Không Chê Nhiều Lão Công (Lão Công Sủng Thê)
Chương 49: Cùng Dịch làm đôi bạn cùng tiến
Beta: Hazjk
“Cái tư thế vừa nãy không tận hứng! Chúng ta tiếp tục đi!”
Nghe được thanh âm như ác ma của Phàm, Mỵ Mỵ muốn… khóc quá đi, nhưng mà không còn sức nữa! Ngay cả nước mắt đều đã biến thành ɖâʍ thủy, sắp bị đại nhục bổng của Phàm hút sạch!
Thế là Mỵ Mỵ cứ vậy mà tiếp tục chìm trong bể ɖu͙ƈ vọng, phiêu phiêu lay động như cỏ dại không có rễ, a không đúng, phải là hải tảo thông thường không có rễ!
Cuối cùng vẫn là sau khi dùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ đút no tiểu hoa huyệt đã sớm đỏ bừng, Mỵ Mỵ đã sớm hôn mê ngất xỉu! Trước khi bất tỉnh, cô chợt nhớ tới một vấn đề: Phàm tại thời điểm nào đem quần áo cởi sạch hết vậy?
Cô không nhớ rõ mình về nhà bằng cách nào, càng không biết khi mình bị ôm về nhà thì Thịnh cùng Dịch cùng bắn ánh mắt cừu hận về phía Phàm. Nếu cô nhìn thấy, nói không chừng Mỵ Mỵ sẽ thật cao hứng nha!
Đương nhiên, Phàm không quên cùng hai người em chia nhau hưởng cái lợi mà anh mới phát hiện ra ── tiểu huyệt tham ăn đã ăn toàn bộ tϊиɦ ɖϊƈh͙ không chừa một giọt!
Nhưng bởi vì hồi chiều Mỵ Mỵ bị Phàm sử dụng quá độ nên ảnh hưởng đến “phúc lợi” đêm nay, Dịch quyết định ngày mai sẽ để Mỵ Mỵ ở bên người anh bồi anh một ngày, đúng là cách tốt để anh bớt chút thì giờ để đòi “tiền nợ” của Mỵ Mỵ!
Phàm cùng Thịnh đương nhiên sẽ phản đối, nhưng mà kháng cự không có hiệu quả. Dịch coi hai người kia như không khí, cứ thế ôm Mỵ Mỵ giúp cô tắm rửa đi ngủ.
Mà Thịnh cũng học theo, đoán rằng buổi tối ngày mai chắc Mỵ Mỵ cũng mệt chết rồi, cho nên ngày kia là thuộc về anh! Nói xong, anh liền nhanh chóng về phòng vẽ bức tranh tiểu nhân, không đúng, là bức tranh tranh châm biếm chứ!
Phàm thì sao? Anh chỉ có thể: ta nhịn $%^&*)*[email protected]
Đương nhiên Phàm không quên gọi lại cho mẹ, không để bà phải lo lắng. Mỵ Mỵ chẳng qua chơi thua nên bị đánh ʍôиɠ, không cam lòng mới tìm gọi điện thoại cho tìm mẹ cáo trạng. Thật vất vả an ủi mẹ khiến bà không cần phải gấp gáp trở về, điện thoại vẫn bị lão cha một tiếng đoạt mất, oanh tạc anh một trận!
Hiển nhiên là cuộc điện thoại kia của Mỵ Mỵ rõ ràng khi cắt đứt cũng đã sắp giữa trưa, kéo lấy mẹ làm “thần may mắn” lúc cha đang dồi dào. Lão nhân gia chỉ có thể đem sự tức giận đổ hết lên trêи người con trai đáng thương là anh đây!
Nghĩ đến cuối tuần sau, lại tiếp tục không có cơ hội chạm đến một ngón tay của Mỵ Mỵ, hơn nữa mẹ già lải nhải cùng lửa giận của cha khiến Phàm cảm thấy anh muốn mùi thơm nồng mà chết!
Vào sáng sớm thứ bảy cảnh xuân tươi đẹp, Mỵ Mỵ còn chưa mở mắt ra đã bị Dịch mặc quần áo tươm tất, bế vào trong xe, đưa đến trường. Mà nữ diễn viên của chúng ta cả hành trình đều ngủ thì không nói, đằng này vẫn không hề biết mình đã sớm rời xa cái giường lớn ấm áp. Sau này khi cô già để lại tiểu hoa huyệt không ngừng mộng xuân bị ba người đàn ông luân phiên cắm. Sau khi cô tỉnh lại không khỏi cảm thấy lạnh run người, lông tơ dựng đứng. Cô thật sự không cách nào tưởng tượng nổi, bọn anh giờ đây tóc bạc da mồi nhưng vẫn giống hệt bộ dáng hiện tại! Đáng ghét! Đều do Phàm cả!
Dùng sức đẩy hình ảnh kẻ xấu trong trong đầu ra ngoài, Mỵ Mỵ cuối cùng cũng chú ý tới hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh!
“Dịch, tại sao em lại ở trong phòng nghiên cứu của anh vậy?”
Cô đã đến nơi này vài lần, là trường Y vì khích lệ Dịch từ bé đã được nuôi dưỡng tốt mà xây một văn phòng lớn riêng cho anh, là công cụ để anh tiến hành một vài hạng mục nghiên cứu học tập cá nhân. Có khi trong lúc thực nghiệm cần phải luôn luôn để ý đến phản ứng thí nghiệm cùng bản ghi chép số liệu, cho nên Dịch đặc biệt sắp xếp một cái sofa tạm để ở đây để tiện nghỉ ngơi!
“Chịu tỉnh rồi sao? Công chúa ngủ trong rừng của anh?”
Để số liệu nguyên liệu đang xem xét trêи tay xuống, Dịch một thân áo khoác trắng giờ phút này so với bình thường có chút hơi thở nho nhã nghiêm túc. Ha ha, nếu toàn bộ nữ nhân khi đi khám bệnh đều gặp bác sĩ anh tuấn như vậy, lời hỏi bệnh ôn nhu như vậy, các cô sẽ càng muốn bị bệnh để được khám nữa đó.
“Ưm, Ha ha!”
Yêu kiều bổ nhào vào trong lòng Dịch, trong mũi tràn ngập hương nước khử trùng độc nhất trêи người bác sĩ, Mỵ Mỵ hạnh phúc nheo mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát không ngừng trêи áo blu màu trắng.
“Muộn rồi sao? Mấy giờ rồi?”
“11 giờ!”
Cũng làm xong kiểm tra toàn thân rồi, thời gian sao có thể sớm được nữa.
“Lâu quá đi!”
Khó trách trong bụng trống trợn, tối hôm qua đến nay cô vẫn chưa ăn gì nha!
“Anh đã gọi rất nhiều cơm rồi, đi rửa mặt đi!” Đồ ăn bị nguội sẽ không ngon!
“Được!”
Tuy rằng Dịch luôn đơn giản kiệm lời nhưng cô biết, Dịch khi đối mặt với mình thì vô vùng tốt, ít nhất ý tứ đều biểu đạt rất rõ ràng, không giống như khi ở cùng Phàm hoặc Thịnh, cô đều phải dựa vào ánh mắt truy xét, không hiểu bọn anh muốn truyền đạt điều gì!
“A!”
Mỵ Mỵ muốn chống tay đứng dậy nhưng tay trái đột nhiên mềm nhũn. Tay áo được xắn lên cao, sau khi nhìn tỉ mỉ lại cánh tay của mình quả nhiên tìm được một lỗ kim rất nhỏ, ánh mắt sóng sánh ánh nước nhìn về phía Dịch.
“Đã ba tháng rồi nên anh tới lấy!”
Cả thành phố này, thậm chí là cả đất nước này, nếu nói đến trang thiết bị chữa bệnh tốt nhất thì đều tập trung ở trường Y học Phụ Chúc trong bệnh viện, cho nên cách ba tháng anh lại đem Mỵ Mỵ đến làm kiểm tra toàn thân. Chỗ khác tiêm thì không sao cả nhưng cứ khi đến lúc lấy máu, lần nào bọn anh cũng phải ôm cô thật chặt mới có thể hoàn thành, cuối cùng cô vẫn là ngất đi. Bởi vì Mỵ Mỵ sợ nhất không phải là tiêm, mà cô ngất xỉu vì máu!
“Ô…”
Tuy rằng toàn bộ đau đớn đã bị cô quên sạch trong khi ngủ, hơn nữa toàn bộ quá trình đều là Dịch kiểm tra cho cô, chắc là cũng sẽ không quá đau, không dùng sức giống người hộ sĩ ghen tị với cô. Tuy nhiên cô vẫn đáng thương sờ sờ lỗ kim không hề nhìn thấy kia, hướng khuôn mặt nhỏ về phía đó mà thổi phù phù.
“…”
Bất đắc dĩ lắc đầu, cả quá trình lại có thể hoàn thành khi đang ngủ, có trời mới hiểu anh cẩn thận biết bao nhiêu a, sợ làm đau bảo bối của anh dù chỉ một chút! Vậy mà cô còn phô ra bộ mặt “anh là tên bại hoại” lên án anh!
“Bộ ngực của em cũng đau! Anh không kiểm tra nơi này đấy chứ?”
Lại cho mình kiểm tra toàn thân trong yên lặng như vậy, chắc chắn có gì đó không đúng, cô mang bộ dạng muốn tìm Dịch tính sổ!
“Ừ!”
Tại sao ngày càng phát hiện ra tiểu nữ nhân của các anh ngày càng khó chiều a! Nhưng là phát hiện ra thì thế nào chứ, còn không phải là càng không cách nào mà lún càng sâu sao, muốn thoát ra cũng không thoát được! Anh đã nghĩ muốn tiểu ma nữ này tra tấn cả đời!
“A! Vậy không phải là cần cởi trống trơn sao a!”
Hai tay che lại bộ ngực của mình giống như làm như vậy có thể triệt để diệt trừ ý đồ muốn kiềm tra ngực cô của Dịch.
“…”
Ngoài việc tiếp tục lắc đầu bất đắc dĩ, Dịch đối với tư thế như đang phòng vệ của Mỵ Mỵ, mắt to tròn còn giả bộ nhấp nháy mắt như chú nai con Bambi làm anh hoàn toàn không biết làm sao! Tiểu yêu tinh này nữa!
“Xin chào, xin hỏi chỗ này đặt một lượng lớn đồ ăn sao?”
Cuối cùng, nhân viên giao cơm tới giải cứu Dịch dở khóc dở cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!