Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê) - Chương 46: Lỗ nhỏ ăn tinh dịch (H)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
260


Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)


Chương 46: Lỗ nhỏ ăn tinh dịch (H)


Edit: Min

Beta: Hazjk

“Mỵ Mỵ, mau nhìn!” Phàm rời khỏi thân thể của Mỵ Mỵ, đột nhiên giống như phát hiện ra đại lục mới, hưng phấn chia nhau hưởng lợi với Mỵ Mỵ, mặc kệ là cô sắp ngủ trong lòng ngực của mình.

“Cái gì…” Cô nhìn theo ngón tay của Phàm.”Nhờ anh, em đã mệt chết đi, từ bỏ có được không!”

“Em nha đầu kia! Có phải là anh làm em vẫn chưa đủ đúng không!” Mỵ Mỵ lại có thể trợn mắt với anh, anh liền đưa ra bộ dạng không nhân tính muốn tiếp tục.

“Đó là cái gì!” Sao Phàm lại còn nhìn chòng chọc vào hoa huyệt của cô a! Ai u, chân đều đã tê rần, bây giờ muốn đứng lên để ngăn Phàm ở trước mắt đều khó khăn.

“Em xem này!” Một bàn tay ôn nhu áp đầu của Mỵ Mỵ xuống, bắt buộc cô phải cúi đầu nhìn vào hoa huyệt của mình, một ngón tay bây giờ lại tiến vào tiểu hoa huyệt hồng diễm của cô mà gảy gảy.

“A… , Phàm, từ bỏ… , em thật sự không chịu nổi nữa… , a…” Vừa mới trải qua nhiều lần hưng phấn như vậy, cho dù là có thần dược của Dịch, cũng chịu không được mà giằng co, vách thịt trong tiểu huyệt giống như đã bị côn thịt đâm đến mất đi một lớp da thông thường, mẫn cảm có chút đau đớn.

“Anh nói không phải! Em xem!” Rút ra ngón tay gảy gảy nửa ngày trước mắt Mỵ Mỵ.”Em xem, anh vừa mới rõ ràng bắn vào, bây giờ đều không có!”

“Hả? Chạy đi đâu sao?” Là thế này phải không?

“Đương nhiên là bị tiểu huyệt ăn!” Phát hiện ra điều thông thường này, Phàm trong ánh mắt đẹp thấu qua lớp ánh sáng, nói ra phát hiện của mình cho cô.

“Nói loạn! Sao vậy có thể!” Cảm giác được ánh mắt nóng rực bây giờ của Phàm, Mỵ Mỵ lại từ từ lui về phía sau, tránh cho anh lại hưng phấn lên, kéo cô tiếp tục làʍ ȶìиɦ.

“Nhất định là nó đã ngậm toàn bộ vào, không nhổ ra!” Phàm có thời gian tinh thần, lập tức đem Mỵ Mỵ ôm đến trêи ghế salon, cho cô nằm ngửa ra, ngón tay thon dài tiến vào trong hoa huyệt ướt át kia, ở bên trong không ngừng mò lấy.

“Anh đang làm gì vậy! Chán ghét, đi ra đi!” Một chân cô bị cánh tay của Phàm ôm lấy làm cô muốn chạy trốn cũng không có đường mà thoát, chỉ có thể dùng cái chân còn lại tức giận đạp vào bả vai của Phàm. Cô đã mệt muốn chết, người đàn ông này còn muốn chơi đùa? Là muốn lấy luôn tính mạng của cô sao?

“Đừng nhúc nhích, chờ một chút! Đừng đạp anh! A!” Còn chưa nghiên cứu ra kết quả, anh đã bị Mỵ Mỵ dùng “Vô Ảnh Cước” đạp vào bả vai đau đớn, ngón tay đành rời đi, đấu tranh với hai chân đang đá loạn của Mỵ Mỵ.

“Anh là đại trứng thối, đại sắc lang! Người ta mệt chết đi được, anh lại còn muốn nữa? Không biết có thuốc không a?” Mỵ Mỵ giờ này trở thành người đàn bà đanh đá, nếu không phải vừa rồi trải qua triều cường nên vô lực thì cô đã cực kỳ bảo vệ “lãnh thổ” của mình nhưng giờ tinh lực đều không hữu dụng

“Em là người đàn bà nhỏ đanh đá! Em vậy mà còn dám đá chồng em! Xem anh có thu thập em hay không!” Xé xuống cà vạt đã bị vung ra sau lưng một phen, cột hai tay của Mỵ Mỵ ra phía sau, sau đó xoay người cô lại. Như vậy tay chân của Mỵ Mỵ không chỉ không thể làm loạn, mà mặt của anh cũng vừa vặn đối diện với hoa huyệt ɖâʍ mỹ mê người kia.

“Anh làm gì thế? A, buông!” Dù sao công nhân trong công ty cũng đã tan tầm, lúc này  Mỵ Mỵ lại nói với âm lượng lớn nhất, nếu lực lượng của cô đánh không lại người đàn ông này, thì vẫn phải dùng sức của âm lượng thôi!”A “

“Bành bạch bốp!” ʍôиɠ nhỏ trắng nõn bị vỗ “bốp” hung hăng một cái, lập tức liền biến thành màu hồng, âm thanh muốn xuyên qua lỗ tai kia mới dừng lại!

“Anh đánh em! Cổ họng, cổ họng cổ họng, oa…” Tính mạng của cô thật khổ a, nếu vậy thì phải đem người nhà ra nói thôi a! “Mẹ, ô ô ô, em muốn mẹ, anh đánh em!”

“OH, GOD!” Vốn là hắn muốn trừng phạt đánh cái ʍôиɠ nhỏ mê người đang vặn vẹo kia vài cái, lực cũng giống với lúc ân ái trước kia mà, sao lại chọc khóc vị tiểu tổ tông này rồi! Lại còn muốn tìm mẹ để cáo trạng sao? “Bảo bối, thực xin lỗi, anh sai rồi, không nên đánh ʍôиɠ em, đừng khóc được không!”

“Anh đánh em!” Vừa rồi cô khóc nửa thật nửa giả, hiện tại đích thực thành phần đã lên tới 80%! Cô thật sự có thể trừng phạt tật thích đánh ʍôиɠ cô của anh, cảm thấy chuyện này thật không có mặt mũi.

“Bảo bối thực xin lỗi! Anh sai rồi, không khóc được không! Anh cũng đã đánh em như vậy rồi mà? Không phải thật sự muốn đánh em, chính là chỉ đánh một chút mà thôi!” Bình thường lúc quản lý xí nghiệp thì thông minh tháo vát, lúc này liền gặp phải vạch giới hạn. Ngay cả chính anh cũng không biết đánh như thế này là không đúng, rốt cuộc là đánh như nào a!

“Thả tay của em ra!” Mỵ Mỵ vừa nghẹn ngào vừa không quên đưa ra điều kiện, quay lưng lại với Phàm, muốn anh cởi cà vạt ra! Bất quá vẻ mặt cũng lên án trừng mắt anh, rất có ý tứ uy hϊế͙p͙ rằng nếu anh không cởi ra thì em sẽ tiếp tục khóc.  

“Được được được! Vậy em không được khóc nha!” Càng ngày càng cảm thấy mình đã cùng cấp bậc với Thịnh, không nói đến việc hay hổ thẹn, anh lại có thể bị Mỵ Mỵ uy hϊế͙p͙ !

“Hừ, em muốn nói cho mẹ biết anh đánh em!” Mỵ Mỵ vừa mới được cởi trói, thừa dịp Phàm đang chán nản nghĩ chỉ số thông minh của mình đã thấp lại, nhảy một cái lấy điện thoại trêи bàn làm việc, thuần thục bấm số điện thoại của mẹ Lâm đang ở nước ngoài.

“Em muốn gọi cho ai!” Anh không nghe Mỵ Mỵ nói sẽ cáo trạng anh với mẹ, còn tưởng rằng cô chỉ muốn kể tội anh cho Dịch hoặc Thịnh. Đương nhiên khả năng lớn sẽ là Dịch, kể tội với Thịnh thì sai lầm rồi!

“Hừ!” Cô khó chịu nghiêng đầu đi làm Phàm dở khóc dở cười. Bất quá, sau khi nghe được giọng đối phương mà Mỵ Mỵ gọi khiến hắn cười không nổi, chỉ có thể khóc!

“Alo! Phàm sao? Sao lại nhớ tới mẹ mà gọi điện thoại vậy!” Mẹ Lâm lúc này ở nước ngoài thế mà lại không bị ba Lâm chiếm giữ, điện thoại vang hai tiếng liền trả lời.

“Ô… , mẹ…”  Phàm nghe thấy key word (từ mấu chốt), kinh hoàng nhảy dựng lên, đầu bên kia điện thoại không phải là mẹ đi?

“Mỵ Mỵ! Mỵ Mỵ sao? Mỵ Mỵ, mẹ rất nhớ con nha!” Bà rất nhớ Mỵ Mỵ cùng ba đứa con trai, nhưng là bị chồng kéo lấy không cho bà về nhà, bà cũng không còn biện pháp!

“Mẹ, Phàm đánh con… , oa…” Chữ này nghe thật ủy khuất, giờ phút này lại rõ ràng nghe được tiếng của mẹ, bắt đầu phi thường triệt để khóc lên.

“Mỵ Mỵ, xảy ra chuyện gì! Đừng khóc, nói cho mẹ biết xảy ra chuyện gì?” Đứa con kia đánh Mỵ Mỵ sao? Không thể a, mấy đứa con trai bà hận không thể so với hiếu thuận cha mẹ còn muốn dụng tâm đối đãi Mỵ Mỵ, sao lại có thể đánh Mỵ Mỵ chứ? Huống hồ còn là đứa con trai đầu luôn luôn trầm ổn a!

“Anh ấy đánh con!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN