.

Chậm rãi triền miên như vậy lại càng khiến cậu không thích ứng được. Lạc Viêm Chi tay chân luống cuống, không biết nên làm như thế nào.

“Không cần căng thẳng, duỗi đầu lưỡi của em ra.” Bạch Cẩm Thành ân cần chỉ bảo động tác cho cậu.

Lạc Viêm Chi hơi do dự trong thoáng chốc, sau đó nhắm mắt bất chấp xấu hổ mà làm theo lời của hắn. Đầu lưỡi cậu run rẩy vươn ra trong không khí.

“Ngoan lắm.” Như là thưởng cho biểu hiện này, hắn cúi đầu quấn lấy nó, môi lưỡi dính chặt triền miên.

Lần này khác với những lần trước, không mãnh liệt làm đầu óc người ta mụ mị, trái lại dịu dàng như dòng nước dần dần nhấn chìm lấy cơ thể bị động của Lạc Viêm Chi. Cậu hưởng thụ cảm giác được người khác tỉ mỉ chăm sóc như vậy, cơ thể gồng nhẹ cũng từ từ được thả lỏng.

Hai người hôn nhau không biết chán, đến mức nước bọt tràn ra khỏi miệng Lạc Viêm Chi. Cậu thở dốc, cảm giác hít thở không thông này thật kích thích.

Bạch Cẩm Thành thấy ánh mắt cậu trở nên rệu rã, khẽ cười vươn tay xuống phía dưới, chạm nhẹ lên cơ bụng thon chắc kia. Bụng của Lạc Viêm Chi không phải kiểu hình sáu múi tám múi giống bao người khác, dường như cậu là người khó lên cơ, cho dù đánh đấm rất nhiều nhưng vẫn là một vùng bằng phẳng.

“Gầy quá.” Hắn nhéo nhéo chút thịt bên eo, thầm nghĩ cần phải bổi bổ thêm cho người này mới được.

“Đừng, đừng…” Cậu là người dễ nhột, thế nên uốn mình muốn né tránh ma chưởng của hắn.

Bạch Cẩm Thành không có ý định buông tha, tay luồn vào bên trong áo dần dần di chuyển lên cơ ngực. Hắn chọn trúng điểm mấu chốt, sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái. Cơ thể Lạc Viêm Chi tựa như quen thuộc với sự đụng chạm này mà giật nảy.

Cậu vội vàng túm lấy tay hắn muốn đẩy người ra, thế nhưng bàn tay chỉ vừa chạm vào bắp tay hắn đã bị trút đi sức lực. Lạc Viêm Chi thở nhanh hơn, bàn tay đang làm loạn trên ngực cậu cứ tự nhiên mà chạy loạn.

Như tìm được thú vui, Bạch Cẩm Thành vén áo của Lạc Viêm Chi lên nhìn cảnh sắc trước mặt. Da cậu rất trắng, dưới lớp áo ít tiếp xúc với ánh mặt trời lại càng trắng hơn, lại bởi vì bị kích thích mà dâng lên một tầng ửng hồng.

Ánh mắt hắn trầm xuống nhìn hai điểm hồng trên ngực, không đợi Lạc Viêm Chi ngăn cản đã cúi xuống ngậm vào.

“A, đừng mà!” Cậu kinh ngạc muốn đẩy cái đầu đang làm càn trên người mình ra, thế nhưng không những không được, trái lại còn bị hắn trêu đùa cho mềm nhùn.

Đầu nhũ bị Bạch Cẩm Thành ngậm vào hút mạnh, sau đó còn nhay cắn tàn bạo làm cho dựng đứng lên. Lạc Viêm Chi xấu hổ dùng hai tay che mặt, đôi môi mím chặt cố kìm nén để không phát ra tiếng kêu đáng xấu hổ nào đó.

Bạch Cẩm Thành chơi chán mới nhả ra, hài lòng khi nhìn thấy mảnh da tuyết trắng kia để lại dấu hồng của bản thân.

“Đẹp lắm.”

Hắn khen một tiếng, lại hôn lên cổ của cậu, đầu lưỡi mơn trớn vùng da cổ mỏng manh, khẽ cắn lên cái yết hầu đang chuyển động nhẹ nhàng kia.

“Ừm.” Lạc Viêm Chi phát ra một tiếng kêu nho nhỏ, từ mặt tới cổ cho tới tận mang tai đều trở nên hồng thấu.

Mỹ vị trước mặt như vậy, không chạm vào thì đúng là uổng phí. Bạch Cẩm Thành hiển nhiên là động vật ăn thịt, thế nên hắn sẽ không bỏ qua miếng thịt thơm ngon mà mình đã thèm khát từ lâu.

Cổ, xương quai xanh, ngực, cho đến bụng đều bị hắn tạo ra một chuỗi hôn ngân. Hắn nhìn chiếc quần vướng víu còn lại trên người cậu, không hề do dự mà tuột nó ra.

Dưới thân chợt trở nên lạnh lẽo khiến đầu óc Lạc Viêm Chi tạm thời thanh tỉnh, cậu kinh ngạc nhìn xuống, thế nhưng đã không còn kịp nữa. Bạch Cẩm Thành nhấc chân cậu lên, ở nơi đùi trong tạo ra một ấn ký.

Vùng riêng tư bị bại lộ như vậy làm cho Lạc Viêm Chi nói không nên lời, cậu vội vàng dùng tay che lại hạ thân, cắn môi cầu khẩn, “Trả quần đây được không?”

“Đừng lo lắng, ta đã nói là làm cho em thoải mái mà.” Bạch Cẩm Thành nhấc đùi cậu lên hôn nhẹ vào đó, gương mặt sắc bén tràn đầy dục vọng.

Giọng nói của hắn đã khàn khàn rồi, thậm chí túp lều phía dưới cũng không giấu nổi, thỉnh thoảng lại cọ qua người cậu một cái. Lạc Viêm Chi lắc đầu, không dám nhìn tiếp nữa.

Bạch Cẩm Thành gạt bàn tay đang che chắn kia của cậu ra, lại để cho hạ thể của mình chà xát lên cái của cậu. Cách một lớp quân vật nhỏ đáng yêu của Lạc Viêm Chi cũng run rẩy mà đứng lên.

“Em cũng cứng rồi.” Hắn cười khẽ thông báo.

“Đừng… nói nữa.” Khó khăn lắm cậu mới thốt ra một câu, tình trạng xấu hổ này khiến cậu muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống.

Bạch Cẩm Thành lại không để ý nhiều đến thế, hắn thẳng thắn phô bày ra dục vọng của mình, còn kéo lấy tay của Lạc Viêm Chi bắt ép cậu chạm vào nó.

Vật dưới tay cậu nóng hầm hập, hơn nữa còn cứng rắn đỉnh vào lòng bàn tay của cậu. Lạc Viêm Chi xấu hổ muốn rụt tay lại ngay, thế nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy.

“Chạm tiếp đi, em không muốn thử nhìn cái của ta sao?” Bạch Cẩm Thành liếm môi, nhỏ giọng dụ dỗ.

Như bị thôi miên, Lạc Viêm Chi vuốt nhẹ lên vật thể to lớn đó, thứ này so với cậu còn to hơn một vòng, tuy rằng kích cỡ của cậu đã là kích cỡ tiêu chuẩn. Lòng so bì đàn ông lại đột nhiên nổi lên, cậu cắn răng, thử tụt chiếc quần đang mặc trên người của hắn xuống.

Vật đó ngay lập tức bật ra, nhiệt độ lẫn xúc cảm lại càng trở nên chân thật hơn. Dũng khí nhỏ nhoi được Lạc Viêm Chi gom lại ban nãy đã lập tức bị thổi bay.

Sao mà, lớn quá vậy?!

Lạc Viêm Chi cả kinh, cái thứ này có còn là con người nữa hay không?!

Giờ phút này cậu mới chợt hiểu một chuyện, nhân vật chính sở hữu cả một dàn hậu cung, vậy thì thứ vũ khí này cũng phải chất lượng để có thể đáp ứng được với nhiều cô gái xinh đẹp như vậy. Thế nào gọi là vừa sung sướng lại vừa đau khổ, hẳn tất cả cũng đều do cái này.

Bạch Cẩm Thành cảm thấy cậu trợn tròn măt như vậy thật đáng yêu, thế nên cúi đầu ép cho cậu hoàn hồn trở về. Không còn chiếc quần ngăn cách nữa, vật thật chà xát lên như vậy khiến cho xúc cảm lập tức tăng lên.

Lạc Viêm Chi chưa trải qua kích thích như vậy bao giờ, thở dốc run rẩy cả người. Hai nhục bổng được kề sát lấy nhau, chút nước trên đầu đã bị rỉ ra.

Bàn tay Bạch Cẩm Thành tóm lấy tay cậu cùng đặt lên trên hai căn vật kia, sau đó dùng tốc độ của mình điều khiển cậu cũng chà xát. Sung sướng ngay lập tức ập đến như thủy triều đánh úp lấy lý trí xấu hổ của Lạc Viêm Chi. Cậu mơ màng đắm chìm vào trong khoái cảm, đôi môi hé ra, nước bọt từ khoé miệng trào xuống bị Bạch Cẩm Thành cúi đầu liếm đi.

“Thoải mái thì kêu lên đi.” Giọng nói hắn cũng khàn đục, thở dốc nhè nhẹ cắn lấy đôi tai Lạc Viêm Chi.

“Ư, đừng…” Lạc Viêm Chi lắc đầu, âm thanh yếu ớt bật ra khỏi miệng.

Hai căn vật được tuốt nhanh, trên tay cả hai đều là vết nhầy từ căn vật nhỏ xuống bôi trơn. Lạc Viêm Chi chưa bao giờ được hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt như vậy, không đợi Bạch Cẩm Thành mà đã tự mình bắn ra trước.

“A!” Lạc Viêm Chi phát ra tiếng kêu khàn khàn, kích thích khiến cho sống lưng cậu ưỡn thành một vòng cung.

Sau khi qua cơn cao trào, cơ thể cậu mềm nhũn nằm bẹp xuống, hai má ửng hồng mềm mại như bông hoa mặc người khác chà đạp.

“Em đã bắn ra rồi mà tôi vẫn chưa, tự mình sướng như vậy là không tốt đâu.” Bạch Cẩm Thành cắn tai cậu lên án.

“Tôi…” Lạc Viêm Chi không biết phải nói gì, bàn tay cậu vẫn đang vô lực không thể giúp hắn được.

Thấy cậu có vẻ hơi uể oái, Bạch Cẩm Thành nhướn mày, đột nhiên gập hai chân của Lạc Viêm Chi lên. Đặt hai chiếc đùi trắng nõn mềm mại khép chặt lại, hắn đỡ căn vật của mình đâm vào khe đùi ấy.

“Khoan… Cái gì vậy?” Lạc Viêm Chi bị tư thế này làm cho hoảng sợ, đột nhiên giữa hai bắp đùi truyện tới cảm giác nóng hổi vì bị ma sát.

Bắp đùi Lạc Viêm Chi dẻo dai vì thường chiến đầu trong một khoảng thời gian dài, bây giờ lại là chỗ để cho Bạch Cẩm Thành trút ra dục vọng nguyên thủy nhất.

Lạc Viêm Chi đỏ mặt, gương mặt lẫn những giọt mồ hôi của Bạch Cẩm Thành nhỏ xuống khiến cho cậu không nỡ rời mắt. Gương mặt này của hắn bây giờ đúng là hại nước hại dân.

Đùi trong bị ma sát với tần suất cao như vậy khiến cho nó trở nên nóng bỏng dị thường, Lạc Viêm Chi hé mắt nhìn xuống vật đang làm càn ở chỗ kia, liền thấy được kích cỡ khủng khiếp của nó.

Trong đùi của cậu dính nhớp nháp, phân thân Bạch Cẩm Thành giật nhẹ một cái chứng tỏ sắp bắn. Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Lạc Viêm Chi, nghiến răng thở mạnh một cái, bắn thẳng lên bụng của cậu.

Lạc Viêm Chi cảm giác bắp đùi của mình đã bị mất đi tri giác, cậu hít thở không thông, mê man đối diện với ánh nhìn như toé lửa của hắn. Bạch Cẩm Thành cúi đầu ngấu nghiến đôi môi đó, tận hưởng dư vị ngọt ngào.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN