Khống Chế Dục
Chương 24
Phương Tiểu Thư dẫn theo hành lý đi tại trong màn đêm, 10 giờ thành phố Nghiêu hải như trước đèn đuốc sáng trưng, nhưng vùng phụ cận khu biệt thự Lục Hải không quá gần với trung tâm thành phố đã muốn không có người đi đường. Tháng mười một vào mùa đông nơi nơi đều lạnh như băng, mọi người luôn càng hy vọng đứng ở bên trong phòng ấm áp, người giống Phương Tiểu Thư như vậy không thể không rời đi dù sao cũng là số ít.
Phương Tiểu Thư chậm rãi dừng lại, nhìn lướt qua hai bên trái phải, cô không đi thật xa, vẫn đang ở gần khu biệt thự Lục Hải, mà khu này đều là khách sạn đắt tiền, ngủ nơi đó rất xa xỉ, một đêm liền muốn vài trăm, còn không tiết kiệm bằng bắt xe taxi đến khách sạn bình thường.
Quyết định tốt lắm nơi đi, Phương Tiểu Thư liền bắt đầu lưu ý xe taxi trên đường, mà đúng lúc này, một chiếc xe taxi đang chở người khác đứng ở bên người cô, cô hí mắt nhìn cô gái đi từ trên xe xuống, ngoài ý muốn kêu: “Cô Hàng?”
Đúng vậy, người xuống dưới đúng là Hàng Gia Ngọc, cô còn mặc đồng phục của một cửa hàng cô không biết tên, bên ngoài khoác một cái áo khoác, trên đầu đội mũ len thật dày, khuôn mặt đông lạnh đỏ bừng, hiển nhiên cũng là vừa lên xe, người còn chưa ấm lại.
“Xin chào Tiểu Thư!” Hàng Gia Ngọc hai tay ha khí nói, “Vừa rồi tôi ở trên xe giống như nhìn thấy cô, khiến cho lái xe lại đây, cô đi đâu? Có thể thuận tiện đưa cô đi, lúc này ở chỗ này không tốt bắt xe taxi.”
Khóe miệng của Phương Tiểu Thư có chút cứng ngắc nhếch lên một chút, không trả lời nhanh, có chút khó có thể nhận ý tốt của người từng bị mình đáng ghét.
Hàng Gia Ngọc thấy cô do dự, lại nhìn xem cách ăn mặc của cô, sau khi nhìn thấy trong tay cô dẫn theo hành lý, ngây thơ hỏi một câu: “Ôi chao? Cô là tính đi đến chỗ của Bạc tiên sinh sao?”
Phương Tiểu Thư thản nhiên nói: “Không phải, tôi mới từ nơi đó rời đi.”
Hàng Gia Ngọc sửng sốt một chút, môi khép mở, lại không nói gì. Cô suy tư một chút, lộ ra biểu tình mất tự nhiên, khóe miệng mím lại thật có lỗi nói: “Thực xin lỗi.”
“Không có việc gì.” Phương Tiểu Thư nói, “Cô đi nhanh đi, lái xe chờ không kiên nhẫn, chúng ta không tiện đường, tôi lại gọi xe thì tốt rồi.”
Hàng Gia Ngọc mạnh mẽ lắc đầu: “Không, nếu không cô lên xe đi, tôi chờ xe, tôi mặc nhiều hơn cô!” Vẻ mặt cô xấu hổ cùng hối hận, “Lần trước lời nói của tôi trong cửa hàng trang sức rất không có đầu óc, tôi vẫn muốn tìm cơ hội nói một tiếng thực xin lỗi với cô, nhưng là tôi lại không biết như thế nào tìm cô.”
Phương Tiểu Thư liếc cô liếc mắt một cái, gật gật đầu: “Tôi nhận lời xin lỗi của cô, bây giờ cô có thể đi rồi.”
Hàng Gia Ngọc cố ý không đi, ngay cả lái xe bấm mấy lần còi đều không nhìn: “Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi, bà Bạc, tôi không biết tên của cô, chỉ có thể tạm thời gọi cô như vậy. Tôi nhận thức phía trước tôi quả thật có một chút ý tưởng không an phận với Bạc tiên sinh, nhưng sau khi tôi biết anh ấy đã kết hôn với cô liền tuyệt đối không có tiếp tục sinh ra ý tưởng này, xin cô tin tưởng tôi!” Vẻ mặt của cô phi thường thành khẩn cùng sốt ruột, “Cho dù cô không tin tôi, cũng phải tin tưởng Bạc tiên sinh, tôi là căn bản không có năng lực thắng được sự ưu ái của Bạc tiên sinh.”
“Tôi tên là Phương Tiểu Thư.” Đối với việc cô ta gọi mình “Bà Bạc”, Phương Tiểu Thư hơi hơi sửng sốt một chút, sau khi nói cho cô ta tên của mình đã nói, “Lên xe trước đi.”
Hàng Gia Ngọc sửng sốt, lập tức cao hứng gật đầu: “Ừ!”
Cô chạy đến phía bên kia xe ngồi, Phương Tiểu Thư để hành lý vào phía sau xe, sau khi trở lại xe ngồi cô ta đã đem tất cả đồ đạc đều để dưới chân mình, Phương Tiểu Thư nhìn cô một cái, lẳng lặng ngồi xuống bên người cô ta, đóng lại cửa xe.
“Cô gái đến chỗ nào nha?” Lái xe hỏi.
Phương Tiểu Thư trầm mặc một hồi, nói: “Tùy tiện tại khu vực gần đây tìm một cái khách sạn rẻ tiền là tốt rồi.”
Hàng Gia Ngọc nghe vậy nhìn về phía cô, sau một lúc lâu chần chờ vẫn là nói: “Phương Tiểu Thư, cô cãi nhau với Bạc tiên sinh à?”
Phương Tiểu Thư im lặng không nói, mắt nhìn về phía trước không trả lời.
Sự im lặng của cô làm cho Hàng Gia Ngọc nghĩ đến cô là cam chịu, vì thế thở hắt ra, nhíu mày tựa hồ tại đau khổ tự hỏi nên khuyên cô như thế nào, bất quá cô ta rốt cuộc là không nghĩ ra được, sau một lúc lâu cũng chưa ra tiếng, Phương Tiểu Thư đều hốt hoảng theo cô.
Thật lâu sau, vẫn là Phương Tiểu Thư mở miệng ngăn trở cô ta tiếp tục tự làm mình khó xử: “Cô không cần khuyên tôi, bây giờ tôi rất bình tĩnh.”
Đúng vậy, Phương Tiểu Thư thật sự rất bình tĩnh, không có không vui, cũng không có vui vẻ, giống như một cái chén không có sinh mệnh, bị bày đặt trên bàn trà, chỉ có chính cô mới biết sự bình tĩnh ở mặt ngoài này có bao nhiêu dày vò.
“Thật có lỗi…” Hàng Gia Ngọc thuận theo buông tha cho việc khuyên bảo cô, nhịn nửa ngày bỗng nhiên nói, “Đó, Phương Tiểu Thư, tôi không có ý khác, chính là một đề nghị, cô đừng hiểu lầm.” Cô ấy châm chước dùng từ, thật cẩn thận nhìn cô, “Nếu cô không có chỗ ở, đêm nay có thể tạm thời ở nhà tôi.” Cô nhẹ giọng nói, “Nhà tôi cũng sắp đến rồi, sau khi chị tôi qua đời tôi liền ở một mình, cô có thể tạm thời ở một đêm, nếu cô không chê bỏ.”
Phương Tiểu Thư nghiêng đầu nhìn Hàng Gia Ngọc, thần thái nói chuyện của cô gái này không giống như là giả vờ, cô ta thực thành khẩn, cũng không phải đang nói dối, càng không giống như là có ý tứ sâu xa gì. Nhưng là, thân là một cái cô gái, dẫn một người xa lạ về nhà ở thật sự là có ý thức phòng bị quá kém, chị cô ta vừa mới qua đời, cô ta không cẩn thận như vậy thật sự làm cho người ta lo lắng.
“Cám ơn ý tốt của cô.” Phương Tiểu Thư lắc đầu, “Bất quá này không tốt lắm, chúng ta cũng không quen thuộc, tôi vẫn là đi khách sạn thôi.”
Hàng Gia Ngọc nghe cô nói như vậy vội hỏi: “Việc này tốt lắm! Tôi vẫn muốn tìm cơ hội xin lỗi cô, bởi vì sau đó tôi mới biết được ngày đó phát hiện thi thể của chị tôi kỳ thật là cô… Phía trước tôi vẫn tưởng là Bạc tiên sinh, hiểu lầm này làm cho ngày đó tôi nói chuyện ra sai lầm, tôi thật sự rất hối hận, Phương Tiểu Thư cô cho tôi cơ hội này đi.” Nhìn qua cô ta gấp đến mức nhanh khóc rồi, “Tôi… Tôi chỉ có một người thân là chị gái, hiện tại chị ấy qua đời, liền còn lại một mình tôi, tôi không thể vì chị ấy làm gì, tôi… Thầm nghĩ cám ơn người cho chị ấy sự tôn trọng cuối cùng.” Rốt cuộc cô ta vẫn khóc, “Áo khoác của cô vẫn còn ở chỗ của tôi, ngày đó sau khi tôi cầm lại liền giặt sạch, lúc đầu nghĩ là của cô cảnh sát nào, sau đó tôi chạy tới hỏi, người ta mới nói cho tôi là của cô, tôi cũng mới biết được kỳ thật là cô phát hiện chị ấy.”
Phương Tiểu Thư khó gặp nhất người ta nói những lời này, càng không thể gặp cô bé tại khóc trước mặt mình, cô phiền chán lấy ra khăn tay từ trong túi đưa cho cô ta, dắt khóe miệng nói: “Tôi đi là được, cô đừng khóc.”
Hàng Gia Ngọc nín khóc mỉm cười, dùng khăn tay của cô lau nước mắt: “Tốt.” Cô ngại ngùng cúi đầu xuống, “Tôi không khóc.” Cô vụng trộm liếc Phương Tiểu Thư một cái, rất nhỏ giọng nói, “Phương Tiểu Thư rất giống chị tôi.”
“Ừ?” Phương Tiểu Thư phát ra một tiếng nghi hoặc, chuyển tay cúi đầu cúi mắt nhìn cô ta, ánh mắt rất thâm thúy, thực sự nhu hòa.
Hàng Gia Ngọc nghịch ngón tay không dám nhìn cô: “Chị tôi giống Phương Tiểu Thư, đều là nói năng chua ngoa nhưng trong lòng rất tốt, trên mặt với ai đều lạnh như băng, kỳ thật trong đáy lòng là một người thực thiện lương thực ôn nhu, cũng đặc biệt tốt với tôi.”
Phương Tiểu Thư dự đoán đến sau khi cô ta nói xong khẳng định còn có thể khóc, sáng suốt ngăn trở cô ta: “Chúng ta sắp đến rồi.”
Trên thực tế các cô xác thực đến rồi, lái xe đã muốn lái xe sang bên đường dừng lại đi ra ngoài giúp cô lấy ra hành lý ở phía sau.
Hàng Gia Ngọc như ở trong mộng mới tỉnh bắt đầu lấy túi của cô cùng đồ ăn vừa mua, mặt mày Phương Tiểu Thư nhăn nhíu, xuống xe giúp cô ta mở cửa xe, Hàng Gia Ngọc luống cuống tay chân nhảy xuống, vội vàng ngẩng đầu nói với cô: “Cám ơn.”
Phương Tiểu Thư ngoắc ngoắc khóe miệng, không nói cái gì, tiếp nhận lái xe đưa tới hành lý, thanh toán tiền, quay đầu nhìn về phía Hàng Gia Ngọc đang cúi đầu cố gắng mở ví tiền, thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hàng Gia Ngọc lăng lăng ngẩng đầu nhìn cô, không biết là vì trời lạnh đông lạnh còn là vì thẹn thùng, gương mặt của cô ta thực đỏ, bị mũ len màu hồng nhạt làm đệm lên rất được: “Cám ơn cô…” Cô ta thấp giọng nói một câu, liền xoay người dẫn Phương Tiểu Thư đi về phía một khu nhà nhỏ hơi cũ, hai người một đường đi đến tận cùng bên trong tầng một của khu nhà cũ ba tầng, vào cửa nhà số ba.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!