Không Có Gì Mãi Mãi - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Không Có Gì Mãi Mãi


Chương 32


Có một lần đi xem opéra, Ken Mallory đã ngủ gật. Nhưng đêm nay gã say mê từng phút trong vở Rigoletto, được trình diễn tại Nhà hát Opéra San Francisco. Hắn được ngồi cùng lô với cha con Harrison. Vào giờ nghỉ ở ngoài đại sảnh của nhà hát, Alex Harrison đã giới thiệu hắn với khắp lượt bạn bè của ông ta.

– Đây là con rể tương lai của tôi và là một bác sĩ xuất sắc Ken Mallory.

Là con rể của Alex Harrison đã đủ biến hắn thành một bác sĩ xuất sắc.

Sau buổi biểu diễn, cha con Harrison và Mallory đến khách sạn Fairmon ăn bữa khuya. Mallory thích thái độ cung kính của người quản lý khách sạn khi dẫn họ đến bàn riêng trong phòng ăn sang trọng. Từ giờ trở đi, ta có thể lui tới những no như thế này, Mallory nghĩ, và mọi người rồi sẽ biết ta là ai.

Sau khi gọi các món, Lauren nói:

– Chúng ta phải tổ chức một bữa tiệc để tuyên bố đính hôn, anh yêu ạ.

– Ý kiến hay đấy? – Cha cô nói. – Chúng ta sẽ làm một đại tiệc. Anh nghĩ sao, Ken?

Một hồi chuông báo động rung lên trong đầu Mallory. Một bữa tiệc đính hôn có nghĩa là cả thiên hạ biết. Ta phải tính chuyện với Kat trước đã. Tiền có thể dàn xếp xong. Mallory thầm rủa vụ cá cược ngu ngốc mà hắn đã mắc vào. Chỉ vì mười ngàn đô la, cả tương lai sán lạn của hắn có cơ sụp đổ. Hắn có thể hình dung điều gì sẽ xảy ra nếu hắn tìm cách giải thích về Kat cho cha con Harrison. À tôi quên không nói, tôi đã đính hôn với một bác sĩ ở bệnh viện. Cô ta là người da đen… hoặc: Tôi bị vướng vào một tình thế thật nực cười. Tôi đã chót cuộc với mấy người trong bệnh viện mười ngàn đô là rằng tôi có thể làm tình với một bác sĩ da đen…

– Không, Mallory nghĩ. Mình phải tìm cách giải quyết Kat.

Hắn mỉm cười.

– Có vẻ là một ý tưởng tuyệt diệu đấy.

Lauren sôi nổi nói:

– Hay lắm. Em sẽ khởi sự ngay. Đàn ông các anh chẳng biết thế nào là tổ chức một bữa tiệc đâu.

Alex Harrison quay sang Mallory.

– Tôi đã bắt đầu cho quả bóng lăn rồi đấy, Ken.

– Dạ, thưa ngài…

– Gary Gitlin, giám đốc bệnh viện North Shore là bạn chơi golf lâu năm với tôi. Tôi đã nói chuyện với ông ấy về anh, và ông ta đã đồng ý nhận anh. Đó là một bệnh viện khá uy tín, anh biết đấy. Trong khi đó tôi sẽ lo giúp anh mở phòng mạch tư.

Mallory nghe mà bay bổng.

– Thật tuyệt vời.

– Tất nhiên phải mất vài năm mới gây dựng được một phòng mạch đàng hoàng, nhưng ta nghĩ anh có thể kiếm được hai hoặc ba trăm ngàn trong một hoặc hai năm đầu tiên.

– Hai hoặc ba trăm ngàn đô la! Lạy Chúa! Ông ta nói cứ như kiêm vài thanh kẹo cao su.

– Rất… rất hay, thưa ngài.

Alex Harrison mỉm cười.

– Ta sắp là bố vợ anh. Ken, anh hãy bỏ chữ “thưa ngài” khách sáo đi được rồi đấy. Gọi ta là Alex thôi.

– Vâng, Alex.

– Anh biết không, em chưa bao giờ được làm cô dâu vào tháng Sáu, – Lauren nói. – Tháng Sáu được không, anh yêu!

Gã nghe văng vẳng giọng Kat: Chúng ta định ngày đi anh. Có thể là tháng Sáu.

Mallory cầm lấy tay Lauren.

Rất tuyệt. Còn khối thời gian để mình xứ lý với Kat. Hắn cười thầm. Mình sẽ trích cho cô ả một ít trong số tiền thắng cuộc vì lôi được ả lên giường.

– Ta có một du thuyền ở miền nam nước Pháp, – Alex Harrison nói tiếp. – Hai con có ưng hưởng tuần trăng mật ở Riviera không? Hai con có thể bay đến đó bằng chiếc Guldstream của gia đình ta.

Du thuyền Riviera. Giống như một giấc mơ hoang đường hơn. Nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành hiện thực. Mallory nhìn Lauren.

– Con đi đâu cũng được, miễn là có Lauren.

Alex Harrison gật đầu.

– Mọi việc đều ổn thoả rồi nhé. – Ông ta mỉm cười với cô con gái. – Ba sẽ nhớ con, bé ạ. Ba không mất con đâu, ba. Ba lại được thêm một chàng bác sĩ.

Alex Harrison gật đầu.

– Mà lại giỏi nữa chứ. Ta không biết cám ơn thế nào cho đủ vì con đã cứu mạng ta, Ken ạ.

Lauren vuốt ve tay Mallory.

– Con sẽ cám ơn anh ấy cho ba.

– Ken, tại sao chúng ta không cùng ăn trưa tuần sau nhỉ? – Alex Harrison nói. – Ta sẽ kiếm cho anh một chỗ đặt văn phòng thật đàng hoàng, có thể ở cao ốc Post, và ta sẽ bố trí cho anh gặp Gary Gitlin. Nhiều bạn bè ta nóng lòng muốn biết anh đấy.

– Con nghĩ ba phải nhường con thôi, – Lauren nũng nịu. Cô quay sang Ken. – Em đã nói chuyện với bọn bạn em về anh. Chúng nó cũng đòi gặp anh đấy, nhưng em không cho đâu.

– Anh chẳng quan tâm đến ai khác ngoài em. – Mallory nói nồng nàn.

Khi họ vào chiếc Rolls – Royce có tài xế lái, Lauren hỏi:

– Em thả anh ở đâu hả cưng?

– Bệnh viện. Anh phải khám cho vài bệnh nhân.

Hắn không hề có ý định thăm bệnh nhân nào. Hôm nay là ngày trực của Kat.

Lauren vuốt má hắn.

– Tội nghiệp bé của em. Anh làm việc nhiều quá.

Mallory thở dài.

– Không sao. Chừng nào anh còn mang sứ mạng cứu chữa cho con người.

Mallory nhanh chóng vào phòng thay đồ bác sĩ và trút bỏ bộ com lê dạ tiệc.

Hắn tìm thấy Kat trong phòng bệnh lão khoa.

– Chào em.

Cô đang hờn giận.

– Ken, anh đã hẹn em đêm qua…

– Anh biết. Anh xin lỗi. Anh không thể đến được và…

Đây là lần thứ ba trong tuần qua. Chuyện gì vậy chứ? Cô ta đã bắt đầu trở nên phiền nhiễu.

– Kat, anh cần phải nói chuyện với em. Qủanh đây có phòng nào trống không?

Cô nghĩ một thoáng.

– Có một bệnh nhân ở phòng 315 vừa ra viện.

– Chúng ta vào đó đi.

Họ xuống cầu thang. Một y tá đi ngược lên.

– Ôi bác sĩ Mallory! Ông Peterson đang tìm bác sĩ đấy!

– Bảo ông ấy tôi bận. – Hắn nắm cánh tay Kat và kéo cô vào thang máy.

Khi đến tầng ba, họ lặng lẽ bước dọc hành lang vào phòng 315. Mallory đóng cửa lại. Hắn cảm thấy nghẹn thở. Cuộc đời vàng son của hắn phụ thuộc vào mấy phút tới đây.

Hắn cầm lấy tay Kat. Đã đến lúc phải nói thật:

– Kat, em biết anh yêu em đến thế nào rồi. Anh chưa từng có tình cảm với ai như với em. Nhưng bé ạ có con bây giờ… em không thấy trở ngại đến mọi thứ lắm ư? Anh muốn nói… chúng ta làm việc cả ngày cả đêm, và chúng ta chưa đủ tiền để…

– Chúng ta có thể cố gắng, – Kat nói. – Em yêu anh, Ken, và em…

– Khoan đã nào. Anh chỉ muốn bàn với em, chúng ta nên lui lại một thởi gian nữa. Hãy để anh kết thúc việc tập sự ở bệnh viện và bắt đầu hành nghề tư ở đâu đó. Có thể chúng ta sẽ trở lại miền Đông.

– Vài năm nữa chúng ta có thể cưới nhau và sinh con đẻ cái Vài năm nữa? Nhưng em đã nói với anh là em có thai rồi mà.

– Anh biết, em yêu, nhưng bây giờ… mới hai tháng thôi hả? Vẫn còn đủ thời gian để bỏ nó đi.

Kat nhìn gã, choáng váng.

– Không! Em không bỏ nó đâu. Em muốn chúng ta cưới nhau ngay. Bây giờ.

Ta có một du thuyền ở miền nam nước Pháp. Hai con có ưng hưởng tuần trăng mật ở Riviera không? Hai con có thể bay đến đó bằng chiếc Gulfstream của gia đình ta.- Em đã kể với Paige và Honey là chúng mình sắp làm đám cưới. Các cô ấy hứa sẽ làm phù dâu cho em. Em cũng đã khoe với họ về đứa bé rồi.

Mallory cảm thấy ớn lạnh. Sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn. Nếu Alex Harrison đánh hơi được chuyện này, thì đời hắn coi như hỏng hẳn.

– Em không nên làm thế.

– Tại sao?

Mallory cố nặn ra một nụ cười.

– Hãy để chuyện riêng tư của chúng ta được riêng tư. – Ta sẽ lo giúp anh mở phòng mạch tư… Anh có thể kiêm được hai boặc ba trăm ngàn đô la trong một hoặc hai năm đầu. – Kat, anh hỏi em lần cuối cùng, em có phá thai không? – Hắn cầu mong cô đồng ý, cố giữ cho giọng nói không tỏ ra tuyệt vọng.

– Không!

– Kat…

– Em không thể, Ken. Em đã kể cho anh việc đó kinh khủng như thế nào, hồi em còn là cô bé. Em đã thề sẽ không bao giờ sống lại cảnh đó một lần nữa. Anh đừng hỏi em làm gì.

Vào giây phút đó, Ken Mallory hiểu rằng hắn không còn cơ hội. Hắn không còn cách nào khác. Hắn sẽ phải giết cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN