Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 134: Tình huống hơi hỗn loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 134: Tình huống hơi hỗn loạn


Edit: Min

Beta: Mol

Dù Daniel đã tính toán đến từng thứ nhỏ nhất, nhưng Lâm Phàm và Ngô Khắc Phỉ là ai chứ? Bọn họ đều rất ăn ý cho người đi giám sát hai nhóm người kia, sợ bọn họ tìm được Mỵ Mỵ lại giấu không thông báo, chỉ có đều đứa trẻ Daniel này ngoan quá, dù chỉ số thông minh không có vấn đề gì, nhưng trải nghiệm đấu tranh quá ít, thiếu kinh nghiệm, nên mới không ngờ đến.

Hơn hai tiếng sau kể từ khi Daniel đến khu dân cư hẻo lánh này, anh lái xe đến siêu thị lớn gần đó mua rất nhiều đồ ăn và vật dụng, sau đó lại lái về khu dân cư thì bọn họ cũng xác định được tên Daniel này đã tìm được Mỵ Mỵ rồi.

Ba anh em Lâm Phàm và Ngô Khắc Phỉ không hẹn mà cùng đến nơi ở của cô gái xinh đẹp nghe nói là vừa đến đây hơn mười ngày trước, “Xẹt xẹt!” Một luồng điện xẹt ngang qua ánh mắt của bọn anh, vậy mà vẫn đi chậm một bước, tức thật chứ!

“Ding dong!” Lúc Daniel đang thể hiện thành quả của mình, còn Mỵ Mỵ thì đang oán trách vì ăn quá nhiều thì chuông cửa vang lên!

“Shit!” Nhanh vậy đã tìm được, Daniel chỉ cần dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng đoán được bên ngoài là ai. Đúng là xem nhẹ năng lực của bọn họ rồi, vốn định độc chiếm Mỵ Mỵ vài ngày, cùng nuôi dưỡng tình cảm với Mỵ Mỵ mà!

Lúc mở cửa ra thì đúng là không ngoài suy nghĩ, đứng ngoài cửa chính là bốn người đàn ông đó!

“Các anh là ai? Làm gì vậy?” Năm người đàn ông ngoài cửa còn chưa nói chuyện gì với nhau thì đột nhiên có một giọng nữ sắc bén truyền đến.

Mà lúc nghe được giọng nói này, tình hình càng thêm hỗn loạn!

Khi bọn anh quay lại tìm người nói câu đó thì thấy một người phụ nữ trung niên béo béo lùn lùn, đằng sau dì còn có một người đàn ông nhìn có vẻ gầy và trắng. Chẳng qua, ngược lại với vẻ mặt kinh sợ của người đàn ông kia thì bà nội trợ lại có vẻ sôi sục ý chí chiến đấu, cầm điện thoại trong tay, nhìn như “nếu dám chọc tao tao sẽ báo cảnh sát”.

“Tìm người!” Không muốn lãng phí thời gian với dì, cũng không biết bà nội trợ này là chủ nhà trọ ở đây, mấy người đàn ông thoáng nhìn nhau rồi vứt cho dì hai chữ, tự động đẩy người Daniel ra rồi đi vào cửa.

“Tìm ai?” Dù mấy người đàn ông này nhìn không giống người xấu, nhưng trêи TV thường nói, người nhìn không giống người xấu, thật ra còn xấu xa hơn người giống người xấu, chưa kể cô gái bên trong còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bị mấy người đàn ông cao hơn 1m80 cản trở tầm nhìn, dì chủ nhà không thể đưa mắt nhìn Mỵ Mỵ. Thật ra chuyện đó cũng bình thường thôi, từ lúc Daniel đi mở cửa, Mỵ Mỵ liền trốn như con đà điểu trong phòng vệ sinh, khóa luôn trái cửa! Cô tin rằng, trốn được ngày nào thì hay ngày nấy!

Đẩy mấy người đàn ông cản trở tầm mắt của mình ra, kéo tay con trai của mình đi vào căn phòng nhỏ trước mắt, nhưng trừ anh thanh niên nước ngoài tuấn tú ra thì không thấy cô bé thuê nhà ở đâu cả. Hôm nay dì đặc biệt kéo theo con trai đến đây, lấy cớ sửa ống nước hư nhưng thật ra là muốn hai người trẻ tuổi này gặp nhau! Dì thấy cô gái này vừa xinh đẹp, lại vừa tốt tính, nói không chừng cô là loại không biết làm gì cực kỳ phù hợp với thằng con trai chỉ biết chơi game của dì!

“Mỵ Mỵ đâu rồi?” Rõ ràng dì đã hỏi rồi, Mỵ Mỵ không có bạn trai, muốn tự làm việc kiếm tiền để sống độc lập nên mới rời khỏi nhà, đến đây tìm nhà ở. Nhưng sao lại có nhiều người như vậy chứ? Còn là đàn ông nữa?

Bốn người đàn ông bước vào cửa sau bà nội trợ, không thấy Mỵ Mỵ trong phòng, Phàm đến trước cửa toilet đang đóng chặt, ném cho Daniel một ánh mắt chấm hỏi.

Dù rất không muốn cho bọn họ biết Mỵ Mỵ ở trong đó, nhưng bà nội trợ này cũng đang can thiệp, muốn giấu cũng không được! Sau khi ném lại ánh mắt “đúng vậy”, Daniel nhụt chí ngồi xuống ghế sô pha, nhìn đống đồ ăn trêи bàn trà, chẳng lẽ công sức lao động của mình đổ sông đổ bể như vậy sao?

“Mỵ Mỵ ơi? Các người làm gì Mỵ Mỵ rồi?” Mưu sát? Cưỡng hϊế͙p͙ rồi giết? Vứt xác ở rừng? Trong đầu dì chủ nhà hiện lên các trường hợp thường được nhắc đến trong mấy loại phim truyền hình pháp luật trêи TV, nếu vậy thì có nhiều khả năng có vụ án lắm! Nghĩ đến đó, giọng nói chất vấn của dì chủ nhà càng sắc nhọn.

“Con ở trong này!” Căn phòng này bài trí đơn giản, vì vậy thiết bị cách âm ở phòng vệ sinh cũng không tốt, nghe được âm thanh bên ngoài của bọn họ. Cô vốn còn ôm hy vọng Daniel có thể lừa bọn họ, nhưng khi dì chủ nhà mở miệng gọi “Mỵ Mỵ ơi”, cô đã biết mình bị lộ rồi! Không giả làm đà điểu được nữa, chỉ có thể tự tin (thật ra là ũ rũ) bước ra, có cúi đầu đến chết cũng không chịu nhìn vào mấy người đàn ông đang tập trung nhìn cô.

“Mỵ Mỵ! Ai u, dì còn tưởng con đi đâu rồi! Đây là con trai dì, còn đây là Mỵ Mỵ mà mẹ đã nhắc với con đó! Mỵ Mỵ, dì với con…” Bị khí chất của mấy người đàn ông này đàn áp nên quên rằng lúc đầu còn định lấy cớ, Mỵ Mỵ vừa bước ra là dì đã kéo cô lại, giới thiệu con trai của dì với cô. Lúc dì còn đang định làm bà mối để giới thiệu đứa con trai “vĩ đại” của mình với cô thì lại bị một người đàn ông có vẻ rất thư sinh chen ngang.

“Xin lỗi dì nhiều, con là anh trai của Mỵ Mỵ, hôm nay là lần đầu tiên bọn con đến thăm Mỵ Mỵ, nếu không có gì quan trọng thì hôm sau lại nói, được không ạ?” Năm người đàn ông đề cử Ngô Khắc Phỉ lên làm đại diện, mang lên mặt nạ “người đàng hoàng dịu dàng”, nén lại cảm xúc tức giận với Mỵ Mỵ, rất dịu dàng nói với bà nội trợ không tinh mắt này, mong dì nhanh chóng rời đi, để bọn anh quyết định cách “xử lý” Mỵ Mỵ cho thật tốt.

Thế là, dì chủ nhà mang theo gương mặt khá lộ liễu, không nói câu gì, nhìn đứa con trai yếu đuối của mình, lẳng lặng rời đi, để lại nam nữ trong phòng, à không, là năm nam một nữ, khiến căn phòng nhỏ hơn 40 mét vuông này có vẻ chứa không nổi.

“Ọt ọt ọt!” Lúc trong phòng đang yên tĩnh thì bụng người nào đó lại phát ra tiếng, cái đầu nhỏ không dám nhấc lên lại càng cúi thấp hơn, hận không thể vùi trong ngực mình.

Nhưng không thể không nhắc đến, âm thanh đói bụng này khiến quyết định “xử lý” Mỵ Mỵ của mấy người đàn ông bị gác lại, cho phụ nữ mang thai ăn cơm trước mới là chuyện quan trọng!

Cứ như vậy, công sức lao động là vinh quang mà Daniel “đảm đang”cho là vô dụng lại được phát huy tác dụng. Dù ít hay nhiều cũng vào bụng cô hết.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN