Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh
Chương 12: Đại La Tiên Cung(2)
Đệ tử trẻ tuổi không biết suy nghĩ trong đầu vị đại sư huynh này, cho nên mới hứng khởi nói một tràng dài.
Mà cùng lúc đó, thuyền ngọc cũng tới Đại La Cung.
“Đại sư huynh, mời!”
Sư đệ trẻ tuổi mời Lục Trường Sinh xuống thuyền.
“Đa tạ sư đệ, sư huynh cũng không có cái gì để tặng cho ngươi, tấm đan phương này sư đệ hãy giữ lấy, phải chăm chú mà đọc, ta thấy ngươi vẫn là đệ tử nội môn, đường còn dài mệnh còn gian truân, phải cố gắng lên đừng chịu thua kém.”
Mấy ngày tới đây hắn sẽ phải bù đầu xử lý chuyện Đại La thịnh hội, chuyện luyện đan chỉ có thể đặt sang một bên, mấy chục tấm đan phương trong tay cũng không biết nên xử lý như thế nào, vị sư đệ trước mắt này thật đúng là một nhân tuyển không tệ, để hắn đi luyện thử xem sao, nếu như luyện ra đan tốt, vậy mọi chuyện đều tốt, nếu như không luyện ra…
Thật có lỗi, sư đệ, ngươi và ta vốn không quen biết, vì sao lại muốn nhấc lên quan hệ?
Còn nếu đan dược đó gây ra chuyện.
Vị sư đệ này, bản thân ngươi không biết luyện đan, vì sao lại cưỡng ép vu oan giá họa cho ta? Người đâu mau tới, kéo hắn đi sườn núi diện bích, cấm túc ở đó mười năm.
Hết thảy hậu quả Lục Trường Sinh đã nghĩ kỹ đối sách, có chút vô sỉ, nhưng chỉ cần không dính vết bẩn, hết thảy liền tốt, dù sao có tên tuổi Đại sư huynh, hắn không quá sợ bị chất vấn.
Tâm tư của Lục Trường Sinh mười phần cổ quái, nhưng sư đệ tuổi trẻ thì khác, hắn vốn là phụng mệnh đến mang vị đại sư huynh tới đây, đồng thời cũng muốn tận mắt thấy nhân vật truyền kỳ này, chỉ là không thể ngờ tới, vị đại sư huynh này vậy mà gần gũi như thế, hơn nữa còn đưa tặng mình một tấm đan phương.
Càng trùng hợp là thời gian gần đây hắn cũng đang tự hỏi, có nên lựa chọn một môn tả đạo chi thuật để tu luyện hay không, bây giờ Lục Trường Sinh đưa tới đan phương, làm hắn không khỏi vững chắc chọn trúng luyện đan.
Lập tức, Vương Minh cảm kích mười phần, mở miệng nói: “Đa tạ sư huynh ban thưởng đan phương, sư đệ chắc chắn sẽ không làm nhục danh hào của sư huynh.”
“Chớ có như thế, đã là tặng cho ngươi, vậy đan phương này chính là của ngươi, sư huynh lĩnh hội chính là đại đạo vô ngã, hết thảy danh lợi, đều chỉ là mây khói mà thôi, bất quá nếu như ngươi thật sự luyện ra đan dược tốt, nhớ kỹ phải thông tri sư huynh một câu, cũng coi như là một kỷ niệm đáng nhớ giữa hai ta.”
Kết thúc đối thoại, Lục Trường Sinh trực tiếp đi vào bên trong Đại La Cung.
Ở bên ngoài Đại La Cung, từ dưới lên trên, có một cây cầu tên là Đăng Thiên Thê, do loại ngọc cực phẩm Dương Chi Ngọc chế tạo thành, loại linh ngọc này mười phần trân quý, tu sĩ tầm thường đến một khối cũng không bỏ ra nổi, cũng chỉ có Đại La Thánh Địa, mới dám sử dụng loại ngọc thạch này chế tạo chín trăm chín mươi chín bậc thang.
Hiện tại trên thang trời không có người nào, nhưng ngày mai hai bên trái phải sẽ xuất hiện rất nhiều đệ tử nội môn để cử hành đại điển, vô cùng long trọng.
Chín trăm chín mươi chín bậc thang trời, nghe thì thật là ngầu, nhưng đi lên thì chẳng khác gì muốn cái mạng già của người ta.
Mười bậc thang là một trượng, chín trăm chín mươi chín bậc thang đã tương đương trăm trượng, cũng chính là ba trăm mét.
Cũng may là Lục Trường Sinh đã có tu vi nhất định, mặc dù vẫn còn yếu đuối, nhưng ít ra cũng không đến mức phải bò lết lên.
Bất quá chờ Lục Trường Sinh đi lên Đăng Thiên Thê, cả người không khỏi phiền muộn.
Đăng Thiên Thê có lắp đặt trận pháp kì lạ có tác dụng hạn chế pháp lực, ý tứ này rất đơn giản, đó là nhất định phải từng bước một leo lên.
“Chờ ta trở thành chưởng giáo, nhất định phải hủy bỏ cái quy củ rách nát này.”
Mặc dù ở trong lòng ai oán, nhưng khuôn mặt Lục Trường Sinh rất bình tĩnh, có một loại phong phạm khó lòng miêu tả được.
Một bộ áo trắng, giống như tiên nhân giáng trần.
Lúc này, gió lớn nổi lên, góc áo Lục Trường Sinh bị thổi bay phấp phới.
Ước chừng gần nửa canh giờ sau, Lục Trường Sinh leo hết thang trời, nhưng quả thật cảm thấy rất mệt mỏi.
“Đồ nhi!”
Cũng đúng lúc này, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Là thanh âm của Thanh Vân đạo nhân.
Còn chưa kịp nghỉ ngơi, Lục Trường Sinh đã đưa ánh mắt nhìn lại.
Bên trong đại điện có ba người đang đứng, đều là những lão giả, giờ khắc này đang lấy tay vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn mình.
Chẳng biết tại sao, Lục Trường Sinh tự nhiên muốn nói lời thô tục.
(lão giả:để là ông già thì cứ làm sao ấy nên mạn phép để nguyên)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!