Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 17


Tống Thanh Hàn tới hơi sớm, còn chưa tới thời gian vào đoàn, đoàn phim cũng còn đang trù bị, An Ý Như cùng Trần Gia Minh còn chưa đến, mà Tạ Diệc An hiện tại lại còn ở trong đoàn phim khác, ít nhất còn phải ba bốn ngày nữa mới tới.

Tống Thanh Hàn bởi vì chuyện đời trước cũng không thích ra ngoài đi dạo, cho nên cậu trừ đến đoàn phim làm quen một chút bố trí, cũng chỉ ở ở tại trong phòng của mình, lại đọc kịch bản đã học thuộc lòng thêm mấy lần.

Kịch bản vốn mới tinh đã nhàu nhĩ, bên trên rậm rạp dùng vài loại bút màu viết, xếp cùng một chỗ, lại không hiểu có vẻ rất trật tự.

Phương Du diễn kỳ thật cũng không nhiều, nhưng bởi vì cậu diễn với mấy người nổi tiếng, hơi vô ý là dễ bị người xem xem nhẹ, trực tiếp giáng làm một bảng bối cảnh.

Mà Trần Gia Minh và Tạ Diệc An…… Thấy thế nào, cũng không giống như là sẽ thả thấp tiêu chuẩn của mình, chia màn ảnh cho người diễn cùng.

Lại càng không nói Tạ Diệc An hiện tại nhìn cậu còn không vừa mắt.

Mắt tiệp Tống Thanh Hàn hơi hơi run, tiếp tục bình tâm đọc kịch bản.

Tống Thanh Hàn tổng cộng ở khách sạn đợi non nửa tuần, ba diễn viên chính mới vội vàng tới khởi quay.

Mà ngày sau hôm Tạ Diệc An đến, chính là ngày khởi quay.

Đại khái là tràn ngập mong đợi bộ điện ảnh này, lúc này Hàn Nghị làm nghi thức khởi quay một chút cũng không qua loa, mời sư thầy nổi danh nhất ở đây, tam sinh lục súc dâng hết lên bàn, mà ông cùng đám diễn viên Tống Thanh Hàn còn có nhân viên công tác đứng chung một chỗ, cầm nén hương trong tay, miệng lẩm bẩm khấn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nghi thức khởi quay kỳ thật để xin may mắn. Tống Thanh Hàn nắm nén hương trong tay, nhìn hương án mờ mịt khói, hơi hơi hạ mắt tiệp, cung kính theo giọng mơ hồ của sư thầy cong thắt lưng, cúi mình lạy.

Hàn Nghị cầm nén hương trong tay đoan đoan chính chính cắm vào lư hương, sau đó đứng ở một bên nhìn đám người Tống Thanh Hàn làm theo.

Đợi cho mọi người đoàn phim hoàn thành nghi thức này, ông mới vẻ mặt nghiêm túc đi tới một cái camera phủ vải đỏ, hai tay nâng lên, kéo vải che camera xuống.

Phóng viên sáng sớm chợt nghe thấy tin tức ngồi chồm hổm thủ ở chỗ này vội chụp lại một màn này truyền lên mạng, sau đó giơ microphone tới trước mặt đám người Hàn Nghị.

“Đạo diễn Hàn, nghe nói bộ điện ảnh này ông chọn dùng vài người mới, ông căn cứ vào đâu mới tuyển dụng người mới?”

“Tạ Diệc An, nghe nói anh sắm vai nam hai trong phim, xin hỏi anh cảm thấy vai diễn này thế nào?”

“Tạ Diệc An, nghe nói trước khi anh vào đoàn còn ở trong đoàn phim《 Đạp tiên 》diễn, xin hỏi chuyện này là thật không?”

Không biết là người nào ấm đầu hỏi ra vấn đề này, ánh mắt Tạ Diệc An hơi trầm xuống, trên mặt vẫn như cũ treo mỉm cười lễ phép, cũng trả lời vấn đề của phóng viên: “Ừ, đúng vậy, vai diễn này rất có tính khiêu chiến……”

Phóng viên hỏi Tạ Diệc An có diễn không giơ microphone sững sờ tại chỗ, sau đó bị phóng viên khác chen ra ngoài. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Phóng viên giơ microphone không biết làm sao: “……”

Đồng nghiệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cậu ta, nhưng cạnh Hàn Nghị Trần Gia Minh còn có Tạ Diệc An đã xúm lại một vòng người, ngay cả bên người An Ý Như cũng không ít, căn bản chui không lọt.

Anh ta nhìn nhìn, ánh mắt dừng lại, vừa lúc thấy Tống Thanh Hàn đứng ở một bên, bên người chỉ có hai ba người.

Vị này, chắc là nam ba trong phim nhỉ? Lúc trước hình như cũng có nổi chút, nhưng so với đám Trần Gia Minh Tạ Diệc An, vẫn rất mất mặt.

Chẳng qua hiện tại thịt đã không còn, canh thịt cũng phải lao vào húp.

Anh ta kéo người ta lại, nâng cằm về hướng Tống Thanh Hàn đứng ý bảo một chút: “Đi qua.”

Phóng viên kia vừa mới giẫm vào mìn của Tạ Diệc An, đang ảo não, lúc này đồng nghiệp gọi cậu ta, cậu ta vội không ngừng cầm microphone chạy đến chỗ Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn lúc này vừa mới trả lời xong một vấn đề của phóng viên, vừa quay đầu đã thấy phóng viên này chĩa mic vào mặt mình.

Tống Thanh Hàn: “……”

Phóng viên kia hơi ngượng ngùng thu lại, nhìn đồng nghiệp một cái, sau đó khẩn trương nói với Tống Thanh Hàn: “Tống Thanh Hàn, nghe nói anh là nam ba trong phim điện ảnh lần này của Hàn đạo, không biết anh nhận được vai diễn này thế nào? Tất cả mọi người nói anh diễn không tốt, anh có đáp lại gì không?”

Theo đạo lý mà nói, mấy vấn đề này thật không tính là hay, nhưng phóng viên này rõ ràng là đói bụng ăn quàng, rõ ràng không để ý tới cậu ta hỏi vấn đề gì, cầm camera chụp Tống Thanh Hàn.

Sau khi chụp xong, anh ta mở ảnh chụp nhìn nhìn, tán thưởng một tiếng.

Tuy rằng Tống Thanh Hàn này là một cái diễn viên mới, nhưng không thể không nói diện mạo kỳ thật là loại người xem thích nhất. Ngũ quan cậu kỳ thật đẹp, lại cũng không quá nữ khí. Hơn nữa ước chừng là trên người cậu tự mang khí chất, thời điểm cậu giương mắt nhìn người, loại cảm giác xâm lược hoàn toàn không làm người thở không nổi, ngược lại là hóa thành mị lực đặc thù róc rách không dứt, làm người không dời nổi mắt.

Mà chính là mị lực này làm cho cameraman đột nhiên phấn chấn. Tống Thanh Hàn là người dưới trướng Trần An, tuy rằng không gióng trống khua chiêng đường hoàng nói ra ngoài, nhưng là làm việc vẫn là có nghe đồn. Vốn anh ta cho là Trần An nhất thời hứng khởi muốn dẫn dắt người mới, nhưng hiện tại xem ra, nói không chừng anh ta mới là nhặt được bảo khố. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bằng cái mặt này, chỉ cần cậu không có điểm đen quá lớn, không chọc tới người không nên dây vào, vậy không nói cậu nổi bần bật, nhưng hút fan tuyệt đối là đủ.

Mọi người xem mặt, ai cũng vậy.

Nghĩ đến đây, cameraman cân nhắc trong lòng một chút, cầm camera nhắm ngay mặt Tống Thanh Hàn lại chụp vài tấm.

Tống Thanh Hàn cúi đầu nhìn thoáng qua phóng viên giơ microphone, thoạt nhìn còn có chút ngây ngô, cười cười, nhấn từng chữ rõ ràng chậm rãi trả lời. Nhưng khi gặp phải vấn đề cậu không muốn trả lời, cậu sẽ tạm dừng một chút, sau đó nhẹ lướt qua.

Bất tri bất giác, quyền chủ đạo tựa hồ rơi vào tay Tống Thanh Hàn.

Đợi cho hỏi xong một vấn đề cuối cùng, phóng viên nhìn bút kí của mình, trên mặt nhịn không được suy sụp: “……”

Tuy rằng từng đáp án thoạt nhìn đều rất lợi hại, nhưng nhìn kỹ, tất cả đều là học thuộc lòng!

Chẳng qua cậu ta nhìn biểu tình mỉm cười của Tống Thanh Hàn, lời vừa muốn thốt ra lại nghẹn trong cổ.

Lúc này nghi thức khởi quay đã tiến hành gần xong, các phóng viên cũng đã có thứ mình muốn biết, mọi người biết rõ tươi cười, hòa khí vui vẻ.

Hàn Nghị đứng ở trên đài vung tay lên, Tống Thanh Hàn chào phóng viên kia, đi tới chỗ Hàn Nghị.

Trên một sân khấu lâm thời dựng, Hàn Nghị đứng ở trước nhất, sau đó bên người là Trần Gia Minh, Tạ Diệc An, Tống Thanh Hàn cùng An Ý Như đứng ở phía sau họ, bên người vây quanh một đám nhân viên công tác, trên mặt ông treo nụ cười: “《 Người thứ bảy 》 khởi quay đại cát!”

Phóng viên chụp lia lịa, sau đó phi thường nể tình cho một tràng vỗ tay.

Hàn Nghị đầy mặt hồng quang, nhìn nhìn sắc trời, vung bàn tay to lên, cảnh đầu tiên, quay!

Trường quay rộng lớn đóng cửa trước mắt phóng viên, người ở bên trong sắp tới sẽ có thời gian mấy tháng không thể xuất hiện trước mặt người xem. Mà cuối cùng tác phẩm họ làm ra, cũng là một ẩn số.

Cameraman đi theo phóng viên kia cầm camera, chụp một bức ảnh cuối cùng mới thu dọn đồ, cùng phòng viên quay về công ty…… nghe mắng.

Chẳng qua việc đã đến nước này, có thể cọ một chút nhiệt độ thì một chút, Tống Thanh Hàn này tuy rằng hiện tại không có danh khí gì, nhưng cậu có thể nhận được vai nam ba trong phim điện ảnh của Hàn Nghị, nói không chừng thật sự có chỗ hơn người, đăng thử một lần, cũng là được.

Vì thế, ở giữa một đống báo chí truyền thông về Tạ Diệc An, Trần Gia Minh, Hàn Nghị, đột nhiên xuất hiện một ngoại tộc không đi đường tầm thường như vậy, trang bìa thoạt nhìn xa lạ, nhưng mà đẹp hết sảy.

Là diễn viên mới?

Giá một quyển tạp chí không đắt, người đi đường đi ngang qua tùy tay lật lật, phát hiện viết cũng không tệ lắm, cũng bỏ tiền ra mua.

Đợi cho tòa soạn báo công tác thống kê, lượng tiêu thụ tuần san kì này cũng rất ổn.

Thường Vi cũng mua một quyển tuần san kì này, người trên bìa phong thần tuấn lãng như trước, nhưng cô cũng chỉ cẩn thận xem qua một lần, sau đó cẩn thận cất đi.

Anh ấy hẳn là sẽ tốt lên thôi. Thường Vi nghĩ vậy.

Hiện tại đúng vào lúc thời tiết hơi nóng, nhưng cảnh diễn đầu lại là cảnh mùa đông. Cảnh này không tính là khó, cũng không cần Tống Thanh Hàn lên sân khấu, cho nên cậu đứng ở một bên, nhìn Trần Gia Minh cùng Tạ Diệc An diễn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Không thể không nói, Trần Gia Minh có thể đi tới vị trí này, diễn xuất quả thật xem như rất không tồi, không cần nhiều lời, biểu tình rất nhỏ trên mặt trong lúc đó cũng đã làm sống dậy một cảnh sát hình sự nhiệt huyết.

Mà Tạ Diệc An dưới khí tràng mạnh mẽ của Trần Gia Minh như vậy, thế nhưng cũng không bị chèn ép. Miệng hắn lộ một nụ cười không kiềm chế, tà tà tựa vào một chiếc xe cảnh sát, ngón tay linh hoạt hoạt động, quang mang chói mắt ở trong tay hắn phản xạ ra.

Đó là một con dao phẫu thuật tùy thân.

“Này, nhãi con.” hắn có chút lười nhác mở miệng, đẩy cửa xe ngồi xuống, “Lần này lại đi đâu?”

Tần Phi — cũng chính là vai mà Trần Gia Minh diễn khuôn mặt lạnh lùng, khởi động xe, chuyển tay lái, giọng vững vàng: “Cầu Kim Bình Đại.”

“Có người chết đuối?” Trần Kha ngồi thẳng người.

……

Tống Thanh Hàn đứng bên cạnh nghiêm túc nhìn, thu tất cả biểu hiện của hai người Trần Gia Minh cùng Tạ Diệc An vào đáy mắt.

Rất giỏi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN