Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh - Chương 8: Không cầu thành tiên(2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh


Chương 8: Không cầu thành tiên(2)


Vạn nhất đối phương nói mình lừa gạt tình cảm, nhảy sông Hoàng Hà thì Lục Trường Sinh đúng là dám nhảy, nhưng chỉ sợ đối phương tìm mình gây phiền phức, hắn không ngại làm nam nhân cặn bã, nhưng động tay động chân thì hắn không đánh lại nàng a.

Dù sao Tử Vân chỉ là mê luyến bề ngoài, mà không phải nội tại bên trong của mình.

Ai, người tu tiên cũng dung tục a.

“Tử Vân sư muội, hôm nay tới để làm cái gì?”

Hô một câu sư muội cũng không thiệt thòi, lại thêm Tử Vân nhìn qua hoàn toàn chính xác là trẻ tuổi hơn mình một chút, vậy càng không có gì để nói nhiều.

“Không có chuyện thì không thể tìm đến Trường Sinh sư huynh sao?” Tử Vân đi vào cửa phòng, bất quá không trực tiếp ngồi xuống, lộ ra một ít thận trọng.

“Ngồi đi.” Lục Trường Sinh lập tức đưa tay mời đối phương, sau đó tự mình pha trà cho Tử Vân nói: “Nghe nói Lang Gia Thánh Cảnh sắp mở ra, sư muội còn không mau đi chuẩn bị sao?”

Lục Trường Sinh mở miệng, chọn một chủ đề để nói.

Mà Tử Vân ngồi xuống rồi, liền cầm chén trà lên, hít hà thưởng thức hương thơm của trà, rồi mở miệng nói: “Lang Gia Thánh Cảnh đích thật là đại sự, nhưng cũng không vội một hai ngày tu hành, hơn nữa cũng chính vì Lang Gia Thánh Cảnh đã sắp mở ra, cho nên ta mới muốn tới gặp sư huynh một chút, vạn nhất không về được, chẳng phải là hối hận suốt đời sao.”

“Chớ có nói lung tung, sư muội pháp lực cao cường, lại là rồng phượng trong cõi người, có khí vận gia trì, sao có thể không trở về được.”

Lục Trường Sinh lập tức lên tiếng, thậm chí thoáng có vẻ giận dữ, giống như một huynh trưởng quát lên.

Lần quát khẽ này, bất luận là kẻ nào khác, chỉ sợ Tử Vân chân nhân đã không nhịn được, nhưng đổi thành Lục Trường Sinh, nàng chẳng những không có một chút tức giận nào, ngược lại bên trong đôi mắt còn hiện lên vẻ vui mừng, sau đó lại nhìn về phía Lục Trường Sinh nói: “Trường Sinh sư huynh, nếu như ta thật sự không về được, ngươi có nhớ đến ta không?”

Ài, một câu hỏi đã cũ mèm.

Mặc dù kiếp trước chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, nhưng cũng may chính là Lục Trường Sinh kiếp trước đọc sách không ít, thể loại huyền huyễn tiểu đã đọc, tiểu thuyết tình cảm cũng đọc, tự nhiên cũng biết một vài lời tâm tình dễ khiến người ta cảm động.

“Không nói chuyện này không có khả năng, cho dù thật sự xảy ra chuyện như vậy, sư huynh sẽ vì ngươi mà gieo xuống một gốc Tử Vân Thụ, giúp ngươi tụng kinh cầu nguyện, không cầu kiếp sau, chỉ cầu kiếp này, không cần thành tiên, mãi ở trong hồng trần chờ ngươi trở lại.”

Vừa nói xong, Lục Trường Sinh cũng nhịn không được vỗ tay tán thưởng bản thân.

Cổ nhân quả nhiên không lừa ta, tri thức chính là lực lượng, đọc sách nhiều kiểu gì cũng không phải chuyện xấu.

Giống y như Lục Trường Sinh suy đoán, cả người Tử Vân chân nhân như ngây ngẩn mất hồn.

Nàng chỉ là thăm dò mà hỏi một câu, chứ không thể ngờ được, người trong lòng của mình lại nói lên lời chân tình như vậy.

Không cầu thành tiên, mãi ở trong hồng trần chờ ngươi trở lại.

Thế giới tu tiên, mộng tưởng của vô số người chính là thành tiên.

Nhưng mà Lục Trường Sinh vì mình, thà rằng không thành tiên, cũng muốn chờ mình trở về, lần nói lời ngon ngọt này, Tử Vân nghe mà toàn thân tê dại, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sống mũi hơi cay, chẳng biết tại sao lại muốn rơi lệ.

Nhưng rất nhanh, Tử Vân có hít vào một hơi, nàng không rơi lệ, vì nàng không muốn để cho Trường Sinh sư huynh nhìn thấy mình yếu đuối như vậy.

Sau đó Tử Vân mở ra bàn tay tinh xảo trắng như bạch ngọc, sau đó một gốc hoa sen ngũ sắc xuất hiện.

Đây là Ngũ Sắc Kim Liên.

Lục Trường Sinh vừa nhìn đã biết được vật này là cái gì.

Ba năm nay, cắm đầu trong quá trình tu luyện, Lục Trường Sinh cũng biết được rất nhiều chuyện liên quan tới tu tiên, nhờ đó cũng hiểu vật này là cái gì.

Loại vật này, cho dù là Đại La Thánh Địa cũng không bỏ ra nổi.

Vị Tử Vân sư muội trước mắt này, làm sao có được?

Lục Trường Sinh kinh ngạc.

Hơn nữa.

Đây là ý gì?

Cho ta sao?

Muốn ta ăn bám?

Ngươi làm vậy không phải đang nhục nhã người khác sao?

Lục Trường Sinh ta là loại người này sao?

Từng suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu, nhưng mà rất nhanh, thanh âm của Tử Vân sư muội vang lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN