Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 124: Nhắm vào cậu
Chương 124: Nhắm vào cậu
“Cho nên anh đừng để tâm quá.”
Tống Thanh Hàn nói, không nhịn được mà nhíu mày, có chút buồn cười nói: “Có điều, sao bây giờ người chân chính không được người ta chấp nhận như em lại phải ngồi đây khai thông tư tưởng cho anh vậy?’
“Không phải.”
Sở Minh trầm giọng nói, “Em không phải không được người ta chấp nhận.”
Anh vùi đầu vào hõm vai Tống Thanh Hàn: “Em còn có anh.”
Cơ thể Tống Thanh Hàn bỗng cứng đờ, sau đó nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ừm.”
Cậu vỗ vai an ủi Sở Minh, sau đó nhíu mày, có chút ghét bỏ, nói: “Anh mau mau đi tắm đi.”
Tống Thanh Hàn tìm một cái nón trùm đầu để che vết thương cho Sở Minh, sau đó giục anh đi tắm.
Đợi đến khi Sở Minh từ nhà tắm bước ra, Tống Thanh Hàn đã tìm ra hộp dụng cụ y tế trong nhà, ngồi bên giường đợi anh.
“Tắm xong rồi?”
Tống Thanh Hàn nghe thấy tiếng động, nhìn anh một cái rồi ngoắc tay kêu anh qua.
Sở đại cẩu ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt cậu.
Tống Thanh Hàn cẩn thận tháo lớp bông băng trên đầu xuống, sau đó lấy bông tăm tiệt trùng chấm vào dung dịch sát trùng, nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương của anh một lượt rồi lại đổi qua cồn i-ốt và thuốc lấy từ bệnh viện về thoa lên, mới cẩn thận từng li từng tí quấn băng gạc lên.
Sở Minh không hề động đậy, để mặc cậu lăn qua lăn lại, cơn đau nhè nhẹ từ miệng vết thương như đâm vào trong não khiến anh không khỏi nhíu mày.
“Xong rồi.”
Tống Thanh Hàn dùng băng keo y tế dán lại, tỉ mỉ kiểm tra lại một lần rồi với thở phào một hơi.
Xem ra bác sĩ nói không sai, Sở Minh lần này thật sự chỉ bị thương ngoài da thôi.
Tống Thanh Hàn thu dọn lại mớ bông gạc vừa mới thay rồi cất hộp dụng cụ y tế đi, cầm quần áo của mình đi tắm.
Khi cậu đứng dậy, Sở Minh đã lấy điện thoại ra gọi điện cho Ngụy Khiêm.
“Ừm… Tra ra chưa?”
Giọng của Sở Minh không hệ dịu dàng như khi nói chuyện với Tống Thanh Hàn lúc nãy, nghe vô cùng nghiêm nghị, trầm ổn, lập tức khiến Ngụy Khiêm ở đâu dây bên kia bất tri bất giác đứng bật dậy.
“Ừm, tra ra rồi.”
Ngụy Khiêm nhìn tư liệu trong tay, nhỏ giọng nói: “Thắng xe bị người ta phá hỏng khi anh và Sở tiên sinh tham gia tiệc từ thiện, về phương diện này, người làm chuyện này đã chuẩn bị vô cùng kĩ càng, máy quay an ninh bãi đỗ xe trước đó cũng bị người ta phá hỏng, tôi thông qua vài mối quan hệ, lấy được bản ghi hình của máy quay an ninh bên ngoài bãi xe, tôi sẽ gửi vào email của anh.”
“Ghi hình của máy quay an ninh cho thấy, sau khi xe của anh vào bãi, đã có thêm mười ba chiếc xe nữa vào sau, vào cùng lúc đó thì còn có hai chiếc xe vệ sinh và năm chiếc xe vệ sĩ tuần tra…” Nhắc đến chính sự, thái độ của Ngụy Khiêm vô cùng nghiêm túc.
Sở Minh im lặng lắng nghe, mãi đến cuối….
“Trước mắt vẫn chưa có bằng chứng trực tiếp chỉ ra rốt cuộc ai là người phá hoại xe, nhưng Lão Hà đã tra ra được vài thứ, trong mấy người vệ sĩ tuần tra, có một người trong giờ tuần tra vì bụng không thoải mái nên rời đi khoảng chừng mười phút, địa điểm lúc đó cách bãi đỗ xe không xa.”
“Hơn nưa, theo như tôi biết, tên vệ sĩ này điều kiện gia đình cũng không tệ, nhưng một năm trở lại đây có dính dáng tới cờ bạc, đã mượn nợ mấy vạn rồi, nhưng mấy ngày gần đây đã trả sạch nợ rồi, còn mua thêm một chiếc xe mới.”
“Tiền trong tài khoản của anh ta tạm thời vẫn chưa tra ra được, nhưng trước tối nay, tên vệ sĩ đó hình như có liên hệ với một người thân thích nào đó của Bạch gia.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Sở Minh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, “Tiếp tục tra.”
Anh cúp máy, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nước vang lên trong nhà tắm càng thêm rõ ràng.
Anh trước giờ chưa từng tham gia những hoạt động như thế này.
Mà lần này tham gia cũng là ý định nhất thời, trừ Ngụy Khiêm và vài vệ sĩ bên người ra thì gần như không ai biết anh sẽ đến tham gia tiệc từ thiện này.
Nhưng Tống Thanh Hàn thì khác, cậu là diễn viên, là một nghệ sĩ, năm nay bất kể là phim điện ảnh được công chiếu hay phim truyền hình được phát sóng của cậu, đều có thể nói là một hiện tượng, mà với tư cách là người đang dẫn đầu trong giới, cậu chắc chắn sẽ nhận được thư mời từ buổi tiệc từ thiện này.
Mà Tống Thanh Hàn của anh sau khi nhận được thử mời thì đã quyết định là sẽ đi rồi.
Chiếc xe mà bọn họ ngồi hôm nay cũng là chiếc mà bình thường Tống Thanh Hàn rất thích ngồi.
Đổi một cách nói khác, tai nạn xe lần này không phải là ngẫu nhiên.
Người bị nhắm đến không phải là Sở Minh, mà là Tống Thanh Hàn.
Nếu như anh không cải tạo đặc biệt cho chiếc xe này của Tống Thanh Hàn, hay lần này anh không đi cùng Tống Thanh Hàn….
Sở Minh nhớ lại cú va chạm mạnh đến mức như sắp bị hất văng ra ngoài lúc đó, sắc mặt càng trở nên lạnh lùng.
Bất kể là ai, dám nhắm vào Tống Thanh Hàn, anh đều sẽ không dễ dàng cho qua.
Địa điểm xe mất khống chế lúc đó cũng không hề hoang vắng, mặc dù không làm ai bị thương, nhưng sau đó Ngụy Khiêm vẫn phải đánh tiếng với cảnh sát giao thông.
Mặc dù chuyện này không có gì đặc biệt để báo cáo, nhưng trên đường lúc đó không phải là không có người, mà Sở Minh và Tống Thanh Hàn mấy ngày nay mới lên hot search, mặt hai người rất dễ nhận ra, khi hai người xuống xe để đổi qua một chiếc khác, cũng bị một vài người nhanh tay chụp được, đăng lên mạng.
Lên men cả một buổi tối, bây giờ đã có rất nhiều người biết Tống Thanh Hàn và Sở Minh sau khi tham gia tiệc từ thiện về thì gặp tai nạn xe.
Nhưng vì Tống Thanh Hàn và Sở Minh đã rời khỏi hiện trường trước để đến bệnh viện nên vết thương của hai người có nghiêm trọng hay không, chuyện này vẫn chưa có tin tức chính xác.
…. Không có tin tức chính xác so với có tin tức chính xác thì càng dày vò người ta hơn!
Các Tiểu Hàn Giả vốn dĩ đang điên cuồng liếm màn hình những tấm hình Tống Thanh Hàn như một hoàng tử bé tham gia tiệc từ thiện bị truyền ra, kết quả chưa đợi bọn họ chỉnh ảnh hay lưu hình xong, trên mạng lại rộ tin Hàn Hàn của bọn họ gặp tai nạn xe!
Hơn nữa còn không rõ thương vong!
Đừng nói các Tiểu Hàn Giả xôn xao, mà tất cả những người có giao tình với Tống Thanh Hàn trong giới sau khi biết chuyện cũng lũ lượt gọi điện thoại, nhắn tin hỏi thăm.
Khoảng khắc đầu tiên sau khi biết tin, Trần An đã gọi điện thoại cho Tống Thanh Hàn rồi.
Tống Thanh Hàn kể lại mọi chuyện với anh, sau đó đăng nhập vào tài khoản weibo của mình, chụp một tấm hình đăng lên.
@Diễn viên Tống Thanh Hàn: Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi hiện tại rất khỏe mạnh [hình ảnh.jpg]
Các Tiểu Hàn Giả vẫn luôn sốt ruột làm mới trang weibo của cậu, sau khi không kịp đề phòng lướt trúng bài đăng của cậu, lập tức xông đến aaaaaaa hỏi thăm sức khỏe của cậu, sau đó lại mở tấm hình ra xem, cuối cùng mới yên tâm trở lại.
Hàn Hàn không sao là tốt rồi.
…. Khoan đã, bóng người phía sau trong tấm hình là ai?
Các Tiểu Hàn Giả hỏa nhãn kim tinh phát hiện điều bất thường của bối cảnh trong hình, bấm vào- phóng to- thu lại!
Ồ… Là Sở tổng tài à.
Khoan đã, Sở tổng tài bị thương rồi?
Còn nữa, Hàn Hàn bây giờ đang ở đâu?
Sao vẫn còn chung khung hình với Sở tiên sinh?
Các Tiểu Hàn Giả nhớ lại tin tức trước đó, hình như nói khi Hàn Hàn gặp tai nạn xe là đang ngồi cùng một chiếc với Sở tiên sinh.
Không phải là lúc hai người họ đang cùng về Sở gia thì xảy ra tai nạn xe đó chứ?
Sở tiên sinh bị thương rồi?
Vừa xâu chuỗi những vấn đề này lại với nhau, các Tiểu Hàn Giả ngợp luôn rồi.
Tống Thanh Hàn chọn ra vài bình luận để trả lời, an ủi những Tiểu Hàn Giả đang sốt ruột, lo lắng.
Mà một bên khác, Sở Minh đang nhận liên hoàn call đòi mạng đến từ vị trí của Quý Như Diên.
“Dạ, đã đến bệnh viện rồi.”
“Kiểm tra rồi, không sao.”
“Hàn Hàn cũng không sao.”
“Dạ, sẽ chú ý mà.”
Khó khăn lắm mới dỗ dành được Quý Như Diên đang tức giận, sau khi Sở Minh cúp máy, liền thở phào một hơi.
“Mẹ nói sao?”
Tống Thanh Hàn bước đến, sờ nhẹ lên băng gạc trên đầu anh, hỏi.
Sở Minh biết cậu lo lắng, xoa đầu cậu: “Mẹ chỉ lo chúng ta có chuyện gì ngoài ý muốn thôi, anh đã kể rõ ràng cho mẹ nghe rồi.”
“Ừm.”
“Ngày mai em phải đến phim trường hả?”
Sở Minh đột nhiên nhớ ra chuyện quay quảng cáo công ích mà Tống Thanh Hàn đã nói mới anh trước đó.
Anh nhíu mày, có chút lo lắng nói, “Ngày mai em phải cẩn thận, phải mang theo hai vệ sĩ mà anh phái đến bên mình, còn nữa, đừng….”
Sở Minh dặn dò dông dài một đống thứ, đến cuối cùng vẫn không yên tâm, lại gọi một cuộc điện thoại, điều đến cho Tống Thanh Hàn thêm vài vệ sĩ.
Tống Thanh Hàn cũng từ miệng amh biết được tai nạn xe lần này không phải là chuyện ngoài ý muốn, có người cố ý làm.
Hơn nữa, tai nạn xe này ngay từ đầu đã nhắm đến cậu.
Đã từng chết một lần rồi, cậu không thể lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn, càng sẽ không vì cái lòng tự tôn kì lạ nào đó mà từ chối sự bảo vệ của Sở Minh.
“Anh đừng lo mà.”
Tống Thanh Hàn nắm tay Sở Minh, “Em sẽ cẩn thận.”
Sở Minh trầm ngâm một lúc rồi mới khẽ mỉm cười gật đầu với cậu.
Quảng cáo công ích quay ngay tại thủ đô, khi Tống Thanh Hàn đến trường quay, Trương Doanh đang bố trí bối cảnh.
“Anh Hàn!”
“Thầy Hàn!”
Tống Thanh Hàn vừa vào phim trường, những nhân viên đoàn vừa nhìn thấy liền nhiệt tình cười với cậu, sau đó có chút bất ngờ nhìn những vệ sĩ áo đen vai u thịt bắp theo sau lưng cậu.
Có điều trong giới cũng không phải không có nghệ sĩ thuê nhiều vệ sĩ như vậy, Tống Thanh Hàn mới bị tai nạn xe, cẩn thận một chút cũng rất bình thường.
Trương Doanh thấy Tống Thanh Hàn tới, xua tay bảo phó đạo diễn vẫn còn đang tranh luận lui xuống, sau đó quay người đi về phía Tống Thanh Hàn, tươi cười nói: “Lâu rồi không gặp, Tiểu Hàn gần đây tiếng tăm không nhỏ đâu!”
Tống Thanh Hàn nở một nụ cười ôn hòa: “Lâu rồi không gặp, đạo diễn Trương.”
Trương Doanh đánh giá cậu một vòng, sau đó gật đầu: “Nghe nói hôm kia cậu bị tai nạn xe, có sao không?”
Tống Thanh Hàn lắc đầu, mỉm cười: “Không sao.”
Trương Doanh thở phào: “Vậy thì tốt, đoạn phim này, bên trên hối dữ lắm, hai ngày tới phải để cậu cực khổ ở lại đoàn rồi.”
“Đạo diễn Trương nói gì vậy chứ.”
Tống Thanh Hàn nhíu mày, có chút không tán đồng, nói: “Năm đó khi chúng ta cùng quay , ngài còn không nói mấy lời lấy lệ này đâu.”
Trương Doanh ngây người ra một chút, sau đó cười lớn vỗ vai Tống Thanh Hàn, cái cảm giác vi diệu vốn có vì địa vị của Tống Thanh Hàn tăng quá nhanh cũng tan biến không còn một mẩu: “Tiểu Hàn nói phải đó.”
“Haizz, già rồi nên cứ hay màu mè vậy đó mà.”
Tống Thanh Hàn mỉm cười, lắc đầu: “Đạo diễn Trương già chỗ nào kia chứ?”
Hai người ôn lại chuyện cũ, sau đó Trương Doanh lấy kịch bản ra bàn qua với Tống Thanh Hàn một lần, sau khi xác nhận những thay đổi trong tình tiết kịch bản của quảng cáo này, liền để Tống Thanh Hàn đi trang điểm.
Chủ đề quay lần này có liên quan đến nạn buôn người, chỉ có điều vai diễn của Tống Thanh Hàn lần này không hề giống với Lý Đạt Căn trước đó.
Đợi Tống Thanh Hàn trang điểm xong, Trương Doanh mới hiểu, tại sao Khương Lăng, Hướng Duy và cả mấy nghệ sĩ lão làng kia sao lại sùng bái cậu đến vậy, thậm chí đến ngay cả kịch gia nổi tiếng kèm theo hằng hà sa số những mối quan hệ khác- Kỳ Liên, Kỳ lão gia cũng đích thân xuất sơn giúp đỡ cậu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!