Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 65: Liên hoan phim
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 65: Liên hoan phim


Chương 65: Liên hoan phim

Đoàn phim mới vừa đi qua phía trước cũng là một đoàn phim lớn, thành tích đạt được tuy rằng không chói mắt như , nhưng dựa vào phong cách cầm máy đặc biệt của đạo diễn và kịch bản hay mà vẫn đạt được thành tích vô cùng tốt. Trước khi Tống Thanh Hàn và những người khác đến, họ đã làm cho không khí ở đó náo nhiệt hơn nhiều.

Khi xe của nhóm người Tống Thanh Hàn dừng trước ở thảm đỏ, tiếng reo hò bên ngoài vang lên, khắp nơi là tiếng la hét, hò reo đầy kích động và vui sướng, gần như là muốn đem cái thời tiết có phần oi bức của đầu thu hét hết cả ra ngoài.

“Đoàn phim tiếp theo…” Một MC nữ trong bộ váy dạ hội màu xanh thẫm, cùng với lớp trang điểm tinh tế đứng trên sân khấu, nhìn danh sách trong tay mình, nhướng nhướng mày, nở một nụ cười thật tươi, “Chính là đoàn phim của chúng ta!”

Theo lời dẫn của cô, đoàn xe đang dừng trước thảm đỏ cũng bắt đầu có động tĩnh. Dẫn đầu là một chiếc Bentley đen đang từ từ mở cửa ra, Trương Doanh trong bộ chính trang bước từ trên xe xuống.

Mà trên một chiếc xe khác, sau khi Tiêu Khanh Bản trong một bộ tây trang kinh điển màu đen bước từ trên xe xuống, còn vòng qua bên còn lại, lịch lãm mở cửa xe, đưa tay ra.

Ngón tay thon dài, trắng nõn đặt lên lòng bàn tay dày và rộng của anh. Chỉ nhìn tay thôi, cũng có thể đoán ra được người trên xe có lẽ là một mĩ nhân nhan sắc xinh đẹp, kiều diễm.

Lý Nặc mặc trên mình bộ lễ phục trắng dài quét đất bước xuống từ trên xe, một tay nhẹ nhàng khoác lấy khuỷu tay Tiêu Khanh Bản, trên mặt là nụ cười ngọt ngào, khiến cho fan ở đó không ngừng hò hét.

“Nặc Nặc, Nặc Nặc!”

“Tiêu Khanh Bản, Tiêu Khanh Bản!”

“Chúng em yêu hai người!”

“Nặc Nặc đẹp quá đi!”

“Khanh Khanh đẹp trai quá!”

“Siêu ngầu!”

Khi fan của Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc đang hò hét, thì chiếc xe thứ ba, thứ tư cũng mở hai bên cửa xe ra, sau đó từ trên bước xuống là một đôi trai xinh gái đẹp và hai người đàn ông mặc dáng cao chân dài, mặc trên mình tây trang.

Không biết có phải Tiêu Lang cảm nhận sai hay không, âm thanh ở hội trường dường như ngưng lại một lúc, sau đó tiếng la hét lại vang lên vô cùng chói tai, giống như tiếng sấm rền vậy.

“Aaaaaaaaa Vô Miểu!”

“Là Vô Miểu hả?”

“Vô Miểu!”

Tiêu Lang:….

?????

= △ =|||

Sắc mặt của đôi nam nữ thứ đang đi phía trước khẽ thay đổi, sau đó dựa sát vào nhau, trên mặt nở một nụ cười không thể nào bắt bẻ được, chầm chậm bước đến chỗ mà Trương Doanh và những người khác đang đứng.

Tống Thanh Hàn và Tiêu Lang, hai người đàn ông, đương nhiên không cần phải khoác tay gì đó. Bọn họ theo hàng bước vào, Tiêu Lang hơi lùi về sau nửa bước, trông giống như một kị sĩ trung thành đang bảo vệ cho một vị vua cao ngạo.

Đúng vậy, dưới ánh đèn đang tập trung lại, Tống Thanh Hàn đeo trên sống mũi một chiếc mắt kính gọng tròn ánh kim tựa như một ma vương cao ngạo bẩm sinh.

Làm cho… Cậu trông không hề tàn nhẫn chút nào, mà khuôn mặt thanh tú, láng mịn kia thậm chí còn đang mỉm cười.

Nhưng bộ tây trang màu xanh thẫm cậu mặc trên người, dười ánh mặt trời buổi chiều càng làm bật lên ánh sáng thâm trầm đó, chiếc áo sơ mi trắng không chút tì vết, chiếc áo gi lê nho nhã ôm lấy dáng cậu, chiếc áo khoác ngoài khá rộng lại càng tôn lên vòng eo thon.

Ai cũng biết rằng, tây trang đối với người da vàng mà nói, không quá hợp. Thiết kế của bản thân nó vốn dĩ là dành cho người da trắng vóc dáng cao to, người da vàng vóc dáng thiên về nhỏ, gầy, rất khó mang lại một hiệu quả tốt.

Nhưng Tống Thanh Hàn… Cậu vừa bước ra, đã cảm thấy hoàn toàn khác biệt.

Dáng cậu mặc dù thiên gầy, nhưng bờ vai lại không hề hẹp, ngoài ra bộ tây trang này còn được may vô cùng vừa người, càng làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo với vai rộng, eo thon, hông hẹp, chân dài của cậu.

Mà Aozesi- một nhãn hiệu cao cấp lâu đời, bản thân nó đã có phong cách thiết kế và thẩm mĩ hơn người. Bộ tây trang xanh thẫm này là một trong những bộ tây trang kinh điển của nó, màu xanh thẫm gần đen này dưới ánh mặt trời càng thêm trầm tĩnh, tựa như bầu trời đêm vậy, tôn được làn da vốn trắng nõn của Tống Thanh Hàn, cảm giác dường như còn trắng hơn cả tuyết.

Lâm Vân lúc trang điểm cho cậu cũng có một ý đồ nho nhỏ. Trên túi áo của cậu có cài một chiếc cài áo màu bạc, làm cho bộ tây trang xanh thẫm này càng thêm vài phần trầm tĩnh và trang trọng, khiến cậu trông bớt già dặn hơn.

Mắt Tống Thanh Hàn cong cong, khuôn mặt mang theo ý cười nhìn về phía fan đang hò hét gần đó, mỉm cười với họ. Một đôi con ngươi trong veo ẩn sau chiếc kính gọng ánh kim, không ngờ lại vô tình làm nó càng nổi bật hơn.

Bạn fan đang đối diện với anh mắt của cậu bỗng ngây người ra, sau đó, khi Tống Thanh Hàn quay đầu lại thì cô mới hoàn hồn, tiếng hét chói tai gần như át luôn cả tiếng của tất cả mọi người bên cạnh, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết vì kích động hay bởi vì dùng lực quá mạnh nữa.

Đợi đến khi người trong đoàn đã tụ tập đông đủ, Tống Thanh Hàn theo chân Trương Doanh bước lên thảm đỏ nối thẳng đến sân khấu.

“Lý Nặc!”

“Lý Nặc!”

“Nhìn bên này!’

“Tiêu Khanh Bản!”

“Nhìn bên này!”

“Phó Linh, Phó Linh, bên này!”

“Lưu Khải, nhìn bên này!”

Tiếng la hét từng đợt, từng đợt không ngừng vang lên, gọi tên của bọn họ, ai cũng muốn chụp được thêm vài tấm hình của họ, nói không chừng tin tức trang bìa sẽ thuộc về nhà bọn họ thì sao!

“Tống Thanh Hàn, nhìn bên này!”

Khi Tống Thanh Hàn đi được một nửa, có người hét lên bên tai cậu, cậu theo phản xạ mà quay đầu, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, trông vừa quyến rũ, vừa cấm dục, giống như một ma vương dụ dỗ người ta sa ngã vậy, đôi mắt kia đẹp đến mức lại người ta không tài nào rời mắt được.

Người phóng viên đó thấy bạn đồng hành của mình đã chụp không ít hình của Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc, vốn dĩ đang rất sốt ruột, nên khi thấy Tống Thanh Hàn liền thốt lên tên của Tống Thanh Hàn, sau đó khi Tống Thanh Hàn bước đến, theo phản xạ mà cầm lấy máy ảnh chụp liên tục, nhìn mấy tấm ảnh chụp góc nghiêng mà ngây người.

Không phải là không có ai chụp hình Tống Thanh Hàn.

Ai mà không yêu cái đẹp chứ?

Tống Thanh Hàn hôm nay bất kể là trạng thái, dung mạo hay tạo hình… Cái nào cũng đều có thể nói là sự lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần trực tiếp chụp vài tấm hình của cậu gửi đi như quà đính kèm cho phụ san, nói không chừng còn có cả một đống những người mê sắc đẹp muốn mua đấy.

Nhưng mà, người đưa tin, ngoài xem trọng khuôn mặt ra, thì còn phải quan tâm đến độ thu hút của nội dung!

Ảnh đế và ảnh hậu liên thủ, hơn nữa trên thảm đỏ còn tạo dáng mập mờ, ánh mắt đầy tình cảm, mặc dù người ta không nhất định là yêu nhau, nhưng kiểu “đồn đoán” này, không phải cũng có rất nhiều người muốn đọc hay sao?

Công chúng hóng hớt không cần biết bạn là ai, ai diễn bộ phim này, vai diễn trong đó như thế nào, bọn họ càng thích đi bà tám, nhiều chuyện hơn!

Bất kể là trong phim hay ngoài đời, mấy tin hóng hớt này vẫn được người ta chú ý hơn mấy tin tức nghiêm túc.

Tống Thanh Hàn cũng có nhiều tin đồn, nhưng tin đồn của cậu đa số đều có liên quan đến Sở Minh. Người trong giới đâu ai dám hướng ngòi bút đến Sở Minh, đương nhiên cũng nhẹ nhàng hơn với Tống Thanh Hàn.

Nhưng, vẫn không nhịn được mà nhìn người đẹp thêm một lần!

Lần này ra đường đã mang đủ thẻ nhớ rồi chứ?

Chụp Tống Thanh Hàn thêm vài tấm chắc không đầy bộ nhớ đâu nhỉ?

Nếu như không dùng tới, bọn họ cũng có thể lưu lại cho riêng mình!

Cứ như vậy, giới truyền thông đứng xung quanh thảm đỏ đang chụp Tiêu Khanh Bàn và Lý Nặc, đồng thời thỉnh thoảng cũng lia máy qua chụp Tống Thanh Hàn vài tấm. Tiêu Lang đi bên cạnh Tống Thanh Hàn, cũng hưởng ké được vài tấm hình.

Đoạn thảm đỏ ngắn ngủi hai, ba trăm mét, nhóm người Tống Thanh Hàn đi không quá một phút hơn thì đã đến trước mặt MC rồi.

MC nở một nụ cười xinh đẹp, đưa bút cho Trương Doanh, cười nói: “Đạo diễn Trương hôm nay thật sự quyến rũ lắm đó.”

Trương Doanh cười cười, kí một chữ thật lớn tên mình lên bảng kí tên: “Trong đoàn nhiều người trẻ như vậy, nếu tôi cứ xụ mặt ra, dọa bọn họ sợ mất thì phải làm sao?”

Ông vừa nói, vừa đưa cây bút mình vừa kí tên xong vào tay Tiêu Khanh Bản.

Tiêu Khanh Bản và Lý Nặc hiện tại đang rất được chú ý, ban tổ chức cũng có ý để MC dành nhiều thời gian cho họ hơn, nên phỏng vấn một đoàn phim hết 5 phút, thì hai người họ đã chiếm hết 3 phút rồi.

Hai phút còn lại, MC lần lượt tương tác với Phó Linh và những người khác, cuối cùng mới đến lượt hai người Tống Thanh Hàn và Tiêu Lang kí tên.

“Wow…” Khi MC nhìn thấy Tống Thanh Hàn mắt liền sáng lên, dùng ánh mắt thưởng thức lướt một lượt trên người Tống Thanh Hàn, “Đây không phải là Vô Miểu Tiên Quân làm cho ngàn vạn thiếu nữ mê muội đến chết đi sống lại sao?”

Cô đưa bảng kí tên qua, phấn kích nói: “Nhanh đến đây kí tên cho tôi, để lát nữa tôi đăng weibo khoe nào!’

Tống Thanh Hàn đương nhiên là mỉm cười nhận lấy.

Tiêu Lang cũng theo sau Tống Thanh Hàn kí tên, lần đầu tiên căng thẳng như vậy.

Ánh mắt của MC liếc qua, liền thấy đạo diễn đang lấy tay ra hiệu với mình.

Cô giật mình, sau đó nho nhã mà mời Tống Thanh Hàn xuống sân khấu về chỗ ngồi.

Đoàn phim kế tiếp cũng không được tính là quá nổi tiếng, nhưng cũng coi như khá ổn, MC tươi cười chào đón bọn họ, rất nhanh chóng đã sắp xếp thỏa đáng cho đoàn phim cuối cùng.

Đợi đến khi tất cả các đoàn tham dự liên hoan phim đều đã ổn định chỗ ngồi thì cũng đã là 5h30 chiều. Đầu thu trời rất nhanh tối, ráng vàng nơi chân trời len qua những tầng mây, để lại trên nền đất một ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Đàn ông ở hội trường đa số là mặc tây trang ôm dáng, máy lạnh công suất lớn thổi vù vù, không làm cho người ta cảm thấy quá nóng.

Sau khi tất cả mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, loa trên sân khấu vang lên tiếng nhạc trầm buồn, một khung cảnh hơi tăm tối đang được mở ra trên màn hình cực lớn.

Đó là một câu chuyện rất nặng nề, đâu đâu cũng thấy được cách vận dụng ánh sáng trong thủ pháp dựng phim, làm cho không khí của đoạn phim càng được tôn lên một cách vừa phải.

Đây là một trong những tiết mục nhất định phải có của liên hoan phim, được chọn làm phim ngắn mở đầu cho liên hoan phim lần này là tác phẩm mới của một đạo diễn có tên tuổi ngang ngửa với Trương Doanh.

Có điều, ông ta và Trương Doanh không giống nhau. Con đường mà Trương Doanh đi là phim thương mại hùng vĩ, hoành tráng, bắt kịp trào lưu. Còn con đường mà đạo diễn Hướng Duy này theo đuổi lại là dòng phim nghệ thuật được những khán giả yêu điện ảnh yêu thích.

Ở liên hoan phim, được ưu ái nhất không phải là phim thương mại, mà là phim nghệ thuật.

Tống Thanh Hàn ngồi tại vị trí của mình, tập trung tinh thần, tỉ mỉ xem hết đoạn phim ngắn đó, cuối cùng còn cảm thấy mình xem chưa đã.

Trương Doanh nhìn thấy biểu cảm của cậu, không khỏi bật cười: “Lão họ Hướng giỏi nhất là cái này, cậu đừng có thấy phim tôi quay ra được doanh thu phòng vé cao mà tưởng nhầm, tay lão làng chân chính, vẫn là ông ta!”

Câu này Trương Doanh dám nói, nhưng Tống Thanh Hàn lại không thể hùa theo.

Cậu mỉm cười lắc lắc đầu: “Tác phẩm của đạo diễn Hướng rất hay, nhưng mà đạo diễn, ngài không phải cũng có sở trường của chính mình sao?”

“Thủ pháp quay phim lần trước mà ngài dùng…”

Lúc này, một người ngồi cạnh Tống Thanh Hàn đột nhiên quay đầu qua, nói với Trương Doanh: “Cái tên nhóc nhà cậu, lại dám nói xấu sau lưng tôi!”

Trương Doanh nheo nheo mắt, dường như đang muốn nói “ông làm được gì tôi?”

Hướng Duy thấy ông chơi xấu, cũng không thèm để ý ông nữa, trực tiếp nói với Tống Thanh Hàn: “Cậu lúc nãy xem nghiêm túc như vậy, có nhìn ra được điều gì không?”

Tống Thanh Hàn ngây ra một chút, người đó dường như có chút quấn lấy không buông, trực tiếp chồm nửa người qua. Tiêu Lang cười cười, đổi chỗ cho Tống Thanh Hàn.

Giữa người với người, quả nhiên vẫn không thể so sánh được.

Cùng tham gia một liên hoan phim, vậy mà người ta vừa ngồi xuống, đã có ngay đạo diễn nổi tiếng chủ động bắt chuyện.

Tiêu Lang thầm lắc đầu, cũng tự hiểu rõ tại sao Hướng Duy lại chú ý tới Tống Thanh Hàn.

Cảm giác tồn tại của cậu quá lớn. Có lúc Tiêu Lang thậm chí còn cảm thấy, cậu và Sở Minh có chút giống nhau, chỉ có điều, Sở Minh có nhiều lúc là dựa vào khí thế làm người khác khiếp sợ, còn Tống Thanh Hàn… Có lẽ là dựa vào khí chất?

Tóm lại, nhan sắc và chí chất của cậu giúp cậu thêm được rất nhiều điểm cộng. Lúc nãy, khi đang chiếu bộ phim ngắn kia, cậu càng chăm chú, cảm xúc trong mắt dường như càng theo diễn biến của phim mà thay đổi, rất thú hút ánh mắt người khác.

Hướng Duy vô cùng tò mò, trên mặt mang theo một nụ cười tinh nghịch nhìn Tống Thanh Hàn, điệu bộ hệt như một đứa trẻ già đầu bướng bỉnh.

Tống Thanh Hàn do dự một lúc, nhưng lại không nói gì, mà từ từ ngẩng đầu lên, biểu cảm trên mặt không còn ôn hòa và cấm dục như trước đó nữa, mà là suy sụp, nhu nhược, thần kinh căng thẳng, hoảng loạn, lúng túng.

Bộ trang phục cậu mặc trên người rất chỉnh tề, cần thận, tỉ mỉ, tạo hình hoàn chỉnh cũng trần đầy một loại cảm giác vừa văn nhã, vừa xấu xa. Vốn dĩ là một tạo hình rất thu hút người khác, nhưng khi có người ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của cậu, đều sẽ không nhịn được mà thấy tim mình lạnh toát, sau đó nhanh chóng phán đoán người này là một tên biếи ŧɦái, thần kinh.

Các tầng cảm xúc trong mắt cậu quá phong phú, còn ở trong khoảng cách gần như vậy nhìn chằm chằm Hướng Duy, khiến cho lớp da dưới áo của Hướng Duy nhịn không được mà nổi da gà.

Tống Thanh Hàn chầm chậm nhếch môi lên cười, tuyệt vọng, uất ức, thống khổ, vui vẻ….

Tựa như một con người bị ép đến bước đường cùng đang đấu tranh một cách vô nghĩa lần cuối cùng.

Tiêu Lang bất tri bất giác cũng bị biểu cảm của Tống Thanh Hàn— hoặc có thể nói là ánh mắt của cậu hấp dẫn, sau đó, ngay vào lúc này, Tống Thanh Hàn khẽ cúi đầu, khi một lần nữa nở nụ cười, lại quay trở về thành vị tiên sinh văn nhã, thanh tú, cấm dục ban đầu.

Hướng Duy nhướng nhướng mày: “Khá lắm, xem ra lúc nãy cậu đã xem rất chăm chú.”

Tống Thanh Hàn mỉm cười ngọt ngào, nói: “Đều là vì bộ phim này quá hay.”

Hướng Duy không thích nghe người khác khen mình là đạo diễn nổi tiếng gì gì đó, ông chỉ thích nghe người khác khen phim của mình.

Ông ban nãy chú ý đến Tống Thanh Hàn, cũng bởi vì Tống Thanh Hàn là người chăm chú nhất trong số những người đang xem phim của ông ta— Ừm, cũng lộ liễu nhất.

“Cậu cũng dẻo miệng thật đấy.”

Ngón tay Hướng Duy gõ gõ trên ghế, sau đó hỏi, “Cậu là cái người…. Đóng vai Vô Miểu, Tống Thanh Hàn?”

Tống Thanh Hàn sửng sốt, gật gật đầu: “Vâng.”

“Tôi đã xem qua bộ phim đó.”

Khi nói đến câu này, Hướng Duy hơi không cam tâm tình nguyện mà liếc mắt qua Trương Doanh, “Cũng khá hay đấy.”

Trương Doanh cười hơ hớ đáp lại: “Bộ phim ban nãy của anh, không phải cũng hay lắm sao.”

Hai người Trương Doanh và Hướng Duy cộng tổng số tuổi lại cũng xấp xỉ 120 rồi, mà hai người đấu võ mồm vẫn cứ như trẻ con tiểu học vậy, cậu một câu, tôi một câu, trẻ con đến mức buồn cười.

“Ầy, cô là con gái nhà họ Lý đúng không?”

Hướng Duy chưa từng hợp tác với Lý Nặc, nhưng Lý Nặc tốt xấu gì cũng là người nắm giữ vòng nguyệt quế được người ta tôn làm ảnh hậu, trong giới, người có tên tuổi cũng chỉ có nhiêu đó, Hướng Duy đương nhiên là nhớ ra cô, “Biểu hiện của cô trong phim tốt đấy, lão Lý chắc chắn sẽ rất vui.”

Lý Nặc cười với ông: “Cảm ơn lời khen của đạo diễn Hướng.”

Tại sao, tại sao khi nhắc đến cô, luôn luôn phải nhắc đến một câu “nhà họ Lý”, giống như rời khỏi “nhà họ Lý” thì Lý Nặc cô không còn giá trị gì nữa cả.

Hướng Duy nhìn sắc mặt của cô, thầm thở dài một cái.

Lão Lý bảo ông mỉa mai Lý Nặc một chút, nhưng dù sao chăng nữa, tốt xấu gì cũng có mười mấy năm giao tình, ông cũng chỉ có thể làm đến bước này thôi.

Nghĩ vậy, ông lại quay đầu qua nhìn Tống Thanh Hàn.

Trước đây, trợ lý bên cạnh Sở Minh cũng vài lần vô tình hay cố ý giới thiệu Tống Thanh Hàn cho ông, hôm nay vừa gặp, hình như…. cũng rất khá.

Có thiên phú, ngoại hình cũng tốt, thêm vào đó là Sở tiên sinh sau lưng chống đỡ, nổi tiếng cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Cứ như bây giờ, không phải cậu đã nổi tiếng rồi hay sao?

Chỉ là chờ xem, sự nổi tiếng này có thể duy trì được bao lâu mà thôi.

Mới 2 năm mà thôi, đã từ một diễn viên quần chúng đi đến được vị trí ngày hôm nay, đóng hai bộ điện ảnh, một bộ truyền hình đều trở thành phim được bàn tán sôi nổi, kĩ năng diễn xuất của bản thân cũng không hề thụt lùi. Công ty trước đây của cậu bồi dưỡng người mới như thế nào vậy, một hạt giống tốt như vậy mà lại vùi mình làm diễn viên quần chúng tận mấy năm…

Hướng Duy giật mình hồi thần lại, thầm cười một tiếng.

Ông quả nhiên già rồi, suy nghĩ quá nhiều, người khác trước đây ra sao thì liên quan gì đến ông cơ chứ?

Cái ông cần nhìn thấy, chẳng qua là “sau này” mà thôi.

Từ từ, sắc trời dần tối, tiết mục chính thật sự, bây giờ mới bắt đầu.

Đạo diễn của liên hoan phim dùng tay ra hiệu cho người chỉ đạo phòng chiếu, đén khắp bốn phía sáng bừng lên, ánh sáng rực rỡ bao trùm cả hội trường.

— Liên hoan phim Kim Hùng, bắt đầu phát trực tiếp!

Tin tức đoàn phim được ban tổ chức của Liên hoan phim Kim Hùng gửi lời mời sớm đã truyền ra ngoài, đợi đến lúc phát trực tiếp, tất cả mọi người đều không nhịn được mà mở hết tất cả điện thoại, máy tính, TV lên xem lễ trao giải.

Chỉ là trước khi chính thức phát trực tiếp thì cảnh các đoàn phim đi thảm đỏ và chiếu phim mở màn cũng có bài phát trực tiếp riêng. Trong khoảng thời gian chênh lệch giữa hai đợt phát trực tiếp, cư dân mạng đã rất nhanh tay đem những hình cảnh chụp màn hình chế thành meme đăng lên weibo để bàn luận rồi, độ hot vô cùng cao.

@Một con dê sắp biết bay W: Hàn Hàn tiến lên!

—Xem hình tôi mới photoshop nè, Hàn Hàn quá hợp với màu xanh thẫm luôn ớ!

[Hình ảnh.jpg]

Chủ bài đăng là một tài khoản weibo chế meme có tiếng, nổi tiếng với việc làm meme chèn chữ trên weibo. Lần này, cô đã lập một lời thề son sắt rằng mình sẽ đăng hình photoshop đẹp đẽ lên, nhưng fan chỉ coi như là cô định tạo một cú twist mà thôi, nên gần như cũng không định bấm vào xem hình.

@Bà chị khó tính: Đù má!

@Hạ Hoài Liễu: Đù má!

@Ân Hàn: ….. Đù má đù má đù má aa!

@Bà chị khó tính: Nghỉ ngơi một lúc cuối cùng cũng khống chế được tình trạng phun máu của tôi, chủ tus trước khi đăng hình đẹp có thể nào cảnh báo trước một tiếng không…. Ôi, cô đã báo trước chưa hả???

-Cô, cái nhỏ chủ tus chuyên làm meme sao tự nhiên lại đăng hình P (photoshop) vậy hả!

-Tôi ôm tâm thế “hahahahaha” vào xem meme, cô vậy mà lại cho tôi xem tiểu yêu tinh hút máu của tôi, có đáng mặt đàn ông không?

@Dực Vân Tinh Quân: Chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau nào, đừng đăng ảnh… Tôi đã không còn “trung tình” nữa rồi!

(“Trung tình” nó viết tắt là “jy” nhó)

@Đào tử miao: “trung tình’ là cái gì?

@Dực Vân Tinh Quân: @Đào tử miao: Cái thứ này, trẻ em không nên quá tò mò nhóe~~

@Đường Li Lê Lê: Là ai!

-Là ai làm cái tạo hình này cho Hàn Hàn!

-Tôi cuối cùng cũng biết thế nào là văn nhã một cách xấu xa trong truyền thuyết rồi!

-Nhanh đến lừa lấy trái tim thiếu nữ của em đi, xin anh đấy Tống Thanh Hàn!

-Này là mưu sát trái tim thiếu nữ đóa!

@Là Thập Tứ ya: Cái mắt kính gọng ánh kim đó… Tôi về với đất mẹ rồi…. Sao lại quyến rũ như vậy cơ chứ… Tôi lúc mới nhìn còn tưởng là Vô Miểu bản hiện đại nữa đó, nhìn lại một cái, đù má, cái cặp mắt kính đó thật sự muốn lấy cái mạng chóa của toi mà

Là một chủ weibo chế meme, kĩ năng photoshop của Một con dê sắp biết bay W cũng rất tốt, những hình ảnh cô đăng lên vốn là ảnh chụp màn hình, trước mặt Tống Thanh Hàn còn có cả một đống người, nhưng cho dù là vậy, dù Tống Thanh Hàn chỉ lộ ra nửa người trên thì cũng đủ đẹp đến mức sửng sốt rồi.

Từ đầu đến chân vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, nhưng cái cặp mắt kính kia lại tôn lên sự quyến rũ và mê người tiềm ẩn của cậu. Nếu như khí chất của bản thân Tống Thanh Hàn không thiên về hướng lạnh lùng, cấm dục, hoặc thay vào đó là một người khác mặc, chỉ sợ là sẽ gây “ngấy” ngay.

Người đẹp, sẽ luôn được ưu ái, cho dù là người có ác ý với Tống Thanh Hàn thì khi xem tấm hình này cũng không có cách nào lừa dối tiếng lòng của mình để chê một câu “không đẹp”.

Bạn nói xem, một diễn viên, kĩ năng diễn xuất tốt là được rồi, còn quyến rũ như vậy để làm gì hả!

Cộng đồng “nhan cẩu” (mê cái đẹp) vừa phẫn nộ, vừa… miệng thì chê bai nhưng cơ thể lại rất thật thà mà bấm lưu hình.

Đùa sao, bọn họ lưu hình lại, chỉ là, chỉ là muốn xem xem bộ tây trang này là của hãng nào thôi!

Trên tọa đàm của các mạng xã hội, đông đảo nhất khồng phải là fan của nhà nào đó, mà là “người qua đường”, mà thuộc tính lớn nhất của “người qua đường”, đại đa số đều là “nhan khống” (cuồng cái đẹp)

Sau khi hình ảnh các đoàn phim đi thảm đỏ ở Liên hoan phim được đăng lên, hình ảnh của các trai xinh gái đẹp gần như tràn ngập khắp trang chủ, những người xuất hiện không ai không phải là giai nhân xinh đẹp, mĩ miều, nhan sắc hơn người, ăn mặc tinh tế.

Nhưng cũng bởi vì lẫn trong vô số những mĩ nhân như vậy, nên hình của Tống Thanh Hàn chỉ cần đăng lên, đều được đẩy lên vị trí top.

Thật sự quá đẹp luôn òi!

Nhan sắc, khí chất, trang phục, còn có chút bí ẩn nữa, phụ kiện nhỏ vô cùng ý nhị kia dường như đã làm cho sức quyến rũ trên người cậu được bộc lộ hết ra bên ngoài.

Ngay cả cộng đồng fan của Tống Thanh Hàn cũng không ngờ được rằng, một người đàn ông, một khi đã quyến rũ, thì lại… mê người đến thế.

Đạo diễn của chương trình khi vừa nhìn liếc qua đường tỉ suất người xem đã kinh ngạc phát hiện ra— tỉ suất người xem trước đó chết đứng ở mức không chấm mấy, lúc này lại tăng đột biến, rất nhanh đã vượt qua cột mốc tỉ suất người xem 1.0, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.

….. Xem ra buổi liên hoan phim này, rốt cuộc cũng không lỗ vốn rồi.

Liên hoan phim vẫn đang tiến hành theo đúng tiến trình, so với người được nêu tên như Lý Nặc và Phó Linh mà nói, thì tâm trạng Tống Thanh Hàn thả lỏng hơn nhiều.

Cầu ngẩng đầu nhìn lên sân khấu, khi thu hồi ánh mắt, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Hàn Nghị đang nhìn qua.

Hàn Nghị cười, giơ ngón cái lên với cậu.

Tống Thanh Hàn sửng sốt, cũng nở một nụ cười cảm kích.

Tác giả có lời muốn nói:

Minh Minh: Sau Thất tịch, tôi liền không vó tên nữa hả?

(Còn có thêm nhiều tình địch như vậy nữa)

Hàn Hàn: muazzzz

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN