Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 109: Nước mắt bùng nổ
Chương 109: Nước mắt bùng nổ
bùng nổ rồi, nổ lớn rồi.
Trái với , mở đầu và kết thúc của nó đều tốt như nhau, chất lượng ổn định, doanh thu và danh tiếng đều trong trạng thái không ngừng tăng, đến khi doanh thu cuối cùng cũng bình ổn lại, người trong giới nhìn thống kê doanh thu của bộ phim có thể nói là tiểu chúng này, đầu muốn tê liệt.
Nếu như nói năm đó tự lực tạo nên một bộ phim trinh thám đứng vững vị trí đầu số lượng vé trong suốt hai năm tiếp theo, vậy thì chính là nhờ vào thực lực mạnh mẽ của mình để kéo phim đề tài trinh thám vốn đã có dấu hiệu suy tàn lên lại vị trí được xưng là bùng nổ.
Nếu như so sánh chúng với nhau thì và vẫn có sự khác biệt.
thật ra càng giống một bộ phim thuần trinh thám hơn , từ đầu đến cuối đều là quá trình điều tra phá án, nhưng lại không hề giống vậy.
Nó trộn lẫn rất nhiều thứ, về mặt chủ đề và bầu không khí, thật ra lại nặng nề hơn
Đổi một cách nói khác, chính xác là một bộ phim trinh thám, nhưng nó cũng phù hợp với tính chất của một bộ phim điện ảnh thương mại, cũng là nguyên nhân giúp nó nổi bạo năm đó.
Mà lại không như vậy, nó càng thiên về việc đi vạch ra một hiện tượng từ một góc nhìn nhỏ, giữa một bối cảnh lớn, mà loại hiện tượng này đang ẩn giấu dưới vỏ bọc của một xã hội phồn hoa, một khi vạch ra liền khiến người ta phải giật mình….
Nó thật ra không phù hợp với những tiêu chí để nổi bạo, nhưng nguyên nhân lần này nó có thể thu hút được lượng doanh thu bùng nổ như thế, trừ năng lực đạo diễn xuất sắc của Khương Lăng ra, còn có diễn xuất xuất quỷ nhập thần của Tống Thanh Hàn cộng hưởng với nội dung kịch bản vốn có tính logic cao và đầy bí ẩn, còn có cả Sở Minh ra tay hào phóng quảng bá, thật ra thiếu một điều cũng không được.
Có thể nói, sự bùng nổ của có một sự ngẫu nhiên đầy tính quy luật, nhưng sau khi mọi người xem qua bộ phim này, lại cảm thấy, sự bùng nổ của nó cũng không khó lý giải.
là phim trinh thám, nhưng nó càng giống một bộ phim hiện thực hơn, hiện tượng mà nó phản ánh không phải gì khác, chính là một hiện tượng người ta căm ghét đến tận xương tủy nhưng bình thường lại không mấy để ý đến…. Buôn người.
Vai chính Lý Đạt Căn là một tài xế taxi bình thường, nhưng tuổi thơ của hắn lại không hề bình thường, hoặc có thể nói là bình thường đến không thể nào bình thường hơn.
Hắn sống trong động buôn người hết cả tuổi thơ lẫn thời niên thiếu.
Ban đầu, hắn giống với tất cả bạn đồng trang lứa, sống trong sự yêu chiều của cha mẹ và người thân.
Hắn rất khỏe mạnh, vừa ra đời liền oa oa khóc lớn, là một đứa bé có giọng to và khỏe.
Cha hắn ôm con cười hơ hơ đầy ngốc nghếch, mẹ nhìn hai cha con rồi nở một nụ cười hạnh phúc.
Gia đình hắn không tính là dư giả, nhưng cũng không nghèo túng, hắn dần lớn lên trong một gia đình ấm áp và bình yên, cha nghiêm khắc nhưng rất thương hắn, mẹ dịu dàng nhưng chưa từng dung túng hắn.
Hắn rất đáng yêu, cũng rất lương thiện.
Hắn có một cái tên rất hay và được cha mẹ gửi gắm rất nhiều hy vọng, Hứa Thành Cẩn.
(Cẩn là viên ngọc đẹp, sáng, Hứa Thành Cẩn là hy vọng con lớn lên sẽ ngày càng tỏa sáng)
Nhưng sự hạnh phúc này đã bị phá vỡ trong một ngày tan trường nào đó của Hứa Thành Cẩn.
Vài người đàn ông to cao lực lưỡng chặn hắn lại trên đường về nhà.
Hắn biến mất rồi.
Khi hắn một lần nữa xuất hiện, tên của hắn đã trở thành Lý Đạt Căn rồi, mặt hắn còn sót lại nét thanh tú của cha mẹ ruột, nhưng sức sống lại bị cuộc sống sinh nhai sau khi rơi vào tay bọn buôn người mài mòn hết cả.
Hắn bước ra từ trong núi sâu, trở thành một tài xế.
Hắn không học cấp hai, cũng không lên cấp ba, càng không học đại học.
Hắn dành thời gian rảnh để đọc sách, hắn đang lập kế hoạch cho một việc làm “chính nghĩa”.
Hắn gặp được người bạn học tiểu học của mình.
Hắn trưởng thành rất tốt, quần tây giày da, đối lập hoàn toàn với Lý Đạt Căn.
Bạn học ngồi trên xe hắn, nói chuyện đầy nhã nhặn, lịch sự.
Y không hề nhận ra người tài xế này chính là bạn học tiểu học đã mất tích của mình.
Lý Đạt Căn cũng không nói.
Đây chỉ là một phân đoạn thêm thắt nho nhỏ trong phim, trông giống như một phân cảnh hoàn toàn không ăn khớp bị ghép sai vào vậy, có chút đột ngột— nhưng khi hồi tưởng lại, càng khiến mắt người ta cay cay, suýt chút nữa là rơi lệ.
Cảnh này gần như được quay hoàn toàn từ góc nhìn của Lý Đạt Căn, giống như Lý Đạt Căn đang tự mình nhìn khán giả, hồi tưởng lại quá khứ của mình vậy.
Nhạc nền rất yên ả, cũng rất chậm rãi, thoải mái, biểu cảm của Lý Đạt Căn cũng rất thản nhiên, thậm chí thần thái còn như đang nói chuyện với bạn học cũ vậy, trò chuyện trên trời dưới đất, vui vẻ, tùy ý.
Nhưng cảm giác của những cảnh này sau khi quay ra càng yên bình, lại càng bình thường, khi ánh mắt của khán giả chạm vào khuôn mặt từng trài và đầy dấu vết thời gian của Lý Đạt Căn, cái cảm giác chua xót đó lại càng mãnh liệt hơn.
“Hu….” Trong rạp chiếu phim bắt đầu vang lên tiếng khóc thút thít khe khẽ….
Một chàng trai nhìn bạn gái mình dùng tay lau nước mắt, trang điểm trên mặt muốn trôi hết, có chút bất lực lấy một túi khăn giấy đứa cho cô lau, tiện tay lau mồ hôi chảy bên khóe mắt.
(Móa, khóc thì nhận khóc đi, mồ hôi bên khóe mắt mà cái quỷ gì ba????)
Điều hòa trong rạp này hư rồi sao?
Chàng trai có chút tức tối nghĩ, thuận tay chà sát tầng da gà nổi lên trên cánh tay.
Cũng may là phân cảnh này đã nhanh chóng kết thúc, Lý Đạt Căn lại trở về cuộc sống yên tĩnh như mặt nước trong giếng, hắn tiếp tục đi bắt khách, mãi cho đến một ngày, hắn bắt được một đôi khách trông rất khác thường.
Đó là một thanh niên và một đứa trẻ.
Trên người đứa bé mặc một bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, chất liệu, kiểu dáng gì đó đều là loại đang thịnh hành nhất, mà trên người thanh niên kia lại mặc một chiếc áo thun bạc màu, quần jean nhăn nhúm, trông rất lạc quẻ.
Đứa trẻ trông như đang bị bệnh, sau khi lên xe vẫn luôn ủ rũ, dựa vào người thanh niên kia ngủ say.
“Cháu bé bệnh hả?”
Lý Đạt Căn vừa lái xe, vừa mở miệng lôi kéo quan hệ.
“Ừm.”
Thanh niên ừm một tiếng, ôm đứa trẻ chặt thêm một chút.
“Mấy đứa bé như này, biết đày đọa người nhất, bị bệnh rồi, tiêu muốn hết mấy ngàn, đứa bé nhà cậu bị bệnh gì vậy?”
Lý Đạt Căn giả vờ tò mò hỏi.
“Chỉ là chút bệnh vặt thôi.”
Thanh nhiên nhíu mày, “Anh lo mà lái xe đi, quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
Lý Đạt Căn sững người, sau đó hậm hực đáp lại một tiếng, im lặng lái xe.
Khi đến đích, thanh niên ném hai tờ tiền cho hắn rồi liền ôm đứa trẻ đi vào khu dân cư cũ kĩ.
Lý Đạt Căn ngồi trên xe, rút một điếu thuốc ra ngậm, khuôn mặt hiền lạnh chất phác cười hờ hờ, vui vẻ giống như mới kiếm được một món tiền lớn vậy.
Diễn biến tiếp theo có thể nói là kinh tâm động phách, Lý Đạt Căn chất phác lúc trước tay cầm một ống nước bước đi trên hành lang dơ bẩn, tiếng ống nước ma sát với mặt đất leng keng vang lên.
Hắn gõ cửa.
Nhịp tim của khán giả cũng theo đó mà tăng lên.
Người thanh niên ngồi trên xe lúc trước xuất hiện sau cánh cửa, cảnh giác tra hỏi Lý Đạt Căn.
Khán giả xem tới đây, tất cả như muốn ngừng thở!
“Keng!”
Người thanh niên mở cửa bị đập mạnh một cái sau đầu, Lý Đạt Căn nhấc thi thể của hắn lên, ném qua một bên, sau khi bước vào lại ẩu đả với người thanh niên còn lại.
Hắn thả mười mấy đứa trẻ bị bọn buôn người bắt ra, giống như một anh hùng vậy.
Hắn giống như một sứ giả chính nghĩa ẩn mình trong thành phố, đứng trong bóng tối xử lý những tên cặn bã buôn người… Mãi đến khi hắn bị bắt.
Hắn bị bắt là một điều ngẫu nhiên, cũng là tất nhiên.
Hắn bị bắt khi đang gϊếŧ một tên buôn người, nhưng người này lại không phải là kẻ buôn người thật sự, hắn gϊếŧ sai người rồi, sau đó bị cảnh sát bắt.
“Anh có biết mình đã phạm tội không?”
“Tôi biết.”
Lý Đạt Căn bình tĩnh đáp: “Nên tôi nhận tội.”
Hắn bị đưa lên tòa, bởi vì tội cố ý gϊếŧ người mà bị phán tử hình.
Phụ huynh của những đứa trẻ bị bắt cóc liên hệ, đứng ra đảm bảo cho hắn, nhưng Lý Đạt Căn từ chối: “Tôi trước nay đều biết cách làm của mình là sai, tôi mượn danh nghĩa của chính nghĩa để trút ra sự bất mãn của mình với vận mệnh, tôi không hối hận vì những chuyện mình đã làm, nhưng tôi đồng ý với sự phán xét của pháp luật dành cho tôi.”
Hắn tự tay vi phạm pháp luật, cuối cùng cũng tự tay bảo về pháp luật.
Hắn giao nộp tất cả những tư liệu mình điều tra được về đường dây buôn người cho cảnh sát, sau đó thản nhiên nhận lấy cái chết.
Cái chết của hắn dẫn đến một làn sóng dư luận lớn.
Hắn có sai không?
Hắn đương nhiên có sai, hơn nữa không phải sai bình thường thôi đâu.
Hắn rõ ràng có thể giao những tư liệu đó cho cảnh sát sớm hơn, mượn bàn tay của pháp luật để trừng phạt những kẻ buôn người, nhưng lại dùng “sức lực” của chính mình để tiến hành “phán xét của bản thân.”
Có không sai hay không?
Trên một ý nghĩa nào đó, hắn dường như không sai, vận mệnh vốn dĩ không nên xuất hiện của hắn, tất cả đều là do bọn buôn người ép hắn đến bước đường này, hắn trút hết bất mãn của mình lên người bọn buôn người thì không có gì không thỏa đáng cả.
Người cảnh sát điều tra vụ án gϊếŧ người liên hoàn này từ đầu đến cuối cũng chính là người duy nhất đến xem buổi hành hình của Lý Đạt Căn.
Anh nhìn vào trong song sắt, Lý Đạt Căn mặc trên mình trang phục tù nhân, sắc mặt bình tĩnh, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Còn rất nhiều đứa trẻ đang chịu khổ.”
Lý Đạt Căn đột nhiên mở miệng, “Nếu như các anh không muốn lại có thêm một tên sát nhân nữa ra đời thì hãy bắt tay vào làm đi.”
Cảnh sát lẳng lặng nhìn hắn: “Chúng tôi vẫn đang làm.”
Lý Đạt Căn gật đầu: “Tôi biết, thật ra tôi cũng không lo lắng cho lắm.”
Hắn mỉm cười với cảnh sát, gần như có thể từ khuôn mặt từng trải, bị thời gian bào mòn của hắn mà nhìn ra được khí chất tốt đẹp của một đứa trẻ và cả một thiếu niên: “Có thể thay tôi chuyển lời đến một người không?”
Hắn mượn giấy bút của cảnh sát, viết một dòng địa chỉ trên giấy, bên dưới viết thêm một câu…
Đừng vì một ác ma mà biến mình thành ác ma.
Chỉnh sát đọc dòng chữ trên giấy, gấp tờ giấy lại, gật đầu với Lý Đạt Căn.
Lý Đạt Căn chết rồi.
Tờ giấy đó cũng nhờ cảnh sát mà được chuyển đến tay một đứa trẻ.
Đứa trẻ đọc xong những chữ trên giấy, không nói gì, chỉ càng cố gắng học hành hơn nữa.
Cả nước thực hiện một cuộc hành động diệt trừ nạn buôn người rầm rầm rộ rộ, không ít những đường dây buôn người trong bóng tối bị lôi ra ánh sáng, mỗi tên đều được xử lý theo pháp luật.
Mười năm trôi qua, một thanh niên đẹp trai, phong độ đứng trước một bia bộ cũ nát, cậu mặc trang phục cảnh sát, cúi người đặt lên bia bộ một bó hoa.
Cực kì vui vẻ. Cậu đội mũ cảnh sát lên, làm tư thế chào, quay người bước đi.
Một cơn gió thổi qua, trêu đùa những cánh hoa, trên bia mộ là ba chữ lốm đốm mờ nhưng vẫn có thể nhìn ra- Lý Đạt Căn.
Màn hình tối lại.
Tiếng nhạc hơi thê lương vang lên bên tai khán giả, kéo tâm trí đang chìm đắm trong phim về.
Những dòng chữ màu trắng chậm rãi chạy trên màn hình, những khán giả ở rạp sờ lên ngực mình, chỉ thấy nơi tim như nhói đau… Kết cục trong phim gần như rất đẹp, nhưng trong hiện thực thì sao?
Có hay không vô số những đứa trẻ ngoài kia đang khổ cực vì bọn buôn người?
Kết cục của chúng rồi sẽ như thế nào?
Sống một đời tăm tối hay sẽ đi vào con đường phạm tội như Lý Đạt Căn.
Đặc biệt, trong phim còn đề cập đến những người phục nữ bị bắt cóc, những mảnh đời bất hạnh bị ức hiếp, trực tiếp khiến cho tất cả khán giả nữ trong rạp cảm thấy đồng cảm, đến khi ra khỏi rạp, đôi mắt đã khóc sưng lên như quả đào.
“Hu hu hu… Em vẫn muốn xem lần nữa…”
“Em nói em làm sao…” Chàng trai vừa nói, vừa xếp hàng mua thêm hai vé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!