Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 118: Bạch Tước- tình địch xuất hiện
Chương 118: Bạch Tước- tình địch xuất hiện
Người quản lý của Thiện Doanh Doanh dạo này muốn sứt đầu mẻ trán.
Những nhãn hàng vốn đã hẹn kí hợp đồng đột nhiên lại quay xe, những bộ phim sắp kí cũng đột nhiên báo hủy nốt, nếu không phải trong tay Thiện Doanh Doanh vẫn còn vài hợp đồng chưa hết hạn, thì chỉ dựa vào những hợp đồng quảng cáo sản phẩm này, Thiện Doanh Doanh chắc chắn không duy trì nổi danh tiếng, bọn họ lần này e là sẽ lâm vào cảnh khốn cùng rồi.
Nhưng cho dù là vậy, hoàn cảnh phía Thiện Doanh Doanh vẫn không quá tốt.
Chuyện Tống Thanh Hàn ra tay giúp đỡ Cố Kiều cũng không phải bí mật.
Chuyện này vừa truyền ra, mọi người còn cho rằng đây là sự bù đắp Tống Thanh Hàn dành cho Cố Kiều khi vì không muốn ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình nên mới không thừa nhận cô là bạn gái, nhưng sau khi nghĩ lại mọi chuyện, lại thấy được thái độ rõ ràng của Tống Thanh Hàn.
Cậu và Cố Kiều không có quan hệ gì cả.
Nếu như Cố Kiều thật sự là người yêu trong bóng tối của cậu, Tống Thanh Hàn sao có thể chỉ giúp cô lấy được một cơ hội thử vai thôi chứ?
Còn Cố Kiều sao chỉ có thể nửa nổi nửa không như bây giờ cơ chứ?
Chỉ cần Tống Thanh Hàn có tâm nâng đỡ cô, xét theo danh tiếng và mối quan hệ của Tống Thanh Hàn hiện giờ, Cố Kiều dù có vô dụng thế nào đi chăng nữa, Tống Thanh Hàn cũng có thể giúp cô trở thành một tiểu hoa.
Nhưng Tống Thanh Hàn không làm vậy.
Lần này cậu ra tay, càng giống như là đang tỏ rõ thái độ với Cố Kiều, cũng là tỏ rõ thái độ với người trong giới.
Cậu không muốn tạo scandal.
Cậu cho Cố Kiều cơ hội lần này, cùng với việc cậu thầm tỏ thái độ không thích đối với Thiện Doanh Doanh sau đó, cũng đã quá đủ cho người ta tưởng tượng.
Thiện Doanh Doanh có thể tạm xem như một diễn viên thần tượng không lớn không nhỏ, danh tiếng của Cố Kiều so với cô ta thật ra còn kém hơn một chút.
Nếu như không phải vì nội tình trong Tinh Hải, mà bản thân Cố Kiều cũng có cố gắng, kĩ năng diễn xuất cũng hơn hẳn Thiện Doanh Doanh thì Thiện Doanh Doanh đã sớm lấy được vai nữ chính trong rồi, cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Nhưng nếu như cô ta đã làm ra chuyện như vậy, còn bị chính chủ phát hiện, vậy thì hậu quả sau đó, cô ta phải tự mình gánh vác thôi.
Đoàn phim rất thông minh, sau khi Tống Thanh Hàn thầm tỏ thái độ không thích Thiện Doanh Doanh, bọn họ liền trả lời phía Cố Kiều, sau khi kí xong hợp đồng liền để Cố Kiều trực tiếp vào đoàn.
Những nhãn hàng vốn muốn hợp tác với Thiện Doanh Doanh mặc dù vẫn có chút không cam tâm, nhưng xem xét tới Sở thị đứng sau lưng Tống Thanh Hàn, cũng lựa chọn bỏ qua Thiện Doanh Doanh.
Suy cho cùng, quan hệ giữa Tống Thanh Hàn và Sở thị rất tốt.
Đơn cử là tấm hình Tống Thanh Hàn đăng và tấm hình Quý Như Diên đăng, lẽ nào chỉ đơn giản là chia sẻ cuộc sống thường nhật của giới hào môn thôi sao?
Ý nghĩa sâu xa đằng sau không chỉ có như vậy thôi đâu.
Người trong giới giải trí rất thích suy nghĩ sâu xa, mọi người càng nghĩ càng cảm thấy bài weibo mà Tống Thanh Hàn như đang muốn báo trước cho tất cả mọi người rằng, sau này cậu muốn làm chuyện gì thì sau lưng đều có Sở thị chống lưng, nên cậu muốn làm thế nào thì làm.
Mọi người càng nghĩ càng thấy đúng, những nhãn hàng và đoàn phim đang do dự không biết có nên hợp tác với Thiện Doanh Doanh hay không càng thêm nhanh chóng đưa ra quyết định.
Dù sao cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ, người tốt hơn cô ta còn rất nhiều, tìm một người khác là được.
“Bạch tổng, anh không thể nào bỏ mặc tôi như vậy.”
Thiện Doanh Doanh trốn quản lý, chui vào phòng vệ sinh, cầm điện thoại nhỏ giọng nói: “Anh đã đáp ứng với tôi, chỉ cần tôi làm theo lời anh, anh sẽ giúp tôi, nhưng anh xem tôi bây giờ đi…”
Còn không bằng trước kia nữa!
Bạch Tước nghe tiếng cô ta như cuồng loạn mà hét lên, nhíu mày: “Cô có ý gì?”
Thiện Doanh Doanh hít một hơi thật sâu, “Bạch tổng, anh biết tôi có ý gì mà.”
“Cô uy hiếp tôi?”
Bạch Tước ngồi thẳng dậy, cười lạnh nói.
“Tôi nào dám.”
Thiện Doanh Doanh cắn môi, “Tôi chỉ là muốn nói với Bạch tổng ngài một tiếng, những lời anh nói mớ khi qua đêm ở nhà tôi, tôi đã quay lại hết rồi.”
Mặt Bạch Tước biến sắc.
“Sở Minh….” Thiện Doanh Doanh cười lạnh, “Nào ai ngờ rằng người mà Bạch tổng của tập đoàn Bạch thị đang dòm ngó lại là người nắm quyền của tập đoàn Sở thị, Sở tiên sinh chứ?”
“Scandal này mà nổ ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tò mò, anh nói có phải không, Bạch tổng?”
(U là trời, đang đêm ngồi dịch mà tỉnh ngủ ngang.)
Khi nói đến mấy chữ cuối, cô ta còn cố ý kéo dài giọng ra, Bạch Tước nghe vào trong tai, cảm thấy như đang đâm thẳng vào màng nhĩ vậy.
Hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cố đè nén cơn giận của mình: “Video ở đâu rồi?”
Thiện Doanh Doanh cười cười: “Đương nhiên là ở chỗ tôi rồi.”
Bạch Tước cười khẩy một cái: “Nếu như cô dám đăng lên, Sở Minh cũng sẽ không tha cho cô đâu.”
Sự hiểu biết của hắn về người đàn ông này, nhiều hơn Thiện Doanh Doanh rất nhiều.
“Tôi biết.”
Thiện Doanh Doanh thở phào, “Nhưng nếu như tôi trực tiếp gửi video này cho Sở tiên sinh thì sao?”
“Anh ta chắc chắn sẽ rất hứng thú với ngài đấy”
“Cô muốn thế nào?”
Bạch Tước thả cây bút trong tay xuống, bình tĩnh hỏi.
“Yêu cầu của tôi không cao.”
Thiện Doanh Doanh nắm chặt túi xách trong tay, kiềm chế sự kinh hỉ trong lòng, “Chỉ cần Bạch tổng giúp tôi là được.”
Thiện Doanh Doanh sửa soạn xong liền bước ra khỏi nhà vệ sinh, quản lý mới vừa đến tìm cô ta trong lòng có chút bực bội, thấy bóng dáng cô ta, lập tức chạy qua, tức giận nói: “Ban nãy cô đi đâu vậy?”
“Tôi tìm cô mãi mà không thấy….”
Thiện Doanh Doanh vuốt lại tóc, cười ngọt ngào: “Em đi dặm lại trang điểm thôi.”
Người quản lý thấy lớp trang điểm trên mặt cô ta tinh tế hơn trước nhiều, cơn tức giận tốt xấu gì cũng tan đi một chút: “Lần sau có đi dặm phấn cũng phải nói trước với tôi một tiếng, nếu như không được thì phải mang theo trợ lý.”
“Biết rồi ạ.”
Thiện Doanh Doanh gật đầu.
“Đi đi, ông chủ Đỗ đang đợi cô đấy.”
“Em không đi nữa đâu.”
“Cô nói cái gì?”
Quản lý có chút bất ngờ quay đầu lại nhìn cô ta.
“Em nói em không đi nữa.”
Thiện Doanh Doanh lắc đầu, “Em đã liên lạc được với Bạch tổng rồi, Bạch tổng kêu em đến chỗ anh ấy.”
“Là Bạch tổng mà tôi biết đó sao?”
Thiện Doanh Doanh gật đầu: “Chính là Bạch tổng mà anh biết đó.”
Một người vốn dĩ sắp bị vùi lấp trong giới giải trí náo nhiệt như Thiện Doanh Doanh đột liên lại leo lên rồi, thậm chí còn lấy được vài hợp đồng quảng cáo sản phầm từ tập đoàn Bạch thị, còn lấy thêm được một vai diễn không tệ, có thể nói là xuân phong đắc ý.
“Bạch thị…” ngón tay Sở Minh chỉ chỉ vào tài liệu.
Tống Thanh Hàn ngồi kế bên anh, thấy anh nhíu mày, không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”
Sở Minh đem tài liệu đặt trước mặt Tống Thanh Hàn: “Bạch thị cung cấp tài nguyên cho Thiện Doanh Doanh, cho cô ta mấy hợp đồng quảng cáo.”
Tống Thanh Hàn cầm tài liệu lên đọc.
Những quảng cáo sản phẩm này thật ra cũng không quá tốt, nhưng đối với Thiện Doanh Doanh lúc này mà nói, lại là những thứ hợp với cô ta nhất.
“Bạch thị giúp cô ta?”
Cho dù phải trực tiếp đối đầu với Sở thị cũng muốn giúp cô ta?
Sở Minh lắc đầu: “Bạch Tước trước nay làm việc đều tùy vào tâm trạng, lần này là muốn nhắm vào Sở thị.”
Có lẽ muốn dùng cách này khiêu khích anh.
Tống Thanh Hàn lật tập tài liệu ra, sau đó chỉ tay lên một trang trong tài liệu, nghiêm túc nhìn Sở Minh, miệng lại hỏi Sở Minh: “Tập đoàn Sở thị có thiếu đại diện phát ngôn không?”
Sở Minh: “….?”
Cậu chuyển chủ đề nhanh thật đó, Sở Minh không khỏi sửng sốt.
Tống Thanh Hàn lại nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Em bây giờ không nhiều thì ít cũng được xem là một diễn viên tuyến một, nếu như chọn em làm đại diện phát ngôn, em có thể lấy giá hữu nghị.”
Sở Minh không nhịn nổi, bật cười: “Nhưng Tinh Hải cũng là sản nghiệp của tập đoàn Sở thị, em là nghệ sĩ của Tinh Hải, đóng quảng cáo cho tổng công ty cũng là lẽ đương nhiên, phải không?”
Tống Thanh Hàn: “…. Hình như là phải.”
Sở Minh nhéo tai cậu, sau đó nhỏ giọng cười nói: “Hàn Hàn đang muốn cố gắng để nuôi người nhà sao?”
Tống Thanh Hàn yên lặng nhìn anh, sau đó bật cười, nói: “Trong nhà có mĩ nhân phải nuôi, một bộ tây trang thôi cũng đã mấy chục, mấy trăm ngàn tệ rồi, không làm việc chăm chỉ thì nuôi không nổi đâu.”
Sở- một bộ tây trang cũng siêu đắt- mỹ nhân- Minh: “…..”
“Hàn Hàn không chê anh phá của sao?”
Sở Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, giọng điệu vô cùng tủi thân, tạo ra sự đối lập rõ rệt với biểu cảm của mình.
Tống Thanh Hàn đã sớm quen với việc anh làm ra cái điệu bộ này trước mặt mình rồi, mặt không cảm xúc nhìn anh một cái, nhếch môi lên cười lạnh.
Sở đại cẩu càng thêm uất ức, trực tiếp bùng nổ sự uất ức, mạnh mẽ chỉ trích: “Bộ tây trang em mới mua rõ ràng cũng rất đắt!”
Tống Thanh Hàn: “….”
Cậu cảm thấy, sau khi mình ở bên Sở đại cẩu, Sở đại cẩu càng ngày càng trẻ con rồi.
Chuyện đại diện phát ngôn Tống Thanh Hàn cũng chỉ là nhắc qua một chút với Sở Minh mà thôi.
Trong tay cậu bây giờ đã có hợp đồng đại diện phát ngôn toàn cầu của Aozesi, những hợp đồng đại diện phát ngôn mà cậu nhận cũng đều là của các thương hiệu cao cấp, bản thân cậu lại không thiếu tiền, thật ra cũng không gấp gáp đi tìm hợp đồng quảng cáo làm gì.
Đương nhiên, nếu như tập đoàn Sở thị cần, cậu chắc chắn sẽ làm đại diện phát ngôn.
Ừm, không cần tiền cũng được.
(Trời ơi, con ơi, giá đâu, giá đâu?)
Cậu chỉ là không thích mấy mánh khóe mà tổng tài Bạch thị đã làm.
Những mánh khóe này không làm chết người, nhưng có thể làm người ta kinh tởm muốn chết.
Sản phẩm của Sở thị rất ít khi dùng người đại diện phát ngôn, đa số đều là dùng các mối hợp tác trên thương trường để đẩy mạnh sản phẩm.
Thương hiệu của nó, và cả chất lượng đã đủ để giúp nó đứng vững trên thương trường, chiếm cả một nửa giang sơn.
Nhưng Sở Minh cũng không phủ nhận, người đại diện phát ngôn có lúc sẽ nâng cao doanh thu lên rất nhiều, đặc biệt là khi những sản phẩm đó hướng đến giới trẻ, một người đại diện phát ngôn tốt sẽ đem lại mức doanh thu khả quan.
Nội bộ tập đoàn Sở thị gần đây cũng đang thảo luận có nên mời một vài nghệ sĩ đang nổi đến làm quảng cáo hay không, đặc biệt là sau khi thấy mức danh thu tăng vọt của Bạch thị khi mời người về quảng cáo, lúc này tiếng thảo luận càng lớn hơn.
Tập đoàn Sở thị bọn họ không phải vốn đã có một công ty Tinh Hải sao?
Tinh Hải mặc dù mới phát triển vài năm, nhưng nó đã bồi dưỡng ra một nghệ sĩ tên tuổi như Tống Thanh Hàn, không phải sao?
Từ khi ra mắt vẫn luôn duy trì được độ hot, hình tượng tốt, người qua đường cũng rất có hảo cảm với cậu, bản thân cậu cũng không có vết nhơ gì, có thể nói là một người đại diện phát ngôn hoàn hảo.
Sở Minh đem những suy nghĩ của người trong tập đoàn nói cho Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn: “….”
Cậu không ngờ rằng, bản thân vậy mà lại trở thành một người đại diện phát ngôn hoàn hảo.
Chỉ có điều…. Tống Thanh Hàn suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu: “Bỏ đi vậy.”
Sở Minh cúi đầu nhìn cậu.
Tống Thanh Hàn: “Sau này khi em và anh công khai, danh tiếng và hảo cảm của người qua đường sẽ sụp đổ hết, nếu như làm đại diện phát ngôn cho Sở thị, đến lúc đó người ta lại nói anh chọn người bất chấp.”
Khi nói đến câu “chọn người bất chấp” này, Tống Thanh Hàn không nhịn nổi, bật cười.
Bất kể là bao nhiêu lần, khi từ miệng Tống Thanh Hàn nghe được chuyện sau này cậu sẽ công khai mối quan hệ của hai người, trong lòng Sở Minh lúc nào cũng như tan chảy, sau đó lại càng thêm dịu dàng và trân trọng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!