Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 129: Khởi quay
Chương 129: Khởi quay
Là nam chính và “nữ chính” của cả bộ phim này, Tống Thanh Hàn không chỉ là Lâu Y, mà còn là “Lâu Y*”
Vì vậy, trang phục mà đoàn phim chuẩn bị không chỉ có trang phục hoa đán của Lâu Y, mà còn có trang phục thanh y chính đán của Lâu Y*.
Trang phục hoa đán rất diễm lệ, trang phục thanh y tuy không cầu kì như hoa đán, nhưng lại đoan trang, phóng khoáng, đường nét tinh tế.
Chỉ nhìn những trang phục này thôi, đã có thể thấy được lần này Hướng Duy quả là tốc hết tâm huyết.
Tống Thanh Hàn khi học Côn Khúc cùng Kỳ Liên cũng đã thừng thấy Kỳ Liên mặc trang phục và trang điểm theo vai hoa đán, bây giờ đổi thành cậu mặc, động tác tuy rằng vẫn con hơi non nớt, nhưng cơ bản thì không có gì sai sót cả.
Trang phục diễn kịch rộng thùng thình được mặc trên người cậu, ống tay áo dài, rộng trùm tới cổ tay, trang phục diễn kịch màu hồng phấn phản chiếu lên mặt cậu, những đường hoa văn cầu kì trải dài trên áo.
Diễm lệ đến lạ kì.
Hướng Duy hài lòng gật gù, sau đó bước qua hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tống Thanh Hàn thử cử động cơ thể: “Rất vừa vặn.”
“Vậy thì tốt.”
Dù sao cũng đã thử một bộ rồi, Hướng Duy để Tống Thanh Hàn thử qua những bộ còn lại một lần.
Chiếc áo sơ mi tây trang phong tình, phục cổ, đậm chất dân quốc, còn có chiếc trường sam nhã nhặn, cùng với…. Những chiếc váy phong cách phương Tây cổ điển khi diễn vai Lâu Y*.
Những chiếc váy phong cách phương Tây thời dân quốc có thiết kế khá ôm người, nếu như kích thước không vừa vặn chút thôi, khi hoạt động sẽ có trở ngại rất lớn.
Khung xương của Tống Thanh Hàn không tính là to, nhưng hình thể và chiều cao vẫn rõ rành rành ra đó, những chiếc váy phương Tây cổ điển bình thường không có kích cỡ của cậu, nhưng Hướng Duy lại không muốn tìm diễn viên nữ diễn vai Lâu Y*, nên nhưng chiếc váy này đều được may theo số đo của Tống Thanh Hàn.
Vì để che đi bờ vai rộng hơn phụ nữ của Tống Thanh Hàn, những chiếc váy này đều được hạ phần vai xuống, phần tay áo phồng và mềm mại vừa phải, khéo kéo che đi bắp tay cậu.
Tống Thanh Hàn lần đầu tiên mặc váy, gió lạnh tực tiếp thổi lên da, chất vải mềm mại trực tiếp dính vào chân, cảm giác cực kì lạ lẫm.
Ngoại hình của cậu thật ra thiên về nam tính, mặc váy lên vốn dĩ nên không hợp mới phải, nhưng không biết tại sao, những người ở đó vừa nhìn qua, nhìn một cái thấy rất đẹp, nhìn cái thứ hai mới bàng hoàng ý thức được, đây là một chàng trai.
Cái vẻ đẹp trộn lẫn kì lạ này xóa nhòa đi giới tính, chỉ còn lại vẻ đẹp kinh động lòng người.
Hướng Duy nhìn một Tống Thanh Hàn như vậy, trong đầu liền xuất hiện một ý niệm….
Để Tống Thanh Hàn một mình diễn hai vai quả là một quyết định đúng đắn!
.
“Mộng hồi oanh chuyển, loạn sát niên quang biến, nhân nhất lập tiểu đình thâm viên.”
“Chú tận trầm yên, phao tàn tú tuyến, nhậm kim xuân quan tình tự khứ niên…” Vai đán mặc trang phục rực rỡ đứng hát trên sân khấu, màu mực đậm trên mặt, son đỏ tựa men say.
(Mộng về chim oanh bay, năm tháng loạn lạc nơi nơi, một người đứng sâu trong vườn nhỏ/ Trầm mình trong làn khói, bỏ chỉ thêu tàn, tình năm nay cứ như năm trước vậy…) (tốt nghiệp lâu rồi vẫn ngán Mẫu đơn đình huhu!!!!!)
Chân mày kẻ bằng bột than, khóe mắt kẻ xếch khẽ liếc qua dưới sân khấu, đôi mắt lúng liếng, trông cực kì e thẹn, làm cho những người mê kịch liên tục vỗ bàn khen hay, không ngừng ném đồng đại dương, đồng hồ, trang sức lên sân khấu.
Áo thụng phất nhẹ, che đi khuôn mặt đẹp lay động lòng người của diễn viên trên sân khấu, ngón tay ngoắc nhẹ, khẽ nhấc chân, vui vẻ giống như sắp đi lén lút gặp tình lang.
Người trên sân khấu diễn đến nhập tâm, người dưới sân khấu xem đến động tâm.
Cố Phong Dực ngồi dưới sân khấu, chỗ ngồi của anh là chỗ đẹp nhất trong cả kịch viện, có thể nhìn rõ ràng tất cả động tĩnh trên sân khấu, nghe cũng vô cùng rõ.
Diễn viên trên sân khấu là Lâu Y, là thầy hí khúc nổi tiếng nhất của kịch viện này, cũng như cả bến Thượng Hải, hát một khúc thảm thiết oán hận.
Giọng hát du dương, uyển chuyển, áo thụng phất lên, còn có cả những hoa văn, phục sức không ngừng biến hóa trước mắt, khi người trên sân khấu giọng vừa nhỏ xuống, quay đầu lại, thẹn thùng cúi đầu, Cố Phong Dực liền vỗ tay khen một câu hay, thuận tay ném một khẩu súng lục trên bàn lên sân khấu.
Lâu Y vừa mới quay người, đang định hát tiếp khúc sau, chân đạp mạnh lên một vật cứng kì lạ nào đó, cậu liếc mắt nhìn qua… Là một khẩu súng lục được bảo dưỡng rất tốt.
Cố Phong Dực dưới sân khấu cũng nhìn thấy động tác này của cậu, nhướng nhướng mày, cảm thấy rất thú vị nhìn cậu, xem cậu sẽ có phản ứng như thế nào.
Ai ngờ Lâu Y trên sân khấu lại không hề lộ ra biểu cảm hoảng hốt, lúng túng như trong tưởng tượng của hắn, ngược lại, chân khẽ nhích, nhẹ nhàng không chút tiếng động đá khẩu súng hắn ném lên sân khấu ra xa một chút, sau đó khẽ rủ mi, phất áo, cử chỉ vô hạn phong tình, giống như một cô gái xinh đẹp đang đợi chờ tình yêu bước ra từ trong sách vậy, vừa rụt rè, vừa thẹn thùng… Vậy mà lại thản nhiên hát tiếp.
Ca từ của vang lên bên tai, Cố Phong Dực chậm rãi ngồi thẳng lại, sau đó dùng ánh mắt sâu xa nhìn người đang biểu diễn trên sân khấu.
Một khúc này hát xong, người dưới sân khấu ai nấy reo hò khen hay, người trên sân khấu mím môi cười nhẹ, sau đó lui mình ra sau chiếc rèm sân khấu vừa dày vừa nặng.
Người dưới sân khấu còn kêu người trên đó hát thêm một khúc, nhưng người trên sân khấu sớm đã đổi thành một người khác rồi.
Tiếng đàn tì bà day dứt, uyển chuyển vang lên trên sân khấu, Cố Dực Phong đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh vào hậu đài.
“Ây!”
“Cố thiếu gia…”
Thằng bé giúp việc của kịch viện ngăn bước Cố Phong Dực, hắn liền kéo tấm rèm dày và nặng của hậu đài ra, liền nhìn thấy hoa đán mặt mày đậm phấn đang ngồi trước bàn trang điểm, ngón tay thon dài, trắng nón đang tháo chiếc nón đội đầu xuống, áo thụng rủ xuống chồng lên nhau như một mảng tuyết, tôn lên cổ tay xinh đẹp, đường cong kéo dài đến cánh tay, Cố Dực Phong nhìn đến mức lóa mắt.
Hắn thả rèm vải xuống rồi nở một nụ cười đi về phía thanh niên kia.
“Cố thiếu gia sao lại đến đây?”
Lâu Y tháo vải tóc xuống, những viên ngọc trai sáng bóng rung lên, dưới ánh đèn sợi tóc, tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt.
Cố Phong Dực chớp chớp mắt, dường như không thích ứng được với ánh sáng.
Anh nhìn thanh niên vẫn còn nguyên lớp trang điểm hoa đán, nhưng hoàn toàn đã không còn nét phong tình, thẹn thùng như trên sân khấu trước đó nữa, ngược lại, vừa lịch sự, vừa nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không nhịn được muốn đi tìm tòi xem trong lòng cậu thật sự đang nghĩ gì, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên khung cửa: “Chỉ là ngưỡng mộ Lâu đại gia đã lâu, chỉ muốn đến kết bạn với Lâu đại gia mà thôi.”
“Huống hồ…” Chân hắn mang giày quân đội, giẫm trên sàn nhà bằng gỗ, đè nặng giọng: “Súng của tôi còn đang trong tay Lâu đại gia mà, đúng không?”
Hắn nghiêng người nói nhỏ bên tai Lâu Y.
Lớp trang điểm trên mặt Lâu Y vẫn chưa kịp tẩy.
Đôi mắt to và sáng bị thuốc màu trang điểm che đi một phần nhìn thẳng vào Cố Phong Dực, trong đôi mắt trong veo lóe lên một cảm xúc không biết tên, sau đó bình tĩnh trở lại.
Diễn viên thủ vai Cố Phong Dực nhìn thấy sự biến hóa cảm xúc trong mắt cậu, không khỏi sửng sốt rồi đột nhiên hoàn hồn lại, theo nội dung viết trong kịch bản mà ngẩng đầu lên, nói: “Cậu—-“
“Cắt—” Hướng Duy xem cảnh quay trong màn hình điều khiển, nhíu mày hô một tiếng cắt.
Phân đoạn này bọn họ đã quay cả ngày rồi, đoạn trước khó khăn lắm diễn viên chính và diễn viên quần chúng mới cùng tìm đúng cảm giác, nhưng cứ đến đoạn này thì Ngụy Ninh lại cứ bị đứt ngang.
“Ngụy Ninh, cậu qua đây, cả Thanh Hàn nữa, cậu cũng qua đây.”
Hướng Duy tạm dừng quay, sau đó vẫy tay kêu Ngụy Ninh và Tống Thanh Hàn qua.
“Ngụy Ninh, cậu tự xem thử chỗ này của cậu đi.”
Hướng Duy phát lại phân đoạn vừa quay, sau đó dùng tay chỉ Ngụy Khiêm nhìn vào, “Vai cậu diễn là một du học sinh mới về nước, một thiếu soái quân phiệt trong tay nắm giữ binh quyền, không phải là một tên ngu ngốc không chịu nổi chút khiêu khích này!”
Ngụy Ninh cũng biết sự thất thần ban nãy của mình khiến Hướng Duy bất mãn, hắn chăm chú xem lại phân đoạn đó mấy lần, sau đó có chút áy này, nói: “Thật ngại quá, ban nãy tôi phạm sai lầm.”
Hướng Duy thấy hắn khiêm tốn nhận lỗi như vậy, há miệng rồi lại dịu giọng nói: “Cậu nghỉ ngơi trước một chút để tìm cảm giác đi, lát nữa chúng ta quay lại một lần.”
Ngụy Ninh mỉm cười, gật đầu, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, khi đi ngang Tống Thanh Hàn, còn lấy điếu thuốc trong miệng xuống, mỉm cười thân thiện với cậu.
Tống Thanh Hàn cười lại với hắn, sau đó lại bị Hướng Duy gọi qua.
Trang phục diễn kịch trên người cậu vẫn chưa kịp thay, áo thụng dài ngoằng rối loạn chồng lên nhau trên cánh tay cậu, hoa văn cầu kì trên trang phục theo động tác của cậu mà lên xuống bất định.
Cậu giống như chưa thoát vai vậy, nước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển, có quy luật, Ngụy Ninh ngồi trên ghế, từ xa nhìn cậu, sau đó lại vì bị người khác phát hiện ra mà dời tầm mắt, vặn nắp bình giữ nhiệt trợ lý đưa qua, uống một ngụm trà nóng hổi.
“Đạo diễn.”
Tống Thanh Hàn đi đến, gọi một tiếng.
Hướng Duy hoàn hồn lại, giơ tay lên ý bảo cậu tự lại xem.
“Chỗ này,” Ngữ khí của Hướng Duy rất nhẹ nhàng, “Chỗ n ày cậu thêm một ánh mắt, nghĩa là gì thế?”
Hướng Duy chỉ vào ánh mắt phức tạp như đang lóe lên điều gì đó khi Lâu Y ngẩng đầu lên nhìn Cố Phong Dực.
Nếu như Ngụy Ninh không gặp vấn đề ở bước này, Hướng Duy chắc chắn sẽ không chú ý đến sự biến hóa trong ánh mắt này của cậu.
Trước đó ông vẫn cứ cảm thấy phân đoạn này Tống Thanh Hàn tuy đã tìm đúng cảm giác, nhưng khi diễn lại bình bình, giống như bị Ngụy Ninh lấn át vậy, nhưng ánh mắt này vừa xuất hiện, lại kết hợp với những gì diễn trước đó, cái kiểu cảm giác tích tụ đã lâu đột nhiên dâng trào, đem những diễn xuất trước đó của Ngụy Ninh đè bẹp đến không còn một chút.
Cậu không phải diễn bình bình, mà là bám sát vào vai diễn Lâu Y, dưới tình huống lúc đó cậu phải thể hiện như thế nào.
Lâu Y hiển nhiên là một người thanh cao và tự phụ, nhưng cậu cũng rất khoan dung và dịu dàng.
Cậu là trụ cột chống đỡ cả tòa kịch viện này, từ đào đến kép, đến cả thằng bé giúp việc.
Cố Phong Dực chiếm giữ cả bến Thượng Hải, có một đội quân phiệt đông đảo, hùng mạnh.
Từ dân thường cho đến quan công, cậu mặc dù là “Lâu đại gia” mà cả bến Thượng Hải này săn đón, nhưng suy cho cùng thì cậu vẫn chỉ là một bách tính bình thường mà thôi, nếu như chọc giận Cố Phong Dực, đối với cậu, đối với kịch viện mà nói thì không có gì tốt đẹp cả.
Nhưng cậu lại không có ý muốn nhẫn nhịn mãi đâu.
Là một “Lâu đại gia” được cả bến Thượng Hải này săn đón, cậu có niềm kiêu hãnh của riêng mình, đây là khu vực thuộc về cậu sau sân khấu, khu vực có thể nói là riêng tư nhất trong cả kịch viện, vậy mà Cố Phong Dực lại cứ thế mà xông vào…
Cậu không thể nói, nhưng cảm xúc trong mắt lại không thể nào che giấu hoàn toàn được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!