Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 39: Hình tượng “con người sắt đá” của Thịnh 2 (cao H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
286


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 39: Hình tượng “con người sắt đá” của Thịnh 2 (cao H)


Editor: Eirlys

Beta: Hazjk

“Umm”

Mỵ Mỵ không nhịn được việc chỉ di chuyển trước sau liền chống tay lên đùi Thịnh nâng lên cặp ʍôиɠ nhỏ nhắn trắng như tuyết, chỉ chừa lại quy đầu bị hoa huyệt ngậm chặt, dùng sức ấn xuống một cái khiến đại nhục bổng đang ở một nửa ở bê ngoài toàn bộ tiến vào trong.

“A…” Ngồi xuống như thế này khiến đại nhục bổng dài liên tiếp động đến điểm G, mạnh mẽ tiến vào lấp đầy t.ử ƈυиɠ. Côn thịt bất giác ra vào nhanh hơn, cảm giác dịch nhờn của mình nhiều đến nỗi sắp từ trêи ghế salon chảy xuống sàn nhà. Bạch, bạch, bạch, âm thanh này cũng vang vọng quá đi! Nhưng cô lại không hề muốn dừng lại!

“Bốp!” Tay anh không ngừng vỗ vừa mạnh vừa nhẹ vào cái ʍôиɠ trắng như tuyết kia.

“Nhanh lên nào!”

Thịnh ở bên cạnh nhìn thấy đôi gò bông đào mê người nảy lên nảy xuống, hưởng thụ hoa huyệt no đủ ngập nước ở phía dưới xoa dịu côn thịt của mình khiến côn thịt ở trong tiểu huyệt thật nhanh liền thấy tự nhiên. Mùi vị bị nữ nhân đè ở dưới thân thật đúng là quá tuyệt!

“A…, em không còn sức đâu…, a…”

Vì muốn có nhiều kɧօáϊ cảm hơn nên càng muốn tốc độ nhanh hơn nhưng lại bị cảm giác tê dại kia khiến toàn thân mềm nhũn vô lực làm cô có chút hữu tâm vô lực. Tuy rằng lực mỗi lần nâng lên ngồi xuống không thay đổi nhưng tốc đô rõ ràng là đã chậm đi nhiều. “Mới thế đã không còn sức sao? Xem ra sau này cần làm thường xuyên thì em mới thích ứng được nha!”

Muốn bị Mỵ Mỵ cưỡi đúng là khó khăn, vẫn nên tự mình ra tay thì mới cơm no áo ấm được rồi!

“A!” Mỵ Mỵ còn đang thở hồng hộc, cố gắng kiên trì hoạt động tiểu huyệt để làm thoả mãn cái đại nhục bổng kia chợt kêu lên một tiếng liền bị Thỉnh thả ra, nằm nghiêng trêи ghế salon.

“Mỵ Mỵ, nhìn kĩ vào, đại nhục bổng đang thao tiểu huyệt của em!”

Bị Mỵ Mỵ cọ xát lên xuống như vậy mặc dù chưa muốn bắn cũng không đạt được quá nhiều kɧօáϊ cảm, vậy nên việc làʍ ȶìиɦ tốn thể lực này vẫn nên để đàn ông ra tay đi. Nắm lấy cái chân thon dài của Mỵ Mỵ đang nằm nửa người trêи sô pha quắp lấy hông anh, chân còn lại đặt trêи vai anh, thân thể bám lấy anh hướng về phía trước khiến tiểu huyệt giàn giụa nước hoàn toàn không che đậy trước mắt Thịnh, lộ ra ánh nước lấp lánh.

“A…, sâu quá đi…, ách a…, tất cả đều cắm …, tư thế này thật sướиɠ quá a…, nhanh quá…, nha…”

Sức nặng toàn thân của Thịnh đều tập trung tại bề mặt nóng rực của ƈôи ȶɦịt, toàn bộ lập tức đâm vào trong huyệt thịt của mình mà lấp đầy t.ử ƈυиɠ.

“Aaa…, thật ẩm ướt…, thật chặt…, a…, tiểu tao huyệt của Mỵ Mỵ đâm thật sướиɠ a…” Thịnh đứng trêи mặt đất, hai tay nắm chặt bắp chân mảnh khảnh của Mỵ Mỵ đang đặt trêи bụng, đem sức nặng toàn thân giao cho ƈôи ȶɦịt của mình, lợi dụng phần ʍôиɠ nhấp nhô ra vào, tưới đầy tiểu huyệt. Mặc dù tư thế này cần anh cố sức một chút nhưng mà bởi vì chưa từng thử qua nên khiến cho anh càng thêm hưng phấn.

“Umm ha…, tiểu huyệt cũng bị mẹ nó đâm thủng rồi…, mạnh nữa a…, a…, nhanh lên, nhanh nữa a…, em tới…”

Kɧօáϊ cảm ập đến càng nhiều làm cô vội vàng thúc giục anh giúp mình tiết ra.

“A ────”

Hét lên một tiếng chói tai thật dài, Mỵ Mỵ rốt cuộc chịu không nổi liền đạt cao trào, huyệt thịt run rẩy kịch liệt, mật dịch như thuỷ triều theo côn thịt còn đang ra vào trong hoa huyệt tràn ra.

“Đừng có cử động chứ…” Côn thịt của Thịnh không chịu nghỉ tiếp tục cắm tiểu huyệt của cô đến mức cả người cô như bay ra ngoài không trung, cô đã đến cao trào rồi còn chưa chịu rút ra, đâm như vậy trực tiếp kϊƈɦ thích hai chân của cô, mười ngón chân như bạch ngọc đều co quắp lại.

“Đừng mà…, không làm được đâu…”

“Anh thì lại muốn…, anh muốn tiếp tục thao tiểu huyệt của em, hung hăng thao nát tiểu huyệt của em…”

Động tác của Thịnh không những không tuân theo mà so với vừa rồi ngược lại, con mẹ nó, thao tiểu hoa huyệt ngập nước càng dũng mãnh hơn . Tốc độ quá nhanh giống như đang đánh bao cát, đem mật dịch trong hoa huyệt đâm thành bọt khí thi nhau tràn ra.

“A…, a…, nhẹ thôi…, tiểu huyệt hỏng mất…, tiểu huyệt bị đâm nát mất rồi…”

Tại sao lúc làʍ ȶìиɦ thể lực của mấy đàn ông này đều tốt như vậy! Tiếp tục như vậy, hoa huyệt non mềm kia của cô chẳng phải sẽ bị cắm hỏng hay sao?

“Tiểu huyệt của em ɖâʍ đãng như vậy, tốc độ nhanh…, cũng không hỏng được…, anh muốn làm, dùng sức làm em…” Càng nói càng thích, càng đâm càng nhanh, Thịnh cảm thấy một cỗ tê dại thẳng tiến đến sau đầu, đã có ý muốn bắn.

“A…, bị phá hư rồi…, tiểu huyệt muốn bị phá hư a…”

Cảm giác được huyệt thịt run rẩy lại còn không ngừng bị côn thịt quấy nhiễu, vì côn thịt ra vào mà tạo thành góc hẹp. Ngay cả bọn họ cũng thể thấy rõ ràng, huyệt thịt xung quanh ƈôи ȶɦịt bị mang ra theo vì bị ma sát mà đỏ ửng lên.

“A…, thật chặt…, anh cũng muốn đến đây…, nha…, kẹp chặt…, tiểu huyệt kẹp chặt vào a…”

Vỗ vào ʍôиɠ của Mỵ Mỵ, thúc giục cô kẹp chặt mình hơn nữa, ở cú nhấp mạnh sau cùng trong tiểu huyệt Mỵ Mỵ liền bắn ra.

“A ────”

Triều cường còn chưa dịu xuống lại bị Thịnh không ngừng kϊƈɦ thích, thêm nữa giờ phút này còn có tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hồi khiến cô đạt triều cường rất rất cao. Trải qua kɧօáϊ cảm mãnh liệt khiến Mỵ Mỵ xúc động cong người, cái eo thon nhỏ hợp với sô pha một độ cong hoàn hảo. Côn thịt vẫn tiếp tục bắn không nhiều tϊиɦ ɖϊƈh͙ lắm lúc này từ trong tiểu huyệt chảy ra, đổi thành một cột nước trong suốt cũng ra theo mật dịch cùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong tiểu huyệt đang tiết ra lên bụng của Thịnh. Trêи đại nhục bổng tỏa sáng lấp lánh còn bị ɖâʍ thủy nhúng ướt.

Nhận ra Mỵ Mỵ đang lên đỉnh, Thịnh không chút do dự, lập tức há miệng nuốt lấy hỗn hợp ɖâʍ đãng kia, uống sạch âm tinh bị phun ra kia, còn quá phận dùng miệng ʍút̼ vô số con cháu anh vừa mới bắn vào đưa đến bên cái miệng nhỏ khẽ nhếch của Mỵ Mỵ đang nửa tỉnh nửa mê.

Cái miệng nhỏ nhắn vô cùng ngoan ngoãn, đem chất lỏng đục ngầu kia ừng ực nuốt xuống, chừa lại một ít tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn dính bên khóe miệng, bởi vì không còn sức đem đầu lưỡi ɭϊếʍ sạch toàn bộ hương vị ngọt ngào kia, cũng chỉ có thể mặc nó đọng lại ở đó.

“Bé ngoan của anh, ăn hết toàn bộ được không!”

Không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào có thể giúp cho con cháu đời sau tiến vào trong miệng nhỏ của Mỵ Mỵ, Thịnh dùng lưỡi của anh đem tϊиɦ ɖϊƈh͙, một giọt cũng không thừa đưa vào trong miệng Mỵ Mỵ, dỗ cô nuốt xuống. Mà ngón tay còn quá phận vói vào tiểu huyệt vừa mới bị thao làm lúc này chỉ có thể mở ra một cái khe nhỏ đem toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ tiểu huyệt vừa mới ăn vào nhổ ra bằng sạch để anh có thể đút cho cái miệng nhỏ phía trêи của Mỵ Mỵ.

Nghỉ ngơi một hồi lâu, cuối cùng cũng ổn định lại được hơi thở vì tình ɖu͙ƈ mà hỗn loạn. Hai người ôm nhau nằm trêи ghế sa lon, ngón tay đều mơ hồ âu yếm thân thể đối phương.

“Mỵ Mỵ!”

Thanh âm của Thịnh bởi vì thoả mãn mà có chút khàn khàn.

“Ừm?”

Mỵ Mỵ đang thoải mái ngủ trêи người Thịnh đáp lại bằng giọng mũi đáng yêu.

“Vừa rồi có thoải mái không ?”

Anh vẫn để ý vấn đề này nhất nha! Lão Nhị của mình nhiều năm không thể ngẩng đầu, lại không ăn nằm cùng nữ sinh khác. Toàn bộ kinh nghiệm đều đến từ sách vở, thực ra còn bắt chước vận động với Mỵ Mỵ trước khi ngủ với cô. Anh hiện tại rất muốn có sự khẳng định của Mỵ Mỵ!

“Đáng ghét!”

Vỗ nhẽ lên cơ ngực không được to lắm nhưng lại có đường nét rất đẹp của anh, xấu hổ vì sao anh luôn hỏi loại vấn đề này.

“Thật thoải mái!” Nhưng mà cô vẫn trả lời Thịnh. Tuy rằng không ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Thịnh, không để ý trong giọng nói của anh còn mang theo chút trêu ghẹo, cô nghe hiểu ý anh, lại còn thật sự để ý. Hơn nữa, cô quả thật thực thoải mái!

“Thật sao?” Trong lòng Thịnh đột nhiên xuất hiện thiệt nhiều hơi nước, khi ánh mặt trời chiếu xuống phản chiếu ánh sáng muôn màu.

“Thật mà! Ừm, em không phải đều…, chính là, không phải đều bắn ra sao?”

Nữ nhân không phải đạt tới rất cao hưng phấn mới có thể cao trào mà phun sao? Điểm ấy cô vẫn thông qua mạng mà biết.

“Mỵ Mỵ này, em có cho rằng anh không phải là ‘con người sắt đá’ không?”

“Hả? Con người sắt đá? Tại sao anh phải làm con người sắt đá?”

“Chính là côn thịt thực cứng a, cứng giống như sắt vậy đó! Em nói cho anh biết, cảm giác vừa rồi có giống bị gậy sắt thao em hay không là được!

“Bậy bạ! Bị gậy sắt làm như vậy thì sẽ hỏng mất!”

“Còn lâu đi!”

“Chắc chắn là vậy!”

“Em chỉ cần nói cho anh biết, anh có phải là ‘con người sắt đá’ hay không thôi!”

“Ai da, anh thực nhàm chán đó anh có biết hay không! Nào có ai sẽ đi làm con người sắt đá chứ!”

“Mỵ Mỵ ~~, nói cho anh biết đi, anh có mạnh hay không!”

“Nói nhiều quá…”

Hai thân thể trần trụi cứ như vậy ở phòng khách không người mà thảo luận vấn đề vô nghĩa này đến một tiếng. Phải đến lúc Thịnh quyết định lại dùng hành động thức tế chức minh hình tượng ‘con người sắt đá’ của mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN