Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con - Chương 97: Họp báo
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Không Chăm Chỉ Đóng Phim Là Phải Về Nhà Sinh Con


Chương 97: Họp báo


Chương 97: Họp báo

Trần An có tâm đánh thức Tống Thanh Hàn, đưa tay lay nhẹ cậu. Tống Thanh Hàn nheo mắt, đưa mắt nhìn quanh một lúc rồi mới tỉnh táo lại.

“Về nghỉ ngơi đi.”

Trần An thở dài, mở cửa xe tiễn cậu đến cổng biệt thự, sau khi thấy bóng Tống Thanh Hàn khuất sau cánh cửa mới mang Lâm Thiền cùng rời đi.

Tống Thanh Hàn đóng cửa lại, đi đến phòng khách, ngồi trên sô pha một lúc rồi trực tiếp nằm trên đó, ngủ thiếp đi.

Trước đó cậu quá mệt rồi.

Đạo diễn Khương Lăng nghiêm khắc hơn bất cứ đạo diễn nào mà cậu từng hợp tác, cho dù là động tác hay cảm xúc có một chút xíu không đạt, ông đều sẽ không ngại phiền mà làm lại hết lần này đến lần khác.

Diễn xuất của Tống Thanh Hàn so với những diễn viên cùng lứa có thể nói là tốt hơn rất nhiều. Nhưng kì vọng của đạo diễn Khương Lăng đối với cậu không chỉ dừng ở mức độ đó.

Nếu như cậu đã lấy kịch bản của vai chính, vậy thì tương ứng, địa vị vai diễn của cậu trong cả bộ phim là quan trọng nhất và rõ ràng nhất.

Trong một bộ phim, không chắc sẽ chỉ có một vai chính, nhưng nếu như có bất cứ vai chính nào đó diễn không đạt đều có khả năng sẽ ảnh hưởng đến nội dung và chất lượng của cả bộ phim.

Đất diễn của Tống Thanh Hàn là quan trọng nhất trong , mà cũng là bộ phim điện ảnh lớn đầu tiên mà Tống Thanh Hàn một mình diễn vai chính. Bất kể là vì yêu cầu của chính Khương Lăng từ phương diện chất lượng phim, hay là yêu cầu của bản thân Tống Thanh Hàn dành cho mình, trong quá trình quay , Tống Thanh Hàn đều có thể nói là dùng hết 200% công lực.

Trước đó luôn liên tục quay phim nên không có cảm giác gì, bây giờ vừa ra khỏi phim trường, không còn loại cảm giác cấp bách từng giây từng phút nữa, sự mệt mỏi thẩm thấu đến từng tế nào kia lan ra từ trong xương tủy.

Cậu ngủ rất sâu.

Khi Sở Minh về tới, trời đã tối rồi.

Anh thuận tay bật đèn lên, liền nhìn thấy người yêu mình đã vài ngày không gặp, ngủ thiếp đi trên sô pha.

Mới có vài ngày trôi qua mà cả người cậu như gầy đi trông thấy, dáng người cao cao, thon dài của thanh niên đang tủi thân làm ổ trên sô pha, mày khẽ nhíu, dường như ngủ không yên lắm.

Sở Minh cố ý thả nhẹ mọi động tác.

Anh treo túi công văn và áo khoác mới cởi ra lên chiếc giá bên cửa, sau đó tay chân khẽ khàng bước đến gần sô pha.

Tống Thanh Hàn dường như không cảm nhận được có người đang đến gần mình, vẫn ngủ say như trước.

Sở Minh im lặng ngắm nhìn cậu một lúc rồi cúi người, ôm eo cậu, ẵm lên.

Bị lắc lư rõ ràng như vậy, Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, mí mắt hơi chuyển động, dường như sắp tỉnh lại rồi.

Sở Minh dừng lại một chút, Tống Thanh Hàn như cảm nhận được hơi thở quen thuộc của Sở Minh, dụi dụi vào vai anh, chân mày từ từ giãn ra, lại ngủ say.

Động tác ôm cậu của Sở Minh không khỏi nhẹ nhàng hơn vài phần.

Thấy Tống Thanh Hàn lại ngủ say, Sở Minh ôm chặt hơn một chút, trực tiếp ẵm cậu lên lầu.

Khi Tống Thanh Hàn tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy căn phòng phủ đầy ánh hoàng hôn vàng nhạt.

Cậu dùng ánh mắt mông lung nhìn một lúc rồi mới phản ứng lại được.

Cậu vén chăn lên, ngồi dậy trên giường, đưa tay xoa xoa phần gáy hơi đau nhức của mình, một đôi tay ấm nóng khác lại tiếp lấy động tác của cậu, vừa nhẹ nhàng, vừa dịu dàng xoa thái dương cho cậu.

“Tỉnh rồi?”

Sở Minh xoa xoa đầu cậu, nhỏ giọng hỏi.

“Ừm.”

Tống Thanh Hàn dựa vào người Sở Minh, chầm chậm đáp lại một tiếng.

Động tác của Sở Minh có chút trúc trắc, nhưng rất nhẹ, rất dịu, tựa như dưới tay là một bảo vật quý giá dễ vỡ gì đó, khiến anh phải dùng một lực thích hợp nhất, cũng dịu dàng nhất.

Đợi đến khi Tống Thanh Hàn hoàn toàn tỉnh táo lại, Sở Minh mới thu tay về, ngồi xuống chiếc ghế bên giường.

“Phía Bạch gia như thế nào rồi?”

Toàn thân Tống Thanh Hàn mệt mỏi, Sở Minh cũng không thể đi đâu được.

Cậu nhìn khuôn mặt đẹp trai đầy mệt mỏi của Sở Minh, nghiêng người hôn lên môi anh một cái.

Sở Minh mặc cho cậu hôn, đến khi Tống Thanh Hàn ngồi thẳng dậy mới chậm rãi nói: “Tập đoàn Bạch thị gần đây bị lộ tin về an toàn vệ sinh thực phẩm, đa số lực chú ý đều đặt vào vấn đề này, chuyện ở ngoại ô thủ đô, bọn họ không còn cách nào chen tay vào nữa.”

Chuyện tập đoàn Bạch thị năm nay bị lộ thông tin về vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm cũng có trong bản ghi chép Tống Thanh Hàn đã đưa cho sở Minh lúc trước. Chỉ có điều, Tống Thanh Hàn không nhớ ngày tháng chính xác, nên khi viết cũng từng vẽ lên đó một dấu chấm hỏi màu đỏ.

Không ngờ vậy mà lại bị lộ tin ngay lúc này.

Không đúng.

Tống Thanh Hàn mặc dù không nhớ ngày tháng cụ thể, nhưng vẫn còn nhớ mang máng, kiếp trước hình như không phải là khoảng thời gian này thì phải.

Vậy thì chắc hẳn chuyện này đã bị lộ ra sớm hơn quy định, có lẽ là do Sở Minh nhúng tay vào.

Tập đoàn Bạch thì mặc dù không thâu tóm được tất cả như tập đoàn Sở thị, nhưng nó cũng có sản nghiệp chủ yếu của mình, cũng giống như sản nghiệp quan trọng nhất và vững chắc nhất của Sở thị là sản phẩm điện tử công nghệ cao, sản nghiệp chính của Bạch thị là ngành thực phẩm.

Vào lúc này sản nghiệp chính xảy ra vấn đề, tập đoàn Bạch thị nào còn có đủ tâm tư để quan tâm đến mảnh đất ở ngoại ô kia!

Nếu không cứu vãn được tiếng tăm của tập đoàn Bạch thị, vậy thì cả tập đoàn sẽ có nguy cơ chìm trong vòng xoáy của dư luận.

Vậy nên không thể nói Bạch gia cố ý không quan tâm đến Tô Hòa Ninh, mà là chính bản thân họ cũng đang lo không xong.

Vấn đề an toàn vệ sinh thực phẩm bị khui ra lần này không phải mấy vấn đề cỏn con như dây chuyển sản xuất gia công có vấn đề, mà là ở tất cả thành phần món ăn mà tập đoàn Bạch thị sử dụng.

Bởi vì bên trong có một loại nguyên liệu càng thêm càng rẻ và mang lại lợi ích thực tế, nên hai năm trước, Bạch thị đã thay thế một loại nguyện liệu, nhưng thành phần viết trên bao bì lại không hề có bất cứ sự thay đổi nào.

Trong hai năm trở lại đây, không phải không có ai vì ăn sản phẩm của Bạch thị mà dẫn đến việc cơ thể không thoải mái, hoặc là ngộ độc thực phẩm, nhưng đều bị Bạch thị âm thầm áp chế lại.

Mà lần này, người xảy ra chuyện kia lại không chịu nhận tiền bồi thường của tập đoàn Bạch thị, mà sau khi trực tiếp tìm đến cửa các bộ ngành có liên quan, thì liền liên hệ với các đơn vị truyền thông lớn, tiến hành phanh phui tin tức này.

Gần như trong một đêm, tập đoàn Bạch thị bị người người đuổi đánh, không khác là bao so với Tống Thanh Hàn bị cả cộng đồng mạng chửi bới trước đó.

Sở Minh trước giờ cũng không phải là người hiền lành gì, nếu như Bạch gia đã dám ra tay với Tống Thanh Hàn, vậy thì cũng đừng trách anh gậy ông đập lưng ông.

Tống Thanh Hàn vừa suy nghĩ một chút liền hiểu ngay, dụi dụi má lên tay Sở Minh, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Tay Sở Minh niết niết mặt cậu, nhíu mày: “Mới có mấy ngày đâu, sao lại gầy đến mức này.”

Tống Thanh Hàn ngước mắt nhìn anh, có chút buồn bười nói: “Anh sao lại giống hệt mẹ vậy, em có thấy gầy đâu.”

“Em thấy chỉ là em thấy thôi.”

Sở đại tổng tài mím môi đáp, “Đói chưa?”

“Nhanh đi tắm đi rồi xuống lầu ăn cơm.”

“Dạ.”

Tống Thanh Hàn đứng dậy, lấy quần áo vào nhà tắm ngâm mình một lúc, đợi đến khi ra ngoài, Sở Minh đã ở dưới lầu nấu cơm xong rồi, bày chén đũa đợi cậu xuống thôi.

Tống Thanh Hàn ở nhà ngủ một giấc, ngày hôm sau khi Sở Minh ra khỏi nhà đến công ty, cậu cũng thức dậy theo, đến Tinh Hải một chuyến.

Trần An vừa thấy cậu liền vội vàng chạy qua, kéo cậu vào phòng hóa trang, lấy một bộ tây trang Aozesi đặc biệt gửi đến cho cậu thay, sau đó để Lâm Vân tạo hình giúp cậu.

Kem nền hơi trắng bệch, dưới góc mắt còn đánh thêm một lớp phấn đo đỏ, Lâm Vân còn thoa cho cậu một lớp son dưỡng nhạt màu, tạo ra một loại cảm giác giống như thiếu máu vậy, kết hợp với tây trang đen trắng Aozesi đưa đến, toàn thân cậu trông rất xanh xao, khi mở mắt ra, viền mắt đỏ ửng khiến cậu trông rất đáng thương và tủi thân.

Nếu như đã mở họp báo chứng minh sự trong sạch của mình, vậy thì đương nhiên phải sửa soạn làm sao cho bản thân giống phe chính nghĩa chứ.

Một nam minh tinh từng bị cha mẹ bỏ rơi, sau đó còn bị cha mẹ vì lòng tham mà kéo bản thân vào vũng lầy của scandal, đây là lúc thể hiện hình tượng một con người đáng thương kiên định không ngừng, phấn đấu vượt qua gian khổ.

Có điều, trong mắt cộng đồng mạng, Tống Thanh Hàn quả thực là một đứa trẻ đáng thương.

Có thể trưởng thành như vậy, thật không dễ dàng gì.

Thời gian của họp báo là hai giờ chiều, địa điểm thì thông qua mối quan hệ không gần không xa, không quen không lạ, được lựa chọn tổ chức ở một khách sạn dưới quyền Sở thị.

Đợi đến khi Trần An mang theo Tống Thanh Hàn bước vào, cả hội trường khách sạn đã chật kín người, ai ai trong tay cũng cầm máy lớn máy nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Hàn ngập tràn khí thế.

Tin tức!

Trang nhất!

Aaaaaaa tin hot hôm nay có rồi đây!

Tống Thanh Hàn và Trần An vừa bước vào, hội trường liền ồn ào.

Trần An trực tiếp giơ tay ra hiệu cho MC ổn định lại phóng viên bên dưới, sau đó liền đưa Tống Thanh Hàn lên ngồi ở vị trí trung tâm.

Máy ảnh, máy quay phim bên dưới lập tức chĩa ống kính vào người Tống Thanh Hàn.

Khuôn mặt xanh xao nhưng kiên cường của Tống Thanh Hàn trong nháy mắt, thông qua video phát trực tiếp đồng bộ của Tinh Hải, phát lên mạng.

Những Tiểu Hàn Giả đã ngồi xổm chờ từ sớm nhanh tay nhanh mắt bấm vào, vừa nhìn một cái, sự căm ghét đối với Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận lại cao hơn một tầng.

@Là Tịch không phải Tây: Bình luận đầu!

-Hàn Hàn trông có vẻ tiều tụy…. Gần đây chắc chắn là ngủ không ngon qaq

@Vân Mộng: Chắc chắn ngủ không đủ giấc…. Mấy ngày trước trên mạng toàn bộ đều là lời mắng chửi, may mà bây giờ chân tướng đã được phơi bày, *xoa xoa xoa xoa*

@Pandora: Hàn Hàn lần này thật sự…. Trước đây tôi cứ nghĩ rằng cho dù điều kiện gia đình Hàn Hàn không tốt, thì cũng không kém đến vậy, kết quả mấy ngày nay ngồi hóng, xem xong mà khó chịu muốn chết qwq hi vọng Hàn Hàn sau này sẽ sống thật tốt…..

@Chim khách không thiếu gỗ: Hàn Hàn lần này mở họp báo có lẽ cũng là muốn giải thích về mối quan hệ giữa anh ấy và Tống Viễn Sơn nhỉ?

-Cũng không biết loại cha mẹ như thế nào mà luôn làm loại chuyện táng tận lương tâm như vậy với con cái.

-Tôi bây giờ chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy buồn nôn….

Livestream vừa mới bắt đầu không lâu, người xem của kênh livestream Tinh Hải đã lên đến vài triệu người, bình luận không ngừng bay lên trên màn hình.

Tống Thanh Hàn ngồi trên sân khấu, dáng người thẳng tắp ngồi trên ghế, khẽ mím môi, trông vừa xinh đẹp, vừa vững vàng.

“Buổi họp báo hôm nay….”

Trần An ngắn ngọn nói vài câu, sau đó trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Trên mạng lan truyền thông tin nghệ sĩ Tống Thanh Hàn của công ty chúng tôi không nhận cha mẹ, thậm chí còn máu lạnh với đấng sinh thành đã nuôi nấng mình, làm ảnh hưởng hết sức nghiêm trọng đến danh tiếng của nghệ sĩ Tống Thanh Hàn. Công ty chúng tôi đặc biệt tổ chức buổi họp báo này để phản hồi chính thức về sự việc này.”

“Bây giờ, mọi người có vấn đề gì muốn hỏi, có thể giơ tay phát biểu.”

Ánh mắt Trần An lướt qua bên dưới một vòng, sau đó chọn một phóng viên có khuôn mặt khá thành thật, trung hậu.

“À ừ, tôi muốn hỏi là, hai người loan tin trên mạng, Tống Viễn Sơn và Hậu Văn Vận có thật sự là cha mẹ của Tống Thanh Hàn hay không?”

Người phóng viên kia cũng không ngờ rằng bản thân sẽ được chọn, sau khi sửng sốt một chút liền nhanh chóng đặt câu hỏi.

Ừm, câu hỏi này, khá ôn hòa nhỉ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN