Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính - Chương 89: "Anh"
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
30


Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính


Chương 89: "Anh"


Chiếc xe lao nhanh trên con đường gập ghềnh, Lạc Viêm Chi ngồi ở bên trong, đưa mắt nhìn ra ngoài kia. Lần này có lẽ là trận chiến quyết định, vì thế cho nên cũng rất nguy hiểm. Ban nãy cậu tức giận Bạch Cẩm Thành lừa mình, thế nhưng trong lòng cậu biết hắn sợ cậu sẽ gặp nguy hiểm.

“Cẩm Thành đi từ bao giờ vậy?” Lạc Viêm Chi ngó ra bên ngoài hỏi Niệm Dư.

“Không được gọi thẳng tên thành chủ. Đi cũng được một lúc lâu rồi.” Niệm Dư nhíu mày nhắc nhở, sau đó mới tính toán nói lại với cậu.

Lạc Viêm Chi nhíu mày, nếu đã đi lâu như vậy thì hẳn là đánh được một lúc rồi. Bạch Cẩm Thành có bảo với cậu là đang chờ thời cơ tăng tiến sức mạnh, không biết là bao giờ.

“Có thể đi nhanh một chút được không?” Lạc Viêm Chi gấp gáp hỏi. Trái tim cậu giờ đây đập kịch liệt, vô cùng lo lắng cho Bạch Cẩm Thành.

Tiếp xúc một khoảng thời gian, Niệm Dư cũng hiểu được phần nào tính cách Lạc Viêm Chi, chỉ đành than một tiếng rồi tăng tốc. Chiếc xe chuyển động nhanh như chạy đua với thời gian.

Thoáng chốc đã đến nơi, Lạc Viêm Chi vội vàng nhảy xuống xe. Niệm Dư lập tức bám sát theo, sợ là cậu sẽ chạy lung tung gặp phải nguy hiểm. Trong lòng âm thầm suy nghĩ nên ăn nói thế nào với Bạch Cẩm Thành, lúc đó thành chủ chắc chắn sẽ nổi điên mất.

Lạc Viêm Chi lao nhanh trên lối nhỏ, phát hiện cây xung quanh có cái gãy cành, có cái bị thiêu rụi. Đường đi cũng có nhiều hố nông sâu không đồng nhất. Đây rõ ràng là do Thần Mị gây nên!

Nhìn thảm trạng hiện tại, Lạc Viêm Chi cảm thấy tim càng ngày càng đập mạnh. Chợt cậu thấy ánh chớp loé sáng từ khi đất bên kia, đại não chưa kịp suy nghĩ thêm điều gì đã lao người tới.

Trước mắt cậu là bốn, không, là năm cái xác chết. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, thế nhưng cậu vẫn bị cảnh tượng chết chóc la liệt xác chết này làm cho nhăn mày. Cố nên cảm giác buồn nôn trong dạ dày, Lạc Viêm Chi dáo dác tìm kiếm hình dáng của Bạch Cẩm Thành. Giữa biển người mênh mông như thế này, không biết hắn đang đứng ở chỗ nào.

Đột nhiên bên phải có sát khí, Lạc Viêm Chi phản ứng nhanh ngửa người ra, nhìn thấy gương mặt của một kẻ xa lạ, cậu không do dự tung ra hoả cầu làm cho tên đó nổ mạnh một cái.

Lạc Viêm Chi thấy mình đã bị nhận ra, lập tức cúi đầu trốn vào một chỗ an toàn hơn.

“Anh biết Cẩm Thành ở đâu không?” Cậu ngước nhìn Niệm Dư vừa mới giết một kẻ địch.

“Có lẽ đang ở đâu đó quanh đây cùng đám người kia.” Anh ta lắc đầu không rõ, nhận ra kẻ địch càng ngày càng nhiều, vội vàng nói với cậu, “Cậu kiếm một chỗ an toàn trước đi, ta đi giúp đã.”

Nói xong lao nhanh như tên bắn giữa vòng người. Thấy Niệm Dư thành công thu hút sự chú ý của bọn họ, Lạc Viêm Chi bèn nhân thời cơ chạy tới khu vực khác.

Rốt cuộc bé con của cậu đang ở đâu?

Lạc Viêm Chi vừa chạy tìm vừa hạ gục vài tên đang cố gắng tiếp cận mình. Đột nhiên từ đường chân trời vang lên tiếng sét đinh tai nhức óc khiến toàn bộ đều giật mình tạm thời ngừng tay mà ngước đầu nhìn về hướng đó.

Lạc Viêm Chi lập tức phóng vụt tới chỗ đó, ánh mắt sắc lạnh. Những tên cản đường cậu đều bị cậu dùng ngọn lửa nóng rực thiêu cháy.

“Mẹ kiếp!” Mắt thấy trước mặt là một đám kẻ địch đang tạo thành vòng tròn bao vây, Lạc Viêm Chi nhún người, mượn Thần Mị mà nhảy lên cao. Tiếp đó từng tia lửa mãnh liệt ập xuống bọn chúng.

Nhân thời cơ bọn chúng đang che chắn, cậu đã bật người nhảy sang bên kia, sau đó tăng tốc lực mà chạy về phía tiếng nổ lớn đó. Tiếng đao lẫn tiếng người kêu gào đều bị cậu bỏ lại đằng sau, Lạc Viêm Chi không do dự mà lao thẳng về phía trước.

Bầu trời ở đây đã trở nên tối tăm dị thường, bên trên là tiếng sét lách tách nổ mạnh khiến người ta dựng tóc gáy. Lạc Viêm Chi cau mày nhìn dị tượng này, sau đó chợt loé ra một đoạn được miêu tả trong tiểu thuyết.

“Khi bầu trời chuyển đen cùng với những tia sét được tập trung tại một điểm, cũng là lúc mà Bạch Cẩm Thành đột phá được giới hạn của bản thân.”

Cảnh tượng này bây giờ đột nhiên xảy ra, lẽ nào Bạch Cẩm Thành đột phá ngay tại đây?

Lạc Viêm Chi lòng như nổi bão, dùng hết sức bình sinh mà chạy tới đó. Chỉ vừa mới đến gần khu vực này đã bị cảm giác điện giật làm cho rùng mình. Cậu đảo mắt cố gắng nhìn kỹ, sau đó nhảy lên một chỗ cao hơn để tiện bề quan sát.

Ở sâu tít trong rừng, có một vài bóng người đang đứng đó, âm thanh chém giết không ngừng vang lên. Hồi chuông trong lòng Lạc Viêm Chi vang âm thanh cảnh báo mãnh liệt, cậu vọt nhanh tới chỗ đó, thầm cầu nguyện Bạch Cẩm Thành sẽ không bị làm sao.

Càng chạy tới gần, mùi thiêu cháy lẫn mùi máu trộn lẫn trong không khí. Lạc Viêm Chi che người trước lực cản của sức mạnh, kiên trì tiến về phía trước.

“Ai tới?!” Có người đã phát giác ra cậu, quát lên một tiếng.

Cuối cùng Lạc Viêm Chi cũng có thể trông thấy cảnh tượng trước mặt mình. Giữa trung tâm chính là người mà cậu dốc sức tìm kiếm từ nãy tới giờ, chỉ có một mình hắn đứng đó, xung quanh là năm người khác đang bao vậy.

“Là ai mà có gan tới đây? Không sợ chết không toàn thây hay sao?” Tên áo tím nheo mắt nguy hiểm, phóng ra hơi thở áp bức.

Có điều Lạc Viêm Chi không để ý tới bọn họ, thứ duy nhất mà cậu quan tâm chính là an toàn của Bạch Cẩm Thành. Hắn vẫn đang đứng vững ở đó, hai mắt nhắm nghiền lại. Sức mạnh cuộn xoáy khiến cho sấm sét trên bầu trời ngày càng nhiều hơn.

Cũng nhờ nguồn sức mạnh này mà không ai dám tới gần hắn để đánh lén cả.

“Không có cách gì tiếp cận sao?” Một tên áo vàng tức giận hỏi.

“Có cách gì, chúng ta vừa tới gần đã bị đánh văng ra!” Tên khác nghiến răng.

“Chúng ta hợp sức lại, đây là cơ hội cuối cùng mà chúng ta đã mất công chờ đợi.” Tên áo tím hai mắt loé ra ánh đỏ, sức mạnh trong tay cuộn trào. “Để cho hắn ta đột phá được thì chúng ta xem như xong.”

Như được lời nói này tiếp thêm sức mạnh, năm tên kia gật đầu đồng thời chia ra bao vây lấy Bạch Cẩm Thành, hoàn toàn bỏ qua Lạc Viêm Chi vừa mới tới. Bọn chúng đã chờ ngày này lâu lắm rồi, nếu như không thử làm liều nữa thì chắc chắn sẽ không còn đường để vực dậy. Bạch Cẩm Thành này chính là cái gai trong mắt khó có thể nhổ bỏ nhất.

Mắt thấy bọn chúng đã chia ra muốn hợp sức phá rối Bạch Cẩm Thành, Lạc Viêm Chi lập tức không quản sức mạnh của mình bị thua thiệt rất lớn so với năm người kia, nháy mắt giải phóng toàn bộ năng lượng Thần Mị của mình ra.

Lửa nóng bốc lên che kín cả cơ thể Lạc Viêm Chi, cậu nhắm ngay tên gần nhất, phóng tới một mũi tên bằng lửa. Mũi tên lao nhanh tới chỗ của gã, gã không kịp phòng bị bị đánh ngã chúi xuống.

“Khốn kiếp, con chuột Phần Tinh!” Gã ta đau đớn nghiến răng, cơ thể tạm thời không đứng lên được.

“Đã tính bỏ qua cho mày, không ngờ một Phần Tinh lại dám cả gan tham gia vào cuộc chiến này. Hừ, đúng là đám Phần Tinh có khác, dòng máu bẩn thỉu.” Tên áo tím liếc mắt cho cậu một cái nhìn khinh bỉ.

Lạc Viêm Chi không quan tâm tới những lời nói sỉ nhục kia, chỉ lạnh lùng nhìn lại bọn chúng. Chỉ cần kéo dài một chút thời gian nữa thôi, chắc chắn Bạch Cẩm Thành sẽ làm được.

Tên mặc áo choàng đen nãy giờ im lặng, đột nhiên nói, “Tên này để ta.”

Nói xong dùng tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường mà phóng tới. Gã ta tới gần cậu, hai tay đen thui thò ra muốn tóm Lạc Viêm Chi lại.

Cậu né tránh kịp, bật người ra đằng sau vài bước, hoả cầu đã chuẩn bị từ sẵn lập tức ném trúng người gã. Hoả cầu này vừa tới gần đã phát ra tiếng nổ vang dội, khiến cho cát bụi bay lên mù mịt. Nhân cơ hội này, Lạc Viêm Chi lập tức tránh khỏi đó.

Gã ta không ngờ cậu lại dùng chiêu này, nhắm chặt mắt ngăn cho cát bụi bay vào. Sau đó dùng sức mạnh của mình đánh bay thứ cản trở đó đi.

“Nhãi con.” Gã áo đen tức giận, đảo mắt muốn tìm được bóng dáng của Lạc Viêm Chi.

Thế nhưng Lạc Viêm Chi đã dịch chuyển tới chỗ khác ngăn cản bốn người còn lại thi triển trận pháp. Bây giờ cậu đã mang tâm lý bất chấp hậu quả rồi, chỉ cần ngăn được bọn chúng làm hại Bạch Cẩm Thành thì có liều mạng cũng sẽ không quản.

Liếc mắt nhìn lên bầu trời, nhận thấy sức mạnh được ngưng tụ lại càng ngày càng nhiều, Lạc Viêm Chi đoán rằng có lẽ hắn sắp sửa thành công, chỉ cần mình cầm cự thêm một lúc nữa thôi.

“Sao lại để nó thoát vậy hả?” Tên áo vàng ngứa mắt nhìn cậu vẫn cứ nhởn nhơ lượn lờ quấy phá, tức giận hét lên với gã áo choàng đen.

“CÂM MIỆNG!” Tên áo đen quát lại.

Lạc Viêm Chi biết rằng mình đã thành công chọc tức bọn họ, khiến cho bọn họ phải phân tâm để đổi phó với cậu. Cậu nhếch môi, sức nóng trên người tỏa ra càng ngày càng mạnh mẽ. Dùng lại cách cũ, Lạc Viêm Chi ném ra những hoả cầu nổ về phía bọn họ, khuấy đảo khiến nơi này bụi bay mù mịt che mất tầm nhìn.

Thấy bọn họ bị mất phương hướng tạm thời, cậu âm thầm thở dốc. Dùng sức mạnh quá độ liên tiếp, cơ thể cậu dù tốt lắm cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng sức mạnh đang dần bị rút ra.

“CHẾT ĐI!” Đột nhiên khi Lạc Viêm Chi không phòng bị, từ đằng sau bất ngờ có một âm thanh xé gió gần trong gang tấc. Không biết là tên nào, thế nhưng tốc độ này kèm khoảng cách gần quả thật rất nguy hiểm. Cậu thầm than không ổn, lần này né không kịp nữa.

Thế nhưng ngay chính lúc đó, trên người Bạch Cẩm Thành phát ra một luồng sức mạnh cực đại, hắn gầm lên một tiếng, đẩy mạnh hết những vật xung quanh đi. Cậu lẫn tên đánh lén phía sau đều bị đánh bay ra khỏi chỗ đang đứng. Lạc Viêm Chi chới với trên không trung, đập mạnh người lên một thân cây lớn, miệng phun ra một búng máu.

Cơ thể cậu kiệt quệ ngã xuống, ôm lấy ngực ho khan. Dòng máu chảy xuống bị Lạc Viêm Chi chùi nhanh, cậu không quan tâm đến cơ thể bị thương của mình, vội vàng muốn xem tình hình của Bạch Cẩm Thành.

Giữa không trung là hỗn hợp của hai thứ sức mạnh với nhau, năng lượng Phần Tinh và Đoạ Phần trước đây luôn khắc nhau, vậy mà bây giờ lại hoà hợp lạ thường. Hắn là người duy nhất làm được điều này, cũng là người duy nhất có được bản lĩnh như thế.

Đây mới chính là nam chính bước ra từ thế giới tiểu thuyết, mạnh mẽ, thông minh, cơ trí, và vô cùng có bản lĩnh.

Cuối cùng thì Bạch Cẩm Thành cũng đột phá thành công tầng cuối cùng, chính là cái mà hắn đã nói với cậu. Chỉ đứng từ xa thôi đã có thể cảm nhận được sức mạnh ba động trong không khí, tựa như có thể bóp chết người khác ngay lập tức.

Lạc Viêm Chi có chút hít thở không thông, thế nhưng sự vui mừng trong lòng đã thay thế sự khó chịu đó. Cậu bước nhanh tới chỗ của hắn, âm thầm thở nhẹ một hơi.

Bạch Cẩm Thành cảm nhận được tiếng bước chân, âm trầm quay đầu. Sau khi nhìn rõ gương mặt đó là ai, khí đen trên người dần tản ra, biểu cảm trên mặt cũng dần dịu lại. Hắn mấp máy môi không biết đang nói cái gì.

Bước nhanh qua đó, đứng trước mặt hắn, Lạc Viêm Chi liền đưa tay ra đấm mạnh một cái. Là đấm thật, dùng toàn lực để đấm. Cũng may ban nãy cậu đã tiêu hao quá nhiều sức lực, cộng thêm cơ thể được hoàn thiện gần như vô địch của hắn, cú đấm này đối với Bạch Cẩm Thành chẳng qua chỉ như vỗ nhẹ mà thôi.

“Sao dám gạt tôi hả?!” Cơn tức đè nén từ nãy tới giờ, cuối cùng cũng có người để trút lên.

Lạc Viêm Chi nắm cổ áo hắn, tức giận đánh thêm một cái nữa. “Không phải đã nói là cùng nhau chiến đấu rồi sao?”

Bạch Cẩm Thành để mặc cho cậu trút giận, sau đó mới nắm lấy cổ tay của cậu kéo lại gần mình. Hắn ôm lấy cơ thể cậu, siết chặt đến mức khiến cậu cảm thấy khó thở.

Ngay lúc Lạc Viêm Chi muốn bảo hắn thả lỏng một chút thì đã nghe được âm thanh khàn khàn bên tai.

“Xin lỗi.”

Lạc Viêm Chi hơi sững lại, sau đó mới nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy người hắn. Thôi được rồi, cậu cũng không thể tức giận với hắn lâu.

“Xin lỗi.” Bạch Cẩm Thành lại khàn giọng nói tiếp.

“Thôi được rồi, tôi cũng không giận nữa.” Cậu nhẹ giọng an ủi.

“Thật xin lỗi.”

“Không…”

Không để cho Lạc Viêm Chi kịp đáp lại, hắn đã nói.

“Anh.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN