Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con
Chương 7
Trong hội trường tùy ý xếp một dãy bàn, vị trí đối diện cửa, Tống Thanh Hàn vừa đi vào, đón nhận vài ánh mắt.
Hàn Nghị ngẩng đầu thản nhiên nhìn thoáng qua Tống Thanh Hàn, thấy Tống Thanh Hàn giảm cân rồi thoạt nhìn có chút nhỏ bé và yếu ớt cùng khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ, biểu tình thoáng hòa hoãn một chút.
Lúc trước ông từng xem qua ảnh chụp Tống Thanh Hàn, khi đó Tống Thanh Hàn rõ ràng so với hiện tại béo hơn một ít, chỉ qua thời gian vài ngày đã biến thành cái dạng này, khẳng định là tự mình có làm chuẩn bị dựa theo yêu cầu vai diễn. Tuy rằng nói ông xem mặt mũi Trần An sẽ không quá mức khó xử Tống Thanh Hàn này, nhưng Tống Thanh Hàn có thể chuẩn bị cho vai diễn, bằng vào điểm này, ông thật ra nhìn cậu càng thuận mắt một chút.
Đương nhiên, đây cũng một phần do Tống Thanh Hàn đẹp.
Ông nâng tay, cầm kịch bản gõ bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua danh sách: “Tống Thanh Hàn?”
Tống Thanh Hàn khẽ cười cười, cúi mình chào: “Chú Hàn, anh Tạ, anh Trần, chị An.”
Ngồi cạnh Hàn Nghị, rõ ràng chính là hai nam chính Tạ Diệc An cùng Trần Gia Minh, còn có nữ chính An Ý Như.
Tạ Diệc An là nhân vật nổi tiếng nhất trong đám tiểu sinh, Trần Gia Minh còn trên cả Tạ Diệc An, thuộc phái thực lực, diễn phim hành động cũng xuất sắc. Lần này hắn tham diễn, lại còn ở trong phim của Hàn Nghị đạo diễn, càng tiến thêm một bước. Mà An Ý Như là một tiểu hoa đóng phim thần tượng xuất thân lưu lượng, diễn xuất không nói không có, nhưng cũng không giỏi. Chỉ là vai diễn của cô không nhiều, không có nghệ sĩ nào giỏi hơn cảm thấy hứng thú, mới được cô bắt vào tay.
Hiển nhiên, cô cũng muốn dựa vào bộ điện ảnh này khắc phục khó khăn.
Trong lòng Tống Thanh Hàn so sánh ba người này với đời trước — chọn người cũng không có thay đổi. Cái này chứng minh,《 Người thứ bảy 》có thể hot như đời trước, nhưng cũng có nghĩa, người diễn Phương Du rất có có thể còn có thể là Trầm Trạm.
Nhưng…… nếu đã đến đây, sẽ không có lý lùi bước.
Ánh mắt An Ý Như vòng vo hai vòng trên người Tống Thanh Hàn, trên mặt mang theo tươi cười ngọt ngào, ngữ khí cũng đáng yêu: “Cậu nhóc dễ nhìn thoạt nhìn xa lạ quá.”
Cô dùng tay chống cằm, mặt mày cong cong, thoạt nhìn như là cô gái không rành thế sự, làm cho người ta không đành lòng trách móc nặng nề.
Tống Thanh Hàn có chút ngượng ngùng rũ mắt tiệp: “Lúc trước tôi là tôm tép thôi, chị An không biết tôi cũng là bình thường.”
An Ý Như cười cười, thấy Hàn Nghị nhíu mày, vội dừng câu chuyện, ha ha cho qua.
Hàn Nghị nghiêm mặt nhìn thoáng qua Tống Thanh Hàn, tùy tay lật kịch bản: “Cho cậu năm phút đồng hồ chuẩn bị, cậu diễn phân đoạn này.”
Tống Thanh Hàn nhận kịch bản, sắc mặt trầm tĩnh xuống, gằn từng tiếng chậm rãi nhìn vài dòng không nhiều lắm trên giấy.
Đoạn này là cảnh tượng Phương Du lần đầu tiên đi vào văn phòng đội cảnh sát hình sự, gặp mặt nam diễn viên Lưu Kha còn có nam hai Tần Phi. Phương Du cùng Tần Phi là quen biết cũ, với Lưu Kha lại là người xa lạ, thái độ với hai người kia, cũng có thể có điều bất đồng. Đoạn ngắn này cũng không có xung đột quá lớn, thậm chí được cho là bình thản — này cũng không phải một tin tức tốt.
Nếu đoạn ngắn có xung đột, rõ ràng diễn viên diễn kỳ thật càng thêm dễ dàng, chỉ cần chú ý thu phát cảm xúc là được. Nhưng một cảnh tượng không có xung đột thậm chí là bình thản, diễn viên phải thông qua biểu tình rất nhỏ trên mặt mình, còn có thay đổi ánh mắt, một ít mờ ám thân thể, cho thấy tình tự thậm chí là trạng thái giờ phút này.
Khoa trương thì hơi quá, nhạt thì có vẻ chưa tới.
Tống Thanh Hàn tỉ mỉ nhìn nội dung trên tờ giấy kia vài lần, học thuộc lời thoại trong đó, tiến lên giao về trên tay Hàn Nghị.
“Xong rồi?” Hàn Nghị quơ quơ kịch bản trong tay, quan tâm hỏi han.
“Vâng.” trên mặt Tống Thanh Hàn mang theo ý cười thản nhiên, thoạt nhìn lại giống như rất tự tin.
Hàn Nghị thấy thế, không hề nói thêm gì, nâng lên cằm ý bảo: “Vậy bắt đầu đi.”
Tống Thanh Hàn nhắm mắt, khi mở mắt ra, khí chất cả người cậu giống như đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Nếu nói lúc trước Tống Thanh Hàn ôn hòa có lễ, hiện tại Tống Thanh Hàn lại cao ngạo đạm mạc.
Cậu không nhanh không chậm đi về trước vài bước, sau đó dừng cước bộ lại, hơi hơi nhíu mày, tựa hồ là hơi ghét. Nhưng không bao lâu, cậu áp chế thần sắc trên mặt, lấy một cái khăn tay trong túi ra, vươn tay cách khăn tay nhẹ nhàng gõ cửa —
Giống như thật sự có cửa mở ra ở trước mặt cậu, thần sắc Tống Thanh Hàn — hoặc là nói Phương Du hơi thay đổi không thể nhận ra, hàn băng trong mắt tan đi một ít, giống như là gặp được bạn cũ, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi, sau đó nghiêng người, hình như tránh thoát tay ai đó đưa ra.
“Tần Phi, đã lâu không gặp.” âm sắc giọng Tống Thanh Hàn rất sạch sẽ, mang theo một cỗ hương vị mát lạnh. Khi đài từ, vẻ mặt của cậu rất là đạm mạc, nhưng động tác không có xa cách, thoạt nhìn như là công tử kiêu căng quý, mặc dù đối mặt bạn bè cũng không buông kiêu ngạo trong khung mình.
Giống như đối diện thật sự có người nói chuyện cùng cậu, cậu lẳng lặng đứng, lại làm người vừa thấy là biết cậu đang nghe. Một lát sau người đối diện như là nói gì đó, cậu nghiêng đầu, ánh mắt đạm mạc lại bình tĩnh nhìn về một phía khác, gật gật đầu, vươn tay khẽ nắm một chút: “Chào anh, đội trưởng Trần.”
Cậu rất nhanh thu hồi tay, sau đó không dấu vết lấy tay khăn xoa xoa bàn tay mình, hạ mắt không biết suy nghĩ cái gì.
Đây không thể nghi ngờ là quý công tử cao cao tại thượng, mặc dù cậu thân sĩ, hữu lễ, nhưng cỗ đạm mạc cùng xa cách trong khung kia, cũng như bóng với hình theo sát cậu, làm cho cậu có vẻ cao quý, lại tiêu sái tự tại như vậy.
Tống Thanh Hàn nhắm mắt, cúi chào Hàn Nghị, trên môi là nụ cười ôn nhuyễn.
Ánh mắt Hàn Nghị có chút phức tạp nhìn cậu một cái, tùy tay ở trên bàn lại chọn một phần kịch bản đưa qua: “Cậu thử lại cảnh này.”
Tống Thanh Hàn không chối từ, tiếp nhận phần kịch bản kia đọc.
Đoạn ngắn này khác cảnh lúc trước, là đoạn ngắn xung đột mười phần, cũng là đoạn ngắn một lần duy nhất Phương Du biểu hiện mình trong kịch bản.
Phương Du, Trần Kha vì nghĩ cách cứu viện Tần Phi mà xông vào một thôn nhỏ lạc hậu. Thôn dân trong thôn kia hàng năm sinh hoạt sâu trong núi lớn, cực kỳ bài ngoại, thấy Phương Du cùng Tần Phi tới, một đám cầm cuốc liềm dao tới đây muốn đuổi bọn họ ra thôn. Mà lúc này, cũng là Phương Du đứng ra khẩu chiến với dân.
Tống Thanh Hàn lúc trước cũng đã xem qua kịch bản, cũng khắc sâu đoạn diễn này, nhưng lúc này vẫn như cũ cẩn thận nhìn một lần, mới thận trọng bắt đầu diễn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!