Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 132: Mở khóa Hàn Hàn phiên bản nữ
Chương 132: Mở khóa Hàn Hàn phiên bản nữ
“Sao anh lại đến đây?”
Tống Thanh Hàn thả tay xuống, quay đầu cười với Sở Minh.
Ánh mắt Sở Minh quét qua người cậu rồi dừng lại trên khuôn mặt tươi cười của cậu, sắc mặt dịu lại, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu mà giơ chiếc hộp cơm bằng trúc trong tay lên: “Còn không phải là em trước đó nhắn tin bảo muốn ăn gà hầm bao tử heo của Bác Vị Hiên hả, anh chỉ có thể từ nơi xa ship đến tận nơi cho Tống đại minh tinh thôi.”
Ngữ khí và thái độ của anh dường như rất thân thiết với Tống Thanh Hàn, Ngụy Ninh nhìn anh nói chuyện với Tống Thanh Hàn như đang ở chốn không người, trên mặt nở một nụ cười lịch sự.
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, đưa tay cầm lấy hộp cơm anh đang giơ lên, vừa khéo lại làm lộ ra vết thương trên chân.
Mắt cá chân xinh đẹp ló ra từ chiếc váy tầng tầng lớp lớp, mảng da non bị trầy cuộn lên, đỏ ửng, thêm vào đó là đôi cao gót để bên cạnh, không khó để đoán ra là do Tống Thanh Hàn phải mang cao gót đi lại nên mới bị như vậy.
Nhưng kịch bản chính là như vậy, Lâu Y là đàn ông, chân của cậu theo như nội dung thì lớn hơn chân Lâu Y* một số, trong phân đoạn đó Lâu Y mặc quần áo và giày cao gót Lâu Y* mới mua về, giày mà đoàn phim chuẩn bị cũng nhỏ hơn một số so với chân Tống Thanh Hàn bình thường.
Sở Minh nhìn vết thương đó, nhíu mày.
Ngụy Ninh chú ý đến ánh mắt anh, lại đưa băng dán trong tay cho Lâm Thiền: “Trợ lý Lâm khử trùng cho Tiểu Hàn đi, sau đó dán lên.”
Tiểu Hàn?
Bên tai Sở đại cẩu như vang lên tiếng sấm, lưng Lâm Thiền lạnh toát, sau đó lại nhìn lớp da non trầy cuộn lên trên chân Tống Thanh Hàn, vội vàng túm lấy hai miếng băng dán đó, rồi chạy đi tìm hộp thuốc của đoàn phim.
“Sao lại làm ra nông nỗi này?”
Sở Minh nhẹ nhàng hỏi, cúi đầu nhìn chân Tống Thanh Hàn.
Một vệ sĩ theo sau lưng anh thấy vậy, im lặng không tiếng động đưa một chiếc ghế dài qua.
Sở Minh ngồi xuống ghế, mắt vẫn nhìn chằm chằm chân Tống Thanh Hàn.
Những vệ sĩ theo sau lưng anh ôm đống đồ ăn vặt, trái cây, nước uống đi phân phát cho tất cả nhân viên trong đoàn, đến ngay cả Hướng Duy cũng ôm mấy cái bánh kem trong lòng.
“Hửm?”
“Sở tiên sinh đến hả?”
Hướng Duy nãy giờ vẫn đang chăm chú xem lại cảnh phim mới quay xong, không chú ý đến tiếng ồn ào trong phim trường, bây giờ trong tay bị nhét mấy chiếc bánh kem, mới giật mình hoàn hồn lại.
Vừa hỏi một câu, đầu thấy ong ong luôn.
Ông vội vàng đi về phía ban nãy vệ sĩ đi tới, nhìn một cái liền thấy Sở Minh đang nhíu mày ngồi kế bên Tống Thanh Hàn.
Tống Thanh Hàn phát hiện ra ánh mắt của ông, quay qua nhìn ông cười.
Hướng Duy cầm bánh kem trong tay, im lặng lắc đầu, mở hộp ra ăn một miếng.
Lâm Thiền lấy hộp thuốc về, khi nhìn thấy Sở Minh, còn có chút sợ hãi và căng thẳng.
Tống Thanh Hàn nhận lấy hộp thuốc từ tay hắn, lấy thuốc khử trùng và bông tăm ra tự khử trùng cho mình, lại bị một bàn tay đưa qua giành lấy, sau đó cổ chân bị một lực nhẹ nhàng nâng lên—
“Sở Minh!”
Tống Thanh Hàn hoảng hốt, sau đó hô tên Sở Minh một tiếng.
“Em mặc váy không tiện lắm, để anh giúp em là được.”
Sở Minh thản nhiên nói.
Tống Thanh Hàn: “….”
Cậu ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt họ từ bốn phương tám hướng phóng tới chạm vào mắt cậu, rồi lại vội vàng thu về, giả bộ “không phải tôi, tôi nào có, tôi không thấy gì cả”, ngồi ăn đồ ăn vặt.
Bỏ đi, dù sao với địa vị của cậu bây giờ và cả thân phận của Sở Minh, người trong đoàn dù có đoán ra gì thì cũng sẽ không dám nói ra bên ngoài.
Trừ phi không sợ đắc tội với tập đoàn Sở thị.
Nhưng những người thường xuyên lăn lộn trong giới giải trí, vốn dĩ có trong mình năng lực nhận thức rất mạnh, nếu như đắc tội cả Tống Thanh Hàn lẫn Sở Minh….
Có thể làm việc trong ekip của Hướng Duy, không một ai là ngốc cả.
Cho dù thầm có ý kiến gì đó đối với Tống Thanh Hàn, cũng tuyệt đối không đem tiền đồ của mình ra đối cứng với Tống Thanh Hàn và Sở Minh để rồi gặp xui xẻo.
Tống Thanh Hàn thở dài một hơi rồi nhìn xuống Sở Minh đang nửa quỳ nắm lấy cổ chân mình, sau khi chấm bông tăm vào nước khử trùng đặt kế bên, liền nhẹ nhàng lau qua vết thương trên chân cậu.
Cơn đau nhói trên chân truyền lên, Tống Thanh Hàn không nhịn được mà nhíu mày.
Sở Minh vững vàng nắm lại cổ chân đang định rụt về của cậu, nhìn miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, thổi nhẹ lên đó vài cái.
Làn gió nhẹ nhàng, man mát thổi bay đi sự châm chích trên chân.
Hàng chân mày đang nhíu chặt của Tống Thanh Hàn giãn ra, quay đầu định lấy miếng băng dán bị Lâm Thiền bỏ qua một bên, mới phát hiện Ngụy Ninh luôn đứng một bên nhìn chằm chằm mình và Sở Minh.
Ngụy Ninh chạm phải ánh mắt cậu nhìn qua, chầm chậm nở một nụ cười ôn hòa, sau đó lại nhìn Sở Minh rồi mới gật đầu với Tống Thanh Hàn, quay người đi về ghế của mình.
Tống Thanh Hàn nhìn bóng dáng hắn rời đi, ánh mắt hơi tối lại.
Sở Minh thoa thuốc lên cho cậu rồi ngẩng đầu lên nói: “Băng dán.”
Tống Thanh Hàn hoàn hồn lại, đưa băng dán trong tay cho Sở Minh.
Sở Minh chăm chú, cẩn thận từng li từng tí, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn trên đó rồi mới đặt chân cậu xuống, ngồi lại trên ghế: “Xong rồi.”
Tống Thanh Hàn ngước mắt lên nhìn anh.
Hành động vừa rồi của Sở Minh đã vượt qua ranh giới bạn bè.
Người trong phim trường ai mà không thành tinh rồi cơ chứ?
Lúc trước khi tin tức Tống Thanh Hàn và Sở Minh có mối quan hệ rất tốt được tung ra, đã có rất nhiều người cảm thấy mối quan hệ giữa họ không bình thường, cảnh tượng vừa rồi, giống như đóng mộc xác nhận cho phỏng đoán của họ vậy.
Có điều… Nhớ lại cảnh Sở Minh ban nãy không hề do dự quỳ xuống khử trùng vết thương cho Tống Thanh Hàn, những người ở đó không ai dám nói ra câu Tống Thanh Hàn ôm đùi người ta.
Nếu ôm đùi mà ôm ra được hiệu quả như thế này, Sở tiên sinh không biết phải khử trùng cho không biết bao nhiêu “hồng nhan tri kỷ”, “lam nhan tri kỷ” rồi đâu.
Sở Minh giơ tay vỗ nhẹ lên vai cậu: “Nhìn anh làm gì, mau ăn cơm đi.”
Tống Thanh Hàn gật đầu, mở nắp chiếc hộp cơm được làm cực kì tinh xảo ra.
Hương thơm ủ trong hộp cơm nháy mắt tỏa ra, hương thơm đậm đà xộc vào mũi Tống Thanh Hàn.
Nước canh trắng đục hơi sền sệt, bên trong là gà và bao tử heo được hầm mềm nhừ.
Tống Thanh Hàn dùng đũa chọc một cái, xuyên qua lớp da gà non mềm, lộ ra lớp thịt gà được hầm tươi non, đậm vị bên trong.
Cậu cúi đầu uống một ngụm canh, hương vị tươi ngon đậm đà trực tiếp lan tràn trong miệng, hơi ấm từ dạ dày lan ra, đến ngay cả đầu ngón tay cậu cũng thấy ấm áp.
Sở Minh im lặng nhìn cậu.
Hình ảnh mặc đồ nữ của Tống Thanh Hàn từ nửa tháng trước đã bị đám phóng viên chầu trực ngoài phim trường chụp được đăng lên mạng rồi, nhưng bởi vì yêu cầu của Hướng Duy, cánh phóng viên cũng đồng ý nể mặt Hướng Duy, hình đăng lên chỉ lộ ra một góc… Hoặc là tà váy tung bay khi đang cất bước trên giày cao gót, hoặc là mái tóc dài bị gió thổi bay bay, hoặc bộ váy màu củ sen và bàn tay trắng nõn đang đặt trên lan can của cậu.
Một sức thu hút thần bí và khó đoán như ẩn như hiện.
Những tấm ảnh này được đăng lên, thêm vào đó là nội dung bài viết thần bí của phóng viên, trực tiếp làm cho lòng hiếu kì của các Tiểu Hàn Giả bùng nổ!
Hàn Hàn mất tích lâu như vậy là đang quay phim sao?
Lần này quay cái gì vậy?
Sẽ mở khóa Hàn Hàn phiên bản nữ sao?
Móa!
Hơi bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ à nha!
Các Tiểu Hàn Giả chỉ thấy được những tấm hình phóng viên đăng lên, nhưng đối với Sở Minh mà nói, nếu như anh muốn biết điều gì, mặt mũi của Hướng Dy căn bản không ngăn cản anh được.
Nhưng Sở Minh không hề sai người đem những tấm hình này đến cho mình.
Anh càng muốn tận mắt nhìn thấy… Dáng vẻ khác với bình thường của Tống Thanh Hàn.
Ánh mắt của Sở Minh dừng lại trên người Tống Thanh Hàn, những vệ sĩ xung quanh không biết tại sao lại cảm thấy không được tự nhiên, đứng thẳng lưng quan sát xung quanh, giống như ngượng ngùng khi phải nhìn hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh đang ngồi kế bên vậy.
Mặt Tống Thanh Hàn trải qua hơn một tháng mặc đồ nữ đã dày như tường thành rồi, cho dù có bị ánh mắt đầy cảm giác tồn tại của Sở Minh nhìn chằm chằm đi nữa, cậu vẫn điềm tĩnh ngồi uống canh trong hộp cơm, nhấc đũa lên gắp thịt gà và bao tử heo trong đó ăn vài miếng.
“Vết thương còn chịu được không?”
Sở Minh nhìn Tống Thanh Hàn đã hơn một tháng không gặp, dịu dàng hỏi.
Tống Thanh Hàn nhúc nhích mắt cá một chút, cơn đau trên chân nhói lên: “Tạm ổn, không có trở ngại gì.”
Sở Minh nhìn nụ cười thản nhiên trên mặt cậu, thấp giọng “ừm” một tiếng.
Nhưng Hướng Duy cũng không phải loại người không biết cách làm người, ông thấy hai người Tống Thanh Hàn và Sở Minh đang ngồi đó nói chuyện, nhớ lại kế hoạch quay phim gần đây, trực tiếp ưỡn bụng đi qua: “Phân cảnh hôm nay của Tiểu Hàn đã quay xong hết rồi, chân lại còn bị thương nữa, hôm nay cậu về nghỉ ngơi trước đi.”
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn Hướng Duy, Hướng Duy nhìn cậu nhướng nhướng mày, nhỏ giọng trêu chọc: “Cậu và Sở tiên sinh đã lâu không gặp rồi, tôi mà còn không cho cậu đi nghỉ ngơi, Sở tiên sinh chắc chắn không vui đâu.”
Sở Minh nghe thấy Hướng Duy trêu chọc, mím môi không nói gì.
Hướng Duy trực tiếp vẫy tay kêu mọi người trong phim trường lại: “Mọi người đã làm việc vô cùng tốt, hôm nay quay đến đây thôi, thời tiết như thế này, đạo diễn mời mọi người đi ăn lẩu…”
“Tôi mời.”
Sở Minh hờ hững nói, “Coi như là lời cảm ơn vì mọi người đã chăm sóc cho Hàn Hàn.”
Hướng Duy bị kiểu thái độ như đang trực tiếp lớn tiếng come out này làm cho nghẹn một cái, sau đó ôm tâm trạng như “việc mình không làm cũng sẽ có người làm”, gật đầu một cách dứt khoát: “Vậy thì để Sở tiên sinh mời.”
“Không cần khách sao.”
Sở Minh khẽ gật đầu đáp lại.
Tống Thanh Hàn không nhẫn tâm nghe tiếp được nữa.
Hướng Duy vẫy tay kêu mọi người cùng đi ra ngoài, Ngụy Ninh lẫn trong đoàn người nhìn Tống Thanh Hàn một cái, sau đó mới theo sau trong ánh mắt thúc giục của Hướng Duy.
“Kỳ lão gia tử đâu?”
Sở Minh biết Kỳ Liên cũng ở trong đoàn , anh nhìn quanh một lúc, lại không thấy bóng dáng Kỳ Liên đâu.
Tống Thanh Hàn lựa chọn lờ đi ánh mắt của đoàn người đang đi ra ngoài, bất lực thở dài.
Hướng Duy đều đã tạm dừng quay rồi, Tống Thanh Hàn uống một ngụm canh cuối cùng rồi đặt hộp cơm xuống: “Muốn về nhà sao?”
“Em đi thay đồ đã.”
“Không cần thay.”
Sở Minh dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu, như đại bàng giang cánh trên ranh giới của cái chết: “Như thế này rất đẹp.”
(thì ra anh chọn cái chết)
Tống Thanh Hàn: “….”
Cậu mặt không cảm xúc nhìn thẳng mắt Sở Minh, bàn chân dán băng cá nhân đạp lên chân Sở đại cẩu, in lại dấu trên đôi giày đắt tiền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!