Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 111: Diễn biến nội tâm của mấy người đàn ông
Edit: Eirlys
Beta: Mol
Sự yên ắng đêm nay dự là sẽ không an ổn.
Màn đêm bao phủ, mấy người đàn ông mất khẩu vị chỉ ăn qua loa vài thứ rồi thôi, trong phòng bệnh lại rơi vào bầu không khí yên lặng.
Mấy người đàn ông chia ra ngồi trêи ghế salon, chỉ để lại đèn dài cạnh sofa đang tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, chiếu lên mặt mấy người đàn ông khiến họ càng thêm mê người. Mọi người không ai nói một câu nhưng suy tính trong đầu lại không ngừng chuyển động.
Suy nghĩ của ba người Phàm bọn họ về cơ bản là giống nhau, vẻ mặt của Mỵ Mỵ hôm nay khi nhìn thấy Daniel bọn họ đều thấy rõ. Tuy cô chỉ khách sáo cảm ơn anh ta rồi không nhìn Daniel thêm lần nào nữa nhưng ba người họ hiểu rõ Mỵ Mỵ, thấy được trong mắt cô mang theo thương nhớ không nguôi. Bọn họ không muốn nhưng không thể không thừa nhận, Mỵ Mỵ chưa có nhiều cảm xúc gì đối với anh ta nhưng ít nhiều cô đã động tâm! Đây là một tín hiệu nguy hiểm, biết rõ Mỵ Mỵ sẽ không rời bỏ bọn anh nhưng bọn anh cũng sợ, dù chỉ là một chút rung động nho nhỏ như vậy, bọn anh cũng cảm thấy ghen tị.
Còn đối với Ngô Khắc Phỉ này, Mỵ Mỵ coi anh ta là người thân, là anh ruột, điểm ấy bọn họ chắc chắn. Nhưng điều các anh không dám chắc chính là Ngô Khắc Phỉ có thể sẽ làm gì đó. Ánh mắt của anh ta ngoại trừ quan tâm còn có đôi chút nóng bỏng. Cảm xúc như vậy dường như cũng từng hiện lên trong mắt bọn họ khi chưa được chạm vào Mỵ Mỵ trước đây.
Một người là Mỵ Mỵ thích, người còn lại thì thích Mỵ Mỵ, hai người đàn ông này quá đỗi nguy hiểm với bọn anh, là một uy hϊế͙p͙ vô cùng lớn! Nhưng nếu bọn họ dám sử dụng chiêu trò nham hiểm nào đó đuổi hai tên đàn ông đó đi, Mỵ Mỵ biết được chỉ sợ sẽ hận bọn anh. Vậy nên làm sao đây?
Daniel ngồi đó, trong lòng cũng rối bời không chút manh mối. Khi Mỵ Mỵ được cứu và biết được mình đang ở đâu thì trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau kia, anh rõ ràng nhìn thấy điều gì quan trọng. Nhưng cảm xúc đó chỉ chợt lóe lên rồi vụt tắt quá nhanh khiến anh không bắt kịp!
Mối liên hệ duy nhất giữa anh và Mỵ Mỵ chính là mười mấy tiếng kia. Nếu lúc ấy anh có thể không vướng bận điều gì mà theo đuổi Mỵ Mỵ, anh còn có chút tự tin là mình có thể có được cô. Nhưng sau vài ngày xa nhau, khi anh nhìn thấy Mỵ Mỵ lâu rồi chưa gặp thì cô chỉ cười cảm ơn với anh, sau đó không hề liếc anh lấy một cái. Thời gian đúng là kẻ giết chết tình yêu, lúc trước anh thấy được một chút rung động trong mắt Mỵ Mỵ, hôm nay giống như là cảm xúc đó chưa từng tồn tại vậy! Chẳng lẽ muốn giải quyết mọi chuyện với David một cách chu toàn rồi không vướng bận điều gì theo đuổi Mỵ Mỵ là một quyết định sai lầm sao?
Trong năm người ngồi đây chỉ có thân phận của mình là khó nói nhất, Daniel tự giễu trong lòng. Ba người là chồng của Mỵ Mỵ, người còn lại là anh trai Mỵ Mỵ, vậy mình là ai? Tình nhân à? Mình ở trong giới showbiz vốn ở địa vị bỏng tay như mặt trời ban trưa, nhưng ở trong thế giới của Mỵ Mỵ lại chẳng có tác dụng gì, anh rốt cuộc chỉ là một người đàn ông từng ngắn ngủi xuất hiện trong đời Mỵ Mỵ hay sao?
Đến Ngô Khắc Phỉ thì trong lòng anh đang suy nghĩ nên giải quyết mấy tên phiền phức này như thế nào! Không ngờ Mỵ Mỵ không ở trong tầm tay mình có mấy năm mà đã bị ba người đàn ông kia thay thế vị trí của anh ở bên cạnh Mỵ Mỵ. Hiện giờ tuy có thể khôi phục cảm tỉnh của Mỵ Mỵ trước đây đối với mình nhưng kỳ thật vẫn luôn kém Lâm Phàm bọn hắn một đoạn. Nếu anh muốn Mỵ Mỵ bỏ ba người đàn ông này lại xem ra không phải chuyện một sớm một chiều là giải quyết được. Nhưng Daniel này thì anh chẳng bận tâm. Dù sao đi nữa thì thời gian hắn ta và Mỵ Mỵ quen nhau cũng chưa lâu, tình cảm cũng chưa sâu, nhìn qua liền biết đây một vấn đề dễ gạt bỏ.
Ngô Khắc Phỉ không muốn tiếp tục suy nghĩ vì sao mình muốn Mỵ Mỵ rời bỏ ba người đàn ông, hiện giờ điều anh cần làm là giúp Mỵ Mỵ tìm lại cảm giác dựa dẫm vào anh trước đây của cô, mấy người đàn ông khác cứ kệ họ, miễn anh đạt được mục đích của mình là được.
Suy nghĩ của năm người đàn ông cứ… im lặng quay cuồng như vậy trong đêm tối. So với Mỵ Mỵ đã trải qua sinh tử mà hao hết tinh lực, thϊế͙p͙ đi trong phòng bệnh gần một ngày thì bọn họ nhất định phải vượt qua một đêm mất ngủ.
Đến lúc trời tờ mờ sáng thì Mỵ Mỵ cảm giác giường mình hôm nay sao lại không thoải mái như vậy, trợn tròn mắt hoảng loạn nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh, nhanh chóng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua. Vì sao đến một người cũng không có, vậy, bọn họ không định để cô ở trong này tự sinh tự diệt đó chứ. Xỏ dép lê ra ngoài, nhìn qua thì thấy mấy người đàn ông vừa mới thϊế͙p͙ đi một lát trêи ghế sofa trong phòng khách.
Ực, cảm giác được nước bọt trong miệng mình nhanh chóng tiết ra, Mỵ Mỵ vội vàng nuốt ực một cái, chăm chú ngắm bức tranh trong phòng khách!
Thì ra năm người đều ở đây, cả anh hai và Daniel cũng chưa về nhà. Mấy người đàn ông nằm bất động, đầu ngả nghiêng dựa vào ghế salon ngủ say, hình ảnh này thật đúng là tuyệt phẩm! Phàm lạnh lùng, Thịnh tuấn mĩ, Dịch tươi mát, anh trai nho nhã là đẹp trai nhất, còn có… người đàn ông con lai. Hiếm khi gặp được cảnh đẹp như vậy làm Mỵ Mỵ không khỏi cảm thán, mê đắm ngồi xổm trước mặt năm người đàn ông. Xem bên này một chút, nhìn bên kia một chút, lấy tay véo mạnh mũi người này, vuốt ve làn da còn non mịn hơn phụ nữ của người kia. Chơi đùa một hồi, dáng vẻ không khác gì một tên hái hoa tặc lưu luyến bụi hoa!
Vậy mà, Daniel đang bị bàn tay bé nhỏ của Mỵ Mỵ kiểm tra, xem xem anh có phải đã từng phẫu thuật thẩm mỹ hay không, nếu sao có thể đẹp trai như vậy, đột nhiên tỉnh dậy. Nhìn qua thấy Mỵ Mỵ chưa kịp chạy trốn, còn có cái tay non mềm đang sàm sỡ anh.
“Haha!” Nhếch môi nhìn Daniel im lặng cười một tiếng, Mỵ Mỵ xấu hổ rời tay khỏi làn da siêu cấp mềm mịn kia, đầu ngón tay vẫn không nhịn được ma sát, hồi tưởng lại cảm giác mới vừa chạm vào. Sau khi kiểm tra, khuôn mặt của anh chàng này là hoàn toàn tự nhiên, chưa từng trải qua dao kéo. “Thì ta anh lớn lên đã đẹp như vậy, không phẫu thuật thẩm mỹ!” Bị Daniel nhìn chằm chằm một cách sâu xa khiến Mỵ Mỵ không khỏi lúng ta lúng túng, nhất thời không nghĩ ra lý do nào khác, hận không tự cắn lưỡi cho rồi. Thật đúng là ngốc, sao có thể ở trước mặt người ta thốt ra những lời như vậy, đúng là gỗ mục không thể khắc* mà, đồ óc heo!
*gỗ mục không thể khắc: chỉ sự chậm hiểu, ngốc nghếch trong các mối quan hệ, nói ngắn gọn là EQ thấp
“Mỵ Mỵ…” Nhẹ nhàng gọi tên Mỵ Mỵ, nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trêи khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, Daniel bỏ những cảm xúc hỗn loạn quấy nhiễu anh cả đêm qua ra sau đầu ngay lập tức. Cho dù là khổ cực chồng chất anh cũng muốn có được Mỵ Mỵ. Hai tay thon dài đỡ lấy khuôn mặt Mỵ Mỵ, ngón tay mềm nhẹ lướt qua da thịt trắng noãn tinh tế. Không hiểu vì sao mình lại bị Mỵ Mỵ mê hoặc nhiều như vậy nhưng anh cũng không muốn tỉnh lại. Dịu dàng kéo Mỵ Mỵ ngồi vào lòng mình, hai người thân mật tựa trán vào nhau, khoảng cách gần đến nỗi hơi thở đan cài. “Mỵ Mỵ, tôi rất nhớ em…” Nhẹ nhàng hôn đôi mắt vì sửng sốt mà trợn tròn, “Mỵ Mỵ, tôi yêu em, sau này anh sẽ không bao giờ rời bỏ em…” Thì thầm nói ra lời nhung nhớ với Mỵ Mỵ, từ hôm nay trở về sau, anh muốn tiếp tục theo đuổi Mỵ Mỵ. anh muốn sau này ngày nào mở mắt cũng có thể như hôm nay, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này, có thể hạnh phúc ở bên Mỵ Mỵ, hưởng thụ nắng sớm ban mai.
Chẳng qua, anh dường như đã quên, đó không phải là nhà anh mà là phòng bệnh, hơn nữa bên cạnh còn có bốn người đàn ông khác! Đương nhiên Mỵ Mỵ cũng bị Daniel làm choáng váng đầu óc, nhất thời quên mất bây giờ là lúc nào. Điều này cũng trực tiếp hay gián tiếp khiến một khoảng thời gian sau khi cô hồi phục ra viện thì vô cùng “bận rộn” đến nỗi sức lực đi học cũng chẳng có.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!