Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 120: Tiệc từ thiện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 120: Tiệc từ thiện


Chương 120: Tiệc từ thiện

“Em cần suy nghĩ một chút.”

Tống Thanh Hàn im lặng một lúc, gấp hợp đồng lại, nghiêm túc nói.

Trần An hiểu ý, gật đầu: “Được.”

“Bản hợp đồng này cậu cứ cầm trước đi, nếu như quyết định xong rồi thì nói với tôi.”

“Cảm ơn anh, anh Trần.”

Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, mỉm cười nói.

Trần An có chút buồn cười lắc đầu: “Cái này có gì đâu mà cảm ơn?”

“Nếu như cậu đồng ý kí tiếp, tôi đương nhiên rất vui, nhưng nếu như cậu có kế hoạch nào khác, tôi đương nhiên sẽ chúc phúc cho cậu.”

“Cái khác chưa nói tới, những quản lý khác trong công ty, ai ai không ganh tị tôi năm đó đã kí được với một người đầy tiềm năng như cậu.”

“Cậu xem, mới có bốn năm thôi, cậu đã từ một diễn viên quần chúng không tiếng tăm, đi đến ngày hôm nay….”

“Thành tựu của cậu, tôi không dám tranh công.”

Trần An cảm thán: “Cậu dựa vào thực lực của mình, cho dù không kí với tôi, cũng sẽ có người giúp cậu tiến lên.”

Tống Thanh Hàn lắc đầu: “Anh Trần, anh nói chuyện xa lạ quá đó.”

Trần An cười cười, nhưng lại không tiếp lời.

Anh đẩy bản tóm tắt nội dung quảng cáo công ích đến trước mặt Tống Thanh Hàn: “Đừng nhắc mấy chuyện đó nữa, cậu cầm cái này về nhà xem, làm quen với cảm giác, đến lúc đó cứ trực tiếp quay luôn là được.”

“Dạ.”

Tống Thanh Hàn nhận lấy xấp tài liệu mỏng, sau đó Trần An vẫy tay với cậu: “Đi đi.”

Tống Thanh Hàn ra khỏi phòng làm việc, khi quay đầu lại nhìn, đúng lúc thấy Trần An nhét một điếu thuốc vào miệng, châm lửa, khói thuốc che lấp mặt anh.

Tống Thanh Hàn thu hồi ánh mắt, đi đến trước thang máy, nhấn nút.

Bình tâm lại suy nghĩ, mặc dù ban đầu Trần An đối xử với cậu theo kiểu việc công nên làm thì làm, nhưng cũng rất dễ hiểu, nếu như cậu là Trần An, vốn dĩ trong tay đang dẫn dắt một nhóm nghệ sĩ rồi, đột nhiên lại phải nhận thêm một diễn viên quần chúng không tên không tuổi, đương nhiên trong lòng khó tránh khỏi bực bội.

Nhưng dù là vậy, Trần An cũng không hề làm khó cậu.

Mặc dù có khả năng là vì nể mặt Sở Minh, nhưng sau đó Trần An giúp cậu xử lý các scandal rất tốt, thông cáo cũng vậy, không có lần nào không chu toàn, đến ngay cả kịch bản, Trần An cũng nghiêm túc chọn ra những bộ anh cảm thấy hay, trước giờ cũng không ép cậu phải nhận bộ nào.

Nói tóm lại, cậu rất thoải mái dưới sự dẫn dắt của Trần An.

Nhưng, cậu lại mơ hồ có một suy nghĩ khác.

“Ting ting—” Thang máy dừng lại, Tống Thanh Hàn từ thang máy bước ra, liền nghe thấy có người gọi tên cậu.

“Hàn Hàn.”

Sở Minh vừa khéo đang từ hành lang đi lại, thấy Tống Thanh Hàn trong thang máy bước ra, ngây người một chút rồi nở một nụ cười vô dùng dịu dàng.

Tống Thanh Hàn đưa mắt nhìn quanh rồi mới đi về phía anh.

“Sao anh lại đến đây?”

Cậu đi đến bên Sở Minh, sau đó hai người cùng sánh vai đi ra.

Sở đại cẩu làm sao không biết xấu hổ đến mức nói mình vì nhớ cậu nên mới chạy đến đây.

Anh mím môi, làm một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Em quên mất bữa tiệc từ thiện tối nay rồi sao?”

“Anh tiện đường tới đón em thôi.”

Tống Thanh Hàn: “…..”

Cậu nhìn ciểu cảm vô cùng chính đáng của Sở Minh, im lặng gật đầu.

Hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những nghệ sĩ và nhân viên trong sảnh, bọn họ đều chỉ đứng từ xa nhìn, sau đó, khi Sở Minh đi ngang qua thì gọi một tiếng Sở tiên sinh, rồi lại quay qua chào Tống Thanh Hàn một tiếng.

“Thân thiết với Sở tiên sinh như vậy, chẳng trách lại nổi bạo thế.”

Trong những câu ngưỡng mộ cũng có những lời ganh tị chua chát.

Cố Kiều vừa mới bước vào công ty, nhìn cậu trai đang đứng trong góc một cái, cười lạnh.

Tống Thanh Hàn dựa vào Sở tiên sinh để nổi tiếng?

Hơi thô nhưng thật, nổi một chút là nhờ nâng đỡ, nổi hơn nữa phải xem số phận, còn nổi bạo thì không chỉ dựa vào số phận, mà còn phải có thực lực tương xứng.

Bản thân Tống Thanh Hàn nếu như không có số phận ấy, không có thực lực ấy, Sở tiên sinh có nâng đỡ thế nào thì cậu cũng không thể đạt đến mức độ này được đâu.

Lẽ nào chuyện phá doanh thu phòng vé Sở tiên sinh có thể giúp được sao?

Lẽ nào một bộ phim nhỏ ba không như tạo ra kỉ lục tỉ suất người xem mới cũng là do Sở tiên sinh dùng tiền thuê khán giả xem à?

Lẽ nào bùng nổ toàn cầu cũng là do Sở Minh sai người đi tẩy não khán giả?

Lẽ nào tạo ra một làn sóng thảo luận mang tính xã hôi và tác động đến hành động của nhà nước cũng là do Sở tiên sinh làm sao?

Sở tiên sinh chắc chắn đã đứng sau lưng làm cho Tống Thanh Hàn rất nhiều điều, nhưng không có nghĩa rằng bản thân Tống Thanh Hàn không có cố gắng.

Việc cậu nổi bạo không hoàn toàn là dựa vào người khác, trong đó cũng có mồ hôi và máu của chính bản thân cậu.

Cậu nghệ sĩ vừa mới lỡ miệng kia chạm phải ánh mắt của Cố Kiều, rùng mình một cái, sau đó có chút hoảng loạn cúi đầu.

Lá gan lớn có bấy nhiêu mà dám đứng đây bốc mùi chua cho mất mặt?

Lòng Cố Kiều dần bình tĩnh lại, cùng trợ lý đi vào thang máy.

Cậu nghệ sĩ ki thấy Cố Kiều đi rồi, vội vàng thở phào một hơi, sau khi nhìn trái nhìn phải, liền xụ mặt rời đi.

Sở Minh lái xe đến đây.

Anh mở cửa xe cho Tống Thanh Hàn lên trước rồi mới vòng qua bên còn lại.

“Trang phục để ở studio của Kiều Trị, chúng ta trực tiếp qua đó lấy.”

“Không phải Ngụy Khiêm từng nói anh trước giờ chưa từng có mặt ở những hoạt động như thế này sao?”

Tống Thanh Hàn nhớ lại cảnh Ngụy Khiêm than khổ trước mặt mình, không khỏi bật cười.

Sở Minh: “….”

“Thỉnh thoảng đi một lần cũng không sao.”

Tống Thanh Hàn dựa vào lưng ghế, mỉm cười rồi chợp mắt một lúc.

Sở Minh thấy vậy, nhanh chóng lái xe chậm lại.

Studio của Kiều Trị vẫn rực rỡ như trước.

Trợ lý của studio vừa nhìn thấy Sở Minh và Tống Thanh Hàn đến, vội vàng chui đầu vào một căn phòng gọi mấy tiếng, Kiều Trị đầu như ổ quạ từ trong phòng chui ra.

“Ôi, Sở, cả Hàn nữa!”

“Lâu lắm mới gặp!”

Quần áo trên người Kiều Trị nhăn nhúm, thấy bóng dáng Tống Thanh Hàn và Sở Minh, hắn dùng tay cào lại tóc mình, sau đó nở một nụ cười tự cho là đẹp trai hoàn hảo nhất với Tống Thanh Hàn, nhưng trên thực tế lại rất ngốc.

Tống Thanh Hàn: “…..”

“Kiều Trị, lâu rồi mới gặp.”

Tống Thanh Hàn cong cong đôi mắt, cười với Kiều Trị.

Kiều Trị đứng cách đó không xa như có chuyện gì đó mà đánh giá Tống Thanh Hàn một vòng, sau đó thần thần bí bí sáp qua, kéo vai Tống Thanh Hàn, đá mi nháy mắt nói: “Mấy hôm trước Sở đến chỗ tôi đặt quần áo, cậu biết cậu ta đã đặt quần áo gì không?”

Tống Thanh Hàn nhướng mày, vừa muốn hỏi một câu thì đã có một đôi tay từ trên trời giáng xuống, đẩy Kiều Trị qua một bên.

Triều Trị dùng ánh mắt lên án nhìn Sở Minh, sau đó mặt đầy đau thương nói với Tống Thanh Hàn: “Sở thô bạo thật đó, Hàn, cậu bình thường chắc là rất cực khổ.”

Tống Thanh Hàn: “….”

Không biết có phải cậu cảm nhận sai hay không, cứ cảm thấy câu này của Kiều Trị có chỗ nào đó lạ lắm.

Sở Minh đứng kế bên, sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt đó làm toàn thân Kiều Trị đông cứng.

Hắn ho khẽ một tiếng, cố bày ra điệu bộ nghiêm túc, cẩn trọng, gọi người trợ lý đang ở bên ngoài một tiếng, nói vài câu tiếng Anh.

Trợ lý hiểu ý lấy tay ra hiệu ok, nhanh chóng đi lấy hai bộ tây trang qua đó.

Kiều Trị nhìn một chút, liền nhét vào tay Tống Thanh Hàn và Sở Minh mỗi người một bộ.

“Mau mau thử xem nào, nếu như kích thước không vừa thì sửa lại.”

Kiều Trị hất cằm, chỉ về phía phòng thay đồ.

Quần áo đã được giặt sạch từ trước, Tống Thanh Hàn trực tiếp vào phòng thay đồ mặc lên rồi bước ra, chỉnh chỉnh cổ tay.

“Thấy thế nào?”

Kiều Trị thấy cậu đi ra, vội vàng sáp lại hỏi.

“Hình như hơi chật.”

Tống Thanh Hàn nhíu mày, nới cổ áo một chút.

Kiều Trị dùng ánh mắt thưởng thức nhìn cậu, nghe cậu than, vội lắc đầu, nói: “Không không không, như này thật ra là vừa đấy.”

“Tôi thấy, cậu nên đi soi gương thử xem.”

Hắn đẩy Tống Thanh Hàn đến trước gương, tự hào nói: “Tôi làm theo số đo của cậu mà, tôi cảm thấy vô cùng vừa vặn.”

Khác với những bộ tây trang bình thường, bộ tây trang trên người Tống Thanh Hàn có áo sơ mi bên trong không phải là áo sơ mi nam thường thấy, mà mang phong cách hoàng gia châu Âu, vừa phục cổ, vừa sang trọng.

Chiếc gile màu đen tôn lên vòng eo thon thả của cậu, chiếc áo khoác tây trang bên ngoài được làm thêm thiết kế chiết eo, càng làm nổi bật chiều cao và đôi chân dài, dáng người vai rộng eo thon.

Sở Minh từ phòng thay đồ bước ra, giống như nhìn thấy một hoàng tử vóc dáng thon dài bước ra từ hoàng cung vậy.

Tống Thanh Hàn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, khuôn mặt sắc sảo, thanh tú, trong nháy mắt che lấp sự hào nhoáng của bộ đồ, chỉ còn lại nét đẹp kì diệu, đầy cao quý và kiêu sa.

Mà trang phục trên người Sở Minh vẫn trưởng thành và tối giản như trước, chỉ có điều phần cổ áo phục cổ và cách ăn mặc nghiêm cẩn, cùng với khuôn mặc lạnh lùng, khiến cho anh khi đứng kế bên Tống Thanh Hàn càng trông giống như một chàng kỵ sĩ.

“Hoàng tử muốn tham gia lễ hội, kỵ sĩ của người lẽ nào nỡ để người đi một mình hay sao?”

(Tết năm trước anh bảo nếu có con, anh và con sẽ làm kỵ sĩ bảo vệ bé, giờ kỵ sĩ lớn có rồi đó, thiếu kỵ sĩ tí hon nữa thôi)

Kiều Trị nói.

Tống Thanh Hàn: “….”

Bọn họ đến đây rất vội vàng, cũng may chỗ Kiều Trị cũng có thợ trang điểm, Tống Thanh Hàn và Sở Minh sau khi làm một tạo hình đơn giản liền cùng Ngụy Khiêm và vệ sĩ không biết đến đây từ lúc nào lên xe, đi về hướng buổi tiệc tối.”

Tiệc từ thiện hằng năm thật ra cũng không có gì mới mẻ, Sở Minh cũng rất hiếm khi tham gia những sự kiện như thế này.

Chỉ có điều người tổ chức tiệc lần này gửi thư mời cho Tống Thanh Hàn, mà Bạch Tước của Bạch thị cũng tới đây, anh không yên tâm để Tống Thanh Hàn đi một mình nên cũng theo cùng.

Đợi đến khi bọn họ tới nơi, hội trường tổ chức tiệc đã có rất nhiều người, Tống Thanh Hàn và Sở Minh xuống xe rồi đi vào hội trường, những người đứng ở cửa thấy người đến là Sở Minh và Tống Thanh Hàn, đến cả thư mời cũng không thèm hỏi, trực tiếp mời họ tiến vào.

Bên trong hội trường ăn uống linh đình, lụa là váy vóc, Tống Thanh Hàn theo sau lưng Sở Minh tiến vào. Mới đứng trong hội trường chưa được vài phút, Tống Thanh Hàn đã cảm thấy hình như có một ánh mắt vẫn luôn dính trên người mình, như đang muốn tìm tòi gì đó.

Cậu nhíu mày, mượn động tác lấy đồ uống, nghiêng người nhìn về phía ánh mắt đó.

Một người có diện mạo đẹp trai nhưng sắc mặt có chút âm u đứng ở cuối hành lan g, trên mặt là nụ cười đùa cợt.

Ánh mắt hắn ta không mang chút tính công kích nào, nhưng lại khiến Tống Thanh Hàn không thoải mái.

Thấy Tống Thanh Hàn nhìn qua, nụ cười của hắn thêm rõ ràng hơn, dùng ánh mắt tạm xem là thân thiện nhìn cậu, sau đó nâng ly trong tay với Tống Thanh Hàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN