Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 140: "Hôn lễ"
Chương 140: “Hôn lễ”
Thời gian dần dần trôi qua, tiếng nhạc du dương vẫn không ngừng vang lên.
Khúc nhạc vui tươi bỗng thay đổi, đổi thành một khúc nhạc chậm rãi và da diết, nhân vật chính của buổi tiệc này cũng theo tiếng nhạc, từ ngoài cửa bước vào.
Hai người thanh niên kia giống như được trời phú cho năng lực thu hút ánh nhìn của đám đông vậy, vừa đặt chân vào hội trường, đã trở thành tiêu điểm của cả hội trường.
Hai người cùng nhau tiến vào, người đàn ông mặc tây trang đen thì cao lớn, lạnh lùng, ánh mắt chỉ khi chạm vào người thanh niên thấp hơn đang đi bên cạnh mới lộ ra sự dịu dàng và thâm trầm.
Mà người thanh niên đi bên cạnh anh thì dung mạo tuấn mĩ, mắc sảo, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, khi ngước mắt lên lại càng thêm khí chất.
Bọn họ cách nhau rất gần, hai bộ tây trang một đen một trắng trên người họ, một trầm ổn, nghiêm nghị, một nhã nhặn, cao quý.
Rõ ràng là hai loại khí chất khác hẳn, nhưng khi đặt hai người kế bên nhau, lại hòa hợp một cách kì lạ, giống như là, họ là sự tồn tại mà sinh ra vốn đã dành cho nhau vậy.
Mọi người trong hội trường đã lờ mờ cảm nhận được điều gì đó ngay từ khi hai người họ bước vào, sau đó lại thấy Sở Minh giơ tay lên chỉnh nơ trên cổ cho Tống Thanh Hàn, cũng không còn quan tâm đến đối thủ một mất một còn gì nữa, trao đổi ánh mắt với nhau, nâng li rượu nhìn những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Sở Minh giơ tay lấy hai li đồ uống từ người phục vụ vừa đi ngang qua, đưa một li cho Tống Thanh Hàn: “Lát nữa dắt em đi gặp vài người bác.”
Mắt Tống Thanh Hàn nhìn theo li rượu trên tay anh, sau đó im lặng không tiếng động nhận lấy li nước trái cây, uống một ngụm: “Dạ.”
Nụ cười trên môi Sở Minh từ khi bước vào hội trường đến nay vẫn chưa từng biến mất, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn cúi đầu uống nước ép của Tống Thanh Hàn, sự dịu dàng trong ánh mắt không ngăn được mà lan tràn.
Không ít người mang vợ và con gái đến đây nhằm lôi kéo quan hệ với Sở gia, ánh mắt trong lúc “vô ý” sẽ liếc qua trên người Tống Thanh Hàn, như đang tìm tòi điều gì đó.
Khi thấy những người đó nhìn qua, Tống Thanh Hàn liền mỉm cười nâng li lên, tư thái trông không hề giống khách mời, mà ngược lại càng giống chủ nhà hơn.
Những người này đấu đá với nhau trong thương trường đã nhiều năm, ai không phải là một con cáo già kia chứ, nhìn biểu hiện của cậu, thêm vào đó là thái độ gần như dung túng của Sở Minh, cái phỏng đoán lờ mờ xuất hiện trong lòng họ khi nhìn thấy hai người tiến vào hội trường trong thời khắc này dường như đã được chứng thực.
Tiệc sinh nhật gì đó e chỉ là cái cớ, nhân cơ hội này để lựa chọn con dâu gì gì đó cũng chỉ là ý muốn của riêng bọn họ mà thôi.
Nhìn thái độ hiện tại của Sở Minh, vị trí “phu nhân” của Sở gia, e là đã sớm chọn được người rồi.
Nhưng người Sở gia có thể rộng lượng đến như vậy sao?
Cứ yên tâm như vậy giao phó vị trí phu nhân Sở gia vào tay một người đàn ông?
Bọn họ vừa nghĩ đến đây, ánh mắt lại di chuyển, muốn tìm bóng dáng Sở Chấn Dương và Quý Như Diên.
Sở Chấn Dương và Quý Như Diên cũng mặc trên mình trang phục dự tiệc, đứng trong hội trường trò chuyện với người quen và họ hàng của mình, giống như hoàn toàn không biết gì về động tác và bầu không khí thân mật đến mức có chút quá đáng này giữa Sở Minh và Tống Thanh Hàn vậy.
Nhưng cảm nhận sai lầm này của bọn họ nhanh chóng bị thái độ thân thiết giữa Quý Như Diên và Tống Thanh Hàn đập tan.
Bà dường như đã thầm chấp nhận, coi như không thấy bầu không khí mờ ám giữa Tống Thanh Hàn và Sở Minh, thái độ đối với Tống Thanh Hàn thậm chí còn thân thiết, hòa nhã hơn so với khi đối xử với con trai ruột Sở Minh của mình, khi nhìn kĩ lại, lúc bà nói chuyện với Tống Thanh Hàn, trong mắt còn chứa đầy bất lực và lo lắng.
Giống như ánh mắt bình thường khi nhìn người nhà của mình vậy.
Cũng đúng, nếu như hai vợ chồng Sở Chấn Dương không chấp nhận người con dâu nam này, bữa tiệc này có thể diễn ra hay không cũng là cả một vấn đề.
Chính là… Nên khen người nhà họ Sở một câu rộng lượng nhỉ?
Nhưng trong lòng bọn họ có nghĩ thế nào, thì ngoài mặt cũng giả bộ như mình không biết gì vậy, ôn hòa trò chuyện với Sở Minh, thỉnh thoảng còn thể hiện chút quan tâm đối với Tống Thanh Hàn, tuyệt nhiên không mở miệng đề cập câu nào đến cô con gái sửa soạn xinh đẹp, rực rỡ của mình.
Sở Minh không có cảm giác gì quá lớn đối với những lời nịnh hót của họ, nhưng khi bọn họ khen Tống Thanh Hàn thì lại lộ ra ánh mắt tán thưởng.
Lương Nhân theo sao lưng cha mẹ, nhìn đôi thanh niên tuấn mĩ bị người người vây quanh kia, không nhịn được nở một nụ cười, bưng chiếc bánh kem mới lấy từ bàn ăn lên, ăn một miếng.
Mùi bơ thơm nồng hòa với vị ngọt thanh tan ra trong miệng, Lương Nhân không nhịn được xúc thêm một muỗng, tiếp tục thưởng thức, sau đó liền bị cha mình dùng ánh mắt sợ mài sắt chẳng nên kim lườm một cái.
Lương Nhân không thèm quan tâm, liếm liếm vết bơ dính bên mép, khẽ hất cằm lên, ý bảo cha mình nhìn xem: “Ý của Sở tiên sinh, cha phải hiểu rõ hơn con mới đúng chứ.”
Mặt Lương Hạo biến sắc, lắc lắc li rượu trong tay, chất lỏng màu vàng nhạt đong đưa trong chiếc li trong suốt, toát ra ánh hào quang như ngân hà dưới ánh đèn rọi xuống: “Chỉ là một người đàn ông mà thôi….”
Một người đàn ông không thể sinh con, cho dù có thể leo vào Sở gia thì đã sao chứ?
Sở Minh bây giờ thích cậu ta, nguyện lòng cưng chiều cậu ta, nhưng đợi khi lớn tuổi rồi, hoặc là khi thứ tình cảm bồng bột của tuổi trẻ tan biến rồi, sự yêu thương, chiều chuộng này rồi cũng sẽ phai nhạt thôi.
Đến lúc đó, Sở Minh không phải sẽ biết đến cái tốt của phụ nữ sao?
Hắn nói thẳng luôn, Sở Minh hôm nay quả là đầu óc có vấn đề rồi, một bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp tự nhiên lại mang theo một người đàn ông đến, còn không chút kiêng kị thể hiện mình yêu thương người đàn ông đó đến nhường nào, cũng không thấy ghê tởm sao.
Lương Nhân nhìn sắc mặt của cha mình, cười lạnh một cái, hai ba miếng ăn hết miếng bánh kem đẹp đẽ mình lấy từ bàn ăn, có chút lười biếng nói: “Ở đây hơi ngột ngạt, con ra ngoài chút cho thoáng.”
“Con!”
Lương Hạo nhìn cô tùy ý đặt đĩa xuống bàn, sau đó xách chiếc túi của mình lên, không thèm quay đầu đi thẳng ra bên ngoài, nhất thời tức lên tới óc, nếu như đây không phải đang trong hội trường Sở gia, suýt chút nữa đã hét lên rồi.
Động tĩnh phía Lương Hạo không lớn, nhưng những người đứng gần đó đều nhìn thấy màn tranh chấp giữa hai cha con họ.
Nhìn dáng vẻ sắp tức điên của Lương Hạo, trong lòng thầm cười nhạo, ai nấy cũng im lặng tránh xa gia đình họ ra một chút.
Người không có mắt như vậy, cũng không biết làm sao trà trộn được vào đây, nhìn cũng không giống người có xuất thân thế gia, chắc là đạp trúng cái vận c*t chó gì rồi nên mới quen biết được với Sở gia, muốn nhân cơ hội này để dùng con gái lôi kéo quan hệ.
(Bên TQ vận c*t chó nghĩa là vận may)
Nhưng ai mà không biết chứ, Sở gia nhà người ta căn bản không phải là chọn con dâu, mà là muốn nhân cơ hội này để ra mắt “phu nhân” của Sở gia.
Nhớ lại những bài báo mà giới truyền thông đăng tin về mối quan hệ thân thiết giữa Sở Minh và một diễn viên tên Tống Thanh Hàn, trong lòng mọi người không rõ là tư vị gì nữa.
Trước nay bọn họ chỉ xem những thứ này là những câu chuyện cười thêm hoa thêm cỏ để tăng danh tiếng thôi, mặc dù cũng biết Sở Minh quả thực đang nâng đỡ Tống Thanh Hàn, nhưng thật sự không ngờ rằng Sở Minh sẽ cùng diễn viên nhỏ bé kia phát triển đến mức này.
Sở Minh cũng không quan tấm đến chuyện tâm trạng họ có phức tạp hay không.
Hôm nay chính xác là sinh nhật anh, nhưng càng quan trọng hơn là, hôm nay cũng là “hôn lễ” của anh và Tống Thanh Hàn.
Quan hệ giữa anh và Tống Thanh Hàn không cần họ thừa nhận hay phủ định, anh chỉ là muốn… Chỉ là muốn để tất cả mọi người đều biết rằng, Tống Thanh Hàn thuộc về anh, mà anh cũng thuộc về Tống Thanh Hàn.
Anh mỉm cười nắm chặt tay Tống Thanh Hàn, khéo cậu đi trò chuyện với một vài người trong hội trường một lúc, sau đó liền có người đẩy một chiếc bánh kem lớn ra, đẩy mãi đến đầu thảm đỏ.
Tống Thanh Hàn nhìn ánh sáng lóe lên từ trần nhà trải đầy pha lê tím, trở tay, đem ngón tay mình luồn vào kẽ tay Sở Minh, mười ngón giao nhau.
Nhiệt độ của hai bàn tay hòa vào nhau, thân mật mà gần gũi.
Hai người từng bước từng bước tiến về phía chiếc bánh kem trên thảm đỏ, mọi người trong hội trường không khỏi đưa mắt nhìn theo họ.
Tiếng nhạc da diết càng thêm du dương, không khí dường như tỏa ra mùi kẹo bông vậy, nồng nàn vị ngọt.
Đoạn thảm đỏ ngắn ngủi, được hai người bước lên như đang tiến hành hôn lễ trong giáo đường vậy, làm mọi người trong hội trường đột nhiên thấy hoảng hốt.
Chiếc bánh kem cực lớn, vừa tinh xảo, vừa cầu kì, Tống Thanh Hàn giơ một tay ra cùng Sở Minh cầm lấy con dao cắt bánh, sau đó cùng nhấc tay lên, chầm chậm cắt bánh ra.
Hai bàn tay chồng lên nhau đều thon dài, khi nắm con dao thì khớp xương khẽ nhô lên, trông vô cùng gợi cảm.
Bọn họ chỉ cắt một cái, sau đó liền quay qua kêu người chia bánh ra, mỗi một người trong hội trường đều được chia một miếng bánh mà trên bề mặt thì viết là “bánh sinh nhật”, nhưng thực ra lại được đọc thành “bánh cưới”.
Dâu tây bên trong bánh còn được cắt thành hình trái tim, nói ngắn gọn là đang trắng trợn khoe ân ái!
Ăn bánh xong, Tống Thanh Hàn về phòng nghỉ ngơi, mà Sở Minh thì ở lại chiêu đãi khách.
Lương Hạo thấy Tống Thanh Hàn rời đi, mắt sáng lên, nhớ ra Lương Nhân trước đó không biết đã chạy đi đâu rồi, lại thầm nghẹn một bụng tức, sau đó nhìn thấy ông cậu nhà họ Quý đang nói chuyện với Sở Minh, cắn răng nhìn trái nhìn phải rồi căng da đầu bước qua đó.
Tống Thanh Hàn về phòng mình, mở cửa sổ ra cho gió lùa vào.
Làn gió mát lạnh thổi qua đầu mũi, mang đi mùi nước hoa nồng mặc trộn lẫn vào nhau của những người tham gia bữa tiệc, chỉ để lại mùi hoa cỏ tươi mới trong khoang mũi.
Cậu vịn tay vào khung cửa, sau đó mò mò trên cổ, kéo ra một sợi dây chuyền, bên trên còn được điểm xuyết bằng một chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng đơn giản, mạnh mẽ.
Cậu tháo dây chuyền xuống, sau đó tháo chiếc nhẫn trên dây chuyền ra, rủ mắt ngắm nhìn nó thật kĩ rồi mới cẩn thận đeo nhẫn lên tay trái của mình.
Đợi đến sau khi buổi tiệc kết thúc, Sở Minh cuối cùng cũng thoát thân ra khỏi việc xã giao, khi về tới phòng mình, điều anh nhìn thấy chính là dáng vẻ Tống Thanh Hàn đang nghiêng người nằm trên giường ngủ say, trên bàn tay nghịch ngợm vươn ra khỏi chăn kia còn đeo chiếc nhẫn anh cầu hôn cậu.
Anh đóng cửa đi vào, mắt không biết tại sao lại nóng lên.
Anh vén chăn lên, đắp lại những chỗ Tống Thanh Hàn để lộ ra bên ngoài, sau đó mới nhấc bàn tay đang vươn ra kia, hôn lên ngón áp út của cậu.
Tống Thanh Hàn mơ mơ hồ hồ cảm nhận được sự tồn tại của Sở Minh, chầm chầm mở mắt ra, vừa nhìn liền thấy ngay ánh mắt đong đầy tình cảm như muốn vượt đê trào ra của Sở Minh.
Cơn buồn ngủ của cậu lập tức tan biến, ngồi dậy nâng mặt Sở Minh lên, vừa thương vừa buồn cười, hỏi: “Đây là bị làm sao vậy?”
Sở đại cẩu chớp chớp mắt, sau đó nhìn cậu rồi cười một cách ngốc nghếch: “Chỉ là… Rất vui.”
Quá vui luôn á.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!