Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 93: Chủ mưu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 93: Chủ mưu


Chương 93: Chủ mưu

Khi Sở Minh nói muốn tra cho rõ chuyện này, cấp dưới không hề dám sơ suất.

Tư liệu về Tống Viễn Sơn rất nhanh đã được đặt trên bàn Sở Minh, cùng với đó là tư liệu về Hậu Văn Vận và cả người đứng sau thao túng.

Hành động của Sở Minh không hề che giấu Tống Thanh Hàn, sau khi những tư liệu này được đưa lên, anh liền đích thân giao những tư liệu này vào tay Tống Thanh Hàn.

“Tống Viễn Sơn không còn khả năng sinh con?”

Tống Thanh Hàn lật xem vài trang, đọc ghi chép y tế bên trên, nhướng mày: “Chẳng trách.”

Chẳng trách Tống Viễn Sơn lại cứ nhất định tìm tới cửa bắt một đứa con không nuôi không dưỡng nhiều năm như vậy phải kết hôn sinh con.

Thật là…. Nực cười.

“Ừm.”

Sở Minh dựa vào lưng cậu, hôn lên đôi tai, “Xem xuống phía dưới đi.”

“…..” Tống Thanh Hàn giơ tay sờ sờ lỗ tai nóng rực của mình, lườm Sở Minh một cái rồi lật ra sau xem.

“….. Phá sản rồi?”

Tống Viễn Sơn sống thảm vậy sao?

Sở Minh đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm tư liệu của Tống Thanh Hàn, ôm Tống Thanh Hàn vào lòng: “Trước đây ông ta đánh bạc nên phá sản, lại đi vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ chắc đã nợ hơn 9 triệu tệ rồi.”

Hơn 9 triệu, đối với một giáo viên như Tống Viễn Sơn mà nói, căn bản là không thể nào kiếm ra được.

Tống Thanh Hàn chậm rãi lật trang tiếp theo, thấy trên đó viết Tống Viễn Sơn đã bán nhà, được một khoản tiền, nhưng vẫn không đủ đắp vào món nợ khổng lồ.

Ngay vào lúc nguy cấp nhất, có người tìm đến ông ta.

“Tô Hòa Ninh?”

Tống Thanh Hàn nhíu mày: “Sao lại liên quan đến em vậy?”

Mối quan hệ của cậu và Sở Minh mặc dù không nói rõ trong giới, nhưng chuyện Sở đại tổng tài là người chống lưng cho cậu không phải là bí mật, đến ngay cả một số người qua đường và fan đều biết mối quan hệ giữa cậu và Sở Minh rất tốt, Tô Hòa Ninh sao lại ngu ngốc đến mức dẫn người tới tận nhà chính Sở Gia?

“Xem tiếp đi.”

Mắt Sở Minh tối đi, nắm tay Tống Thanh Hàn lật qua trang tư liệu tiếp theo.

“Bạch gia.”

Ngón tay Sở Minh chỉ lên tư liệu, “Tâm tư càng ngày càng lệch lạc.”

Tô Hòa Ninh chỉ là một con tốt thế mạng thôi, người đứng sau lưng tính toán tất cả là Bạch gia luôn tranh giành lợi ích với tập đoàn Sở thị.

Sở gia là một thế gia đã có lịch sử vài trăm năm, cách làm việc đều theo nguyên tắc và quy trình, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng giúp cho tập đoàn Sở thị có thể đứng vững như ngày nay.

Nhưng Bạch gia lại khác, Bạch gia phát triển rất nhanh, vì lợi ích mà bất chấp làm một số hành vi trái đạo đức, hoàn toàn khác biệt với Sở gia tốt xấu rõ ràng.

Lĩnh vực kinh doanh của Sở gia và Bạch gia trước kia thật sự không quá liên quan, nhưng gần đây tập đoàn Sở thị vừa mới nhìn trúng một mảnh đất ở thủ đô, mà Bạch gia cũng cố chấp không buông mảnh đất này…. Chỉ có điều, Sở Minh lại không ngờ tới, Bạch gia sẽ chọn Tống Thanh Hàn để ra tay.

Có điều, cũng không phải là không thể hiểu.

Tác phong của Sở gia luôn rất ngay thẳng, những chuyện trên phương diện làm ăn đều theo nguyên tắc mà xử lí, mà bản thân Sở Minh cũng không có tai tiếng gì, hình tượng trong mắt công chúng rất tốt, có lẽ chỉ có mỗi chuyện anh và Tống Thanh Hàn ở bên nhau thôi.

Hình tượng của Tống Thanh Hàn trong mắt công chúng cũng không tệ, sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học thủ đô, diễn xuất cũng tốt, ngoại hình cũng đẹp. Nếu như Sở Minh và Tống Thanh Hàn chỉ đơn thuần là yêu nhau thì sau khi mối quan hệ của bọn họ bị đưa ra ánh sáng, ảnh hưởng mà Sở Minh phải chịu sẽ không lớn, dù sao anh cũng chỉ là một thương nhân…. Lẽ nào khi công chúng mua đồ còn phải đặc biệt đi tìm hiểu xem ông chủ của tập đoàn sản xuất ra nó có phải đồng tính hay không?

Xác suất lớn là không rồi.

Mối quan hệ của họ được phơi bày, người chịu ảnh hưởng tương đối lớn có lẽ là Tống Thanh Hàn.

Nhưng chuyện này chỉ có thể xảy ra khi Tỗng Viễn Sơn chưa đến tìm bọn họ.

Có một câu Tống Viễn Sơn nói không hề sai, bất kể là ông ta có không nuôi không dưỡng Tống Thanh Hàn hai mươi mấy năm, nhưng về mặt pháp luật thì ông ta vẫn là cha của Tống Thanh Hàn.

Lần này Tống Viễn Sơn đến tận cửa tìm Tống Thanh Hàn, rõ ràng là có chuẩn bị trước. Nếu như không phải đội bảo vệ phát hiện ra có người chụp trộm, vậy thì bản ghi âm và video kia chỉ cần được cắt ghép rồi truyền ra ngoài, Tống Thanh Hàn sẽ phải gánh tội “bất hiếu.”

Lúc đó chỉ cần Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận giả vờ đáng thương, thuận thế khóc lóc vài câu, công chúng sẽ bị dư luận lừa gạt.

Suy cho cùng thì trên bề nổi, bản thân Tống Thanh Hàn là một minh tinh, Sở Minh lại là tổng tài của một tập đoàn lớn, gần như trời sinh đã ở “tầng lớp địa chủ”; Tống Viễn Sơn là một nhà giáo, Hậu Văn Vận cũng là người được giáo dục đàng hoàng, chỉ cần bọn họ bịa ra một lý do dễ nghe một chút, đem tất cả những chuyện hơn hai mươi năm không nuôi không dưỡng Tống Thanh Hàn giấu đi, tạo ra một hình tượng “bị ép”, dưới ảnh hưởng của tư tưởng “hổ dữ không ăn thịt con”, công chúng có khả năng sẽ bị họ dắt mũi, đồng thời đem những mâu thuẫn này đổ hết lên người Sở Minh và Tống Thanh Hàn.

Một minh tinh “bất hiếu”, một minh tinh “bất hiếu” yêu đương với một tổng tài đồng tính….. Cho dù sau đó Sở Minh và Tống Thanh Hàn có thanh minh thì cũng sẽ thua dư luận.

Hơn nữa, một khi thanh minh, chuyện về cơ thể Tống Thanh Hàn phải bày ra trước mặt công chúng, sự nghiệp của cậu, ước mơ của cậu, bất kể thế nào cũng sẽ bị hủy trong một sớm một chiều.

Còn về Sở Minh…. Một tổng tài đồng tính sẽ không lay động công chúng, nhưng nếu một tổng tài yêu đương với một minh tinh “bất hiếu”, lại còn giúp mình tinh này cắt đứt quan hệ với người nhà, chuyện này làm người ta không thể không nảy sinh những cảm xúc có phần “vi diệu”.

Mua sản phẩm nhà họ để họ lấy tiền đi nuôi một tên bạch nhãn lang sao?!

Không thể nào đủ!

Lãnh đạo của một tập đoàn, một xí nghiệp mang trên mình tai tiếng, vậy thì giá cổ phiếu của tập đoàn đó chắc chắn sẽ có biến động, chỉ cần bất cẩn một chút thì sẽ nghiêng ngả ngay, tập đoàn Sở thị cho dù không bị tổn hại đến gân cốt, nhưng cũng sẽ mất đi một số lợi ích.

Bạch gia sử dụng một thủ đoạn âm hiểm như vậy, quả không thể công khai, nhưng nếu như mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của họ, hiệu quả sẽ vô cùng lớn và rõ ràng.

Biến số duy nhất có lẽ là người Bạch gia không ngờ tới Tống Viễn Sơn lại ngu ngốc như vậy.

Tống Thanh Hàn xem qua xấp tư liệu mỏng kia một lần, không khỏi thở dài, không biết nên nói gì.

Sở Minh thấy cậu nhíu chặt mày, nhấc tay lên day day, xúc cảm mềm mại, âm ấm truyền đến từ đầu ngón tay, khiến Sở Minh không khỏi mềm nhũn con tim.

“Chuyện này anh sẽ xử lý.”

Sở Minh thấp giọng nói: “Em đừng lo lắng.”

Tống Thanh Hàn ngẩng đầu hôn lên môi anh, nhỏ nhẹ đáp lại: “Ừm.”

Sở Minh sau khi đem những thứ mà Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận biết moi ra hết, liền để bọn họ “ở lại” nhà chính Sở gia.

Chuyện một giáo viên đại học đã xin nghỉ phép dài hạn và vợ cùng biến mất ở chốn thủ đô phồn hoa chẳng khác nào đem một hạt cát bỏ vào trong sa mạc, không gây được sự chú ý của ai cả.

Tô Hòa Ninh là người liên hệ trung gian, sau khi Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận mất tích một ngày, liền lờ mờ cảm nhận được điều gì đó, nhưng phía Sở gia vẫn không có tin tức gì, phía Bạch gia cũng chỉ kêu hắn ta tiếp tục đợi. Hắn ta chỉ có thể tự an ủi chính mình, mấy người Tống Viễn Sơn chắc chỉ gặp chuyện gì đó nên chưa kịp tìm đến mà thôi.

Có điều, đợi đến khi hai, ba ngày qua đi, hắn ta vẫn không liên lạc được với Tống Viễn Sơn, lúc này mới trở nên hoang mang.

Hợp tác với Bạch gia là cơ hội cuối cùng của hắn ta, khi lựa chọn Bạch gia, hắn ta đã đứng ở phía đối lập với Tống Thanh Hàn, đối lập với tập đoàn Sở thị.

Nếu như, nếu như chuyện hắn ta làm bị Sở gia phát hiện….

Tô Hòa Ninh niết mạnh điện thoại, nhớ đến Thẩm Trạm đã biến mất không còn tung tích, Lý Nặc tuy vẫn có độ nổi tiếng nhưng danh tiếng lại giảm xuống một bậc…. Bỗng run rẩy.

Hắn ta không muốn, hắn ta không muốn có kết cục như Thẩm Trạm.

Hắn ta cực khổ lăn lộn trong giới mười mấy năm, điều hắn ta muốn là leo lên, đứng trên đỉnh cao của giới giải trí, chứ không phải danh tiếng tiêu tan, từ một vai chính vạn người theo đuổi, lưu lạc đến bước đường làm vai phụ cho diễn viên mới, chỉ có thể dựa vào sự từng trải mà được người ta gọi một tiếng diễn viên lão làng.

Hắn ta không thể chỉ dựa vào Bạch gia.

Từ khi Bạch gia bắt đầu để hắn liên hệ với Tống Viễn Sơn, có lẽ đã tính đến chuyện cho hắn làm con tốt thí mạng.

Một khi sự việc thất bại, Bạch gia sẽ vì không muốn xung đột trực diện với Sở gia mà đẩy hắn ta ra, gánh chịu cơn thịnh nộ của Sở gia.

Tay chân Tô Hòa Ninh lạnh toát, mềm nhũn ngồi trên sô pha, có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nhưng ngoài dự đoán của Tô Hòa Ninh, phía Sở gia lại không có động tĩnh gì.

Mãi đến khi bắt đầu khởi quay, phía bên Sở gia vẫn sóng yên biển lặng.

“Anh Tô.”

Tống Thanh Hàn từ ngoài cửa tiến vào, thấy bóng dáng Tô Hòa Ninh, nở một nụ cười nhẹ nhàng, “Đã lâu không gặp.”

“…… Đã lâu không gặp.”

Tô Hòa Ninh nở một nụ cười thoải mái, nhưng ánh mắt lại mất tự tiên mà né tránh.

“Không ngờ lại được gặp anh Tô ở đây.”

Tống Thanh Hàn khẽ rủ mắt, “Sắp tới quay phim mong anh Tô chỉ bảo nhiều hơn.”

Tô Hòa Ninh cầm lấy ly nước trợ lý đưa qua, uống một ngụm, miễn cưỡng mỉm cười: “Thanh Hàn cậu đây là đang cười tôi rồi.”

Tống Thanh Hàn mỉm cười, không nói gì.

Phim của Khương Lăng tính cạnh tranh rất cao, rất lâu về trước Tô Hòa Ninh đã mong đợi cơ hội này, nhưng vào lúc lấy được cơ hội này, hắn ta và Tống Thanh Hàn vẫn chưa liên quan gì đến nhau, nhưng bây giờ…..

Tim của Tô Hòa Ninh không khỏi trùng xuống.

Hắn ta đã kí xong hợp đồng với Khương Lăng rồi, không thể tùy tiện bỏ của chạy lấy người được, hơn nữa cũng không nỡ từ bỏ cơ hội này.

Nhưng bây giờ Tống Thanh Hàn cũng vào đoàn, còn đảm nhận vai nam chính quan trọng nhất, hắn ta thì diễn vai cảnh sát, không tránh khỏi việc đóng chung cảnh với Tống Thanh Hàn…..

Hắn ta đã từng xem diễn xuất của Tống Thanh Hàn trước đây, mặc dù vẫn còn một chút khuyết điểm, nhưng chân chính so ra thì cũng đã bất phân cao thấp với hắn ta rồi.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà hắn ta lựa chọn hợp tác với Bạch gia.

Bất kể là Arthur trong , hay vai chính trong , hắn ta đều có ý muốn giành thử, nhưng cả hai vai diễn này đều rơi vào tay Tống Thanh Hàn, có thể khiến hắn cam tâm sao?

Nếu như kế hoạch thuận lợi, bây giờ Tống Thanh Hàn đã bị người người đuổi đánh, mắng nhiếc “tên bất hiếu”, “bạch nhãn lang”, đợi đến khi chuyện cậu đồng tính cũng được tung ra, bất kể Khương Lăng có xem trọng cậu thế nào đi chăng nữa thì trong bộ phim này cũng không thể dùng cậu.

Nhưng bây giờ, kế hoạch lại lệch khỏi dự đoán.

Bây giờ Tống Thanh Hàn càng bình tĩnh thì trong lòng hắn ta càng bất an.

Tống Thanh Hàn chú ý tới ánh mắt bất giác nhìn về phía mình của Tô Hòa Ninh, nhắm mắt lại, ngẩng đầu, để thợ trang điểm tạo hình cho mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN