Không Có Gì Mãi Mãi - Chương 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
138


Không Có Gì Mãi Mãi


Chương 35


Honey là người về nhà đầu tiên và vấp phải thi thể Kat nằm gục trong vũng máu trên sàn nhà tắm lát gạch men trắng. Một cái nạo nhuốm máu ở bên cạnh. Kat bị băng huyết từ tử cung.

Honey đứng đó bàng hoàng. “Ôi, lạy Chúa!”, giọng cô nghẹn tắt như thì thầm. Cô quỳ xuống bên cạnh và run rẩy bắt mạch. Không có gì hết. Honey vội vã vào phòng khách nhấc điện thoại và quay số cấp cứu. Một giọng đàn ông cất lên.

– Chín-một-một, cấp cứu đây.

Honey đứng đó, đờ đẫn, chẳng thốt nên lời.

– Chín-một-một, cấp cứu đây. Ai đó?

– Cứu cứu với. Tôi… – Lời của Honey như tắc lại. – Cô ta chết rồi!

– Ai chết thưa cô?

– Kat!

– Con mèo của cô chết ư?

– Không. – Honey gào lên. – Kat chết rồi. Phái ai đó đến đây mau lên?

– Thưa cô…

Honey dập máy. Với những ngón tay lật bật, cô quay số bệnh viện.

– Bác sĩ T… Taylor, làm ơn… – Giọng cô thều thào.

– Xin cô chờ một lát.

Honey nắm chặt máy điện thoại, những ngón tay tím đi.

– Bác sĩ Taylor nghe đây.

– Paige! Cậu phải vể nhà ngay lập tức?

– Honey à? Chuyện gì vậy?

– Kat chết rồi.

– Cái gì? Giọng Paige lạc đi vì bàng hoàng. – Sao lại…

– Có lẽ nó muốn tự nạo thai.

– Ôi lạy Chúa. Được rồi. Tớ về ngay đây.

Khi Paige về đến nhà thì ở đó đã có hai cảnh sát, một thanh tra và một giám định viên pháp y. Honey ngồi trên giường, ngây dại. Người giám định đang cúi xuống quan sát cơ thể trần truồng của Kat. Viên thanh tra nhìn lên khi Paige bước vào nhà tắm đầy máu.

– Cô là ai?

Paige nhìn trân trân vào cơ thể đã chết. Mặt cô tái đi – Tôi là bác sĩ Taylor. Tôi sống ở đây.

– Có lẽ cô giúp được chúng tôi. Tôi là thanh tra Burns. Tôi đã cố gắng nói chuyện với cô kia. Nhưng cô ta hoảng quá, chẳng trả lời được gì. Bác sĩ vừa cho cô ta thuốc an thần.

Paige quay đi tránh nhìn cảnh khủng khiếp trên sàn.

– Ông muốn biết điều gì?

– Cô ấy sống ở đây à?

– Vâng.

Mình sắp có đứa con với Ken. Nó sẽ ra sao?

– Có vẻ như cô ấy muốn tống khứ đứa bé, và tự làm ra mọi chuyện. – Burns nói.

Paige đứng đó, quay cuồng. Cô nói.

– Tôi không tin.

Thanh tra Burns quan sát cô rồi hỏi.

– Vì sao cô không tin, thưa bác sĩ?

– Cô ấy muốn có đứa bé. – Cô bắt đầu nghĩ mạch lạc trở lại. – Chỉ cha nó là không muốn.

– Cha nó?

– Bác sĩ Ken Mallory. Anh ta làm việc ở bệnh viện Embarcadero. Anh ta không muốn cưới cô ấy. Đây nhé. Kat là – đã là, thật đau lòng khi phải dùng thì quá khứ. – bác sĩ. Nếu cô ấy muốn nạo thao thì chẳng đời nào tự làm trong nhà tắm. – Paige lắc đầu. – Có điều gì đó không ổn.

Giám định viên đứng dậy.

– Có lẽ cô ta phải tự giải quyết vì không muốn người khác biết về đứa bé.

– Không đúng. Cô ấy luôn kể cho chúng tôi nghe về nó.

Thanh tra Burns nhìn Paige.

– Cô ta ở đây một mình tối qua à?

– Không. Cô ấy có hẹn với bác sĩ Mallory.

Ken Mallory nằm trên giường, suy nghĩ cặn kẽ về những sự việc xảy ra tối hôm ấy. Hắn thử diễn lại từng chi tiết và tin rằng chẳng hề có một chỗ hở nào.

– Tuyệt, hắn tự nhủ. Nằm trên giường hắn tự hỏi vì sao cảnh sát chậm tới tìm hắn như vậy, và khi hắn vừa mỉm cười thì đúng lúc ấy, chuông cửa réo vang.

Mallory để chuông réo lần thứ ba mới đứng dậy khoác áo đi ra mở cửa. Hắn đứng trước cửa hỏi với ra.

– Ai đó? – Giọng hắn nghe như ngái ngủ.

Một giọng cất lên.

– Tôi cần gặp bác sĩ Mallory?

– Vâng!

– Thanh tra Burns. Sở cảnh sát San Francisco.

Sở cảnh sát? – Hắn chọn một giọng điệu hơi ngạc nhiên, rồi mở cửa.

Người đàn ông đứng trước cửa và chìa thẻ ra.

– Tôi vào được chứ?

– Vâng. Có chuyện gì vậy?

– Ông biết bác sĩ Hunter chứ?

– Tất nhiên tôi biết? – Trên mặt hắn thoáng vẻ hốt hoảng. – Có chuyện gì xảy ra với Kat à?

– Lúc tối ông có gặp cô ấy không?

– Vâng, lạy Chúa. Hãy nói cho tôi đi, cô ấy không sao chứ?

– Tôi e rằng có tin dữ. Bác sĩ Hunter đã chết.

– Chết? Tôi không tin. Làm sao lại đến nông nỗi ấy.

– Có lẽ cô ấy định tự nạo thai và đã phạm sai lầm.

– Ôi lạy Chúa! – Mallory nói. Hắn rơi mình xương ghế. – Lỗi của tôi.

Thanh tra nhìn chăm chú.

– Lỗi của ông?

– Vâng? Tôi và bác sĩ Hunter sắp cưới nhau tôi nói với cô ấy rằng tôi không cho là nên có con bây giờ. Tôi muốn lui lại và cô ấy đồng ý. Tôi đề nghị cô ấy vào bệnh viện để người ta chăm sóc, nhưng có lẽ cô ấy đã tự quyết định. Tôi, tôi không tin được.

– Khi nào ông chia tay cô ấy?

Chắc chắn vào lúc 10 giờ. Tôi chở cô ấy về nhà rồi về luôn đây.

– Ông có vào nhà cô ấy không?

– Không?

– Bác sĩ Hunter có nói về việc định làm không?

– Không. Chẳng một lời nào.

Thanh tra Burns rút danh thiếp ra.

– Nếu còn nhớ thêm điều gì có ích, xin ông làm ơn gọi cho tôi.

– Tất nhiên!

Paige và Honey thức suốt đêm nói chuyện về những điều xảy ra với Kat, nói đi nói lại mà không sao tin được rằng Kat đã chết.

Chín giờ sáng. Thanh tra Burns ghé qua.

– Xin chào. Tôi muốn nói với các cô rằng tối qua tôi đã nói chuyện với bác sĩ Mallory.

– Thì sao?

– Anh ta nói họ đi ăn tối và anh ta đã chở cô gái về đây rồi đi về thắng nhà mình.

– Hắn nói dối. – Paige nói. Cô hỏi tiếp. – Chờ một lát! Các ông có tìm thấy dấu vết tinh dịch trên người Kat không?

– Có. Sự thật là vậy.

– Như thế. – Paige nói phấn khích. – Điều đó chứng tỏ hắn nói dối. Hắn đã lên giường với cô ấy và sau đó…

– Tôi đã nói về chuyện đó với anh ta sáng nay.

– Anh ta nói họ đã làm tình trước khi đi ăn tối.

– Ồ! – Nhưng cô vẫn chưa chịu. – Dấu tay của hắn sẽ có trên cái nạo giết chết cô ấy. – Giọng cô say sưa. – Ông có tìm thấy dấu tay không?

– Có thưa bác sĩ. – Thanh tra trả lời với vẻ nhẫn nại – Dấu tay là của cô gái.

– Khoan đã! Hắn có thể đeo găng và sau khi xong việc hắn in dấu tay cô ấy lên đó. Ông thấy thế nào?

Giống như một người đã xem quá nhiều phim trong mục Giết người, Cô ấy ghi lại trên tivi. Thanh tra nghĩ.

– Ông không tin là Kat bị giết à? – Paige gặng hỏi.

– Tôi e là như vậy.

– Các ông đã khám nghiệm tữ thi chưa?

– Rồi!

– Có gì không?

Người ta cho rằng chết bởi tai nạn. Bác sĩ Mallory nói cô ấy đã quyết định không có con, do vậy, có lẽ…

– Đi vào nhà tắm và tự móc nó ra? – Paige cắt ngang. – Lạy Chúa, ông thanh tra. Cô ấy là một bác sĩ một phẫu thuật gia. Không đời nào cô ấy làm điều ngu ngốc như vậy.

Thanh tra Burns trầm ngâm.

– Cô nghĩ rằng Mallory đã thuyết phục cô ấy nạo thai, giúp cô ta làm việc đó rồi bỏ đi khi chuyện đổ vỡ.

Paige lắc đầu.

– Không thể có chuyện ấy được. Kat sẽ không đời nào nghe theo. Hắn ta đã giết Kat một cách có chủ tâm, – ý của Paige biến thành lời. – Kat rất khoẻ.

Chắc cô ấy phải ngất đi thì hắn mới có thể làm được những điều như vậy.

Khám nghiệm tử thi cho thấy không có dấu hiệu nào chứng tỏ cô ấy bị ngất đi…

– Các ông có thấy vết tích gì của thuốc ngủ hay là?

– Chẳng có gì! – Burns thấy một điều gì đó thoáng qua trên khuôn mặt Paige. – Tôi không thấy nó giống như một vụ giết người. Tôi cho là bác sĩ Hunter đã có một hành động sai lầm… và… tôi xin lỗi.

Paige nhìn theo thanh tra đi ra.

– Chờ một chút. – Cô nói. – Ông đã biết động cơ giết người rồi còn gì.

Thanh tra quay lại.

– Không hẳn. Mallory nói cô ấy đã đồng ý nạo thai. Chúng ta chẳng còn gì mà suy luận. Đúng không?

– Nhưng đây là vụ giết người. – Paige bướng bỉnh.

– Thưa bác sĩ, cái mà chúng ta cần là chứng cứ, dù chỉ một mẩu. Theo lời bác sĩ Mallory thì lỗi là ở nạn nhân; và cô ta đã chết. Tôi thật sự rất tiếc.

Paige nhìn theo thanh tra đi ra.

Mình sẽ không để Ken Mallory thoát khỏi vụ này. Cô nghĩ đầy tuyệt vọng.

Jason ghé thăm Paige.

– Anh vừa nghe chuyện xảy ra. – Anh nói. – Thật không thể tin được. Làm sao cô ấy lại dám tự làm điều ấy.

– Cô ấy không tự làm, – Paige nói. – Cô ấy bị giết.

Cô kể lại cho Jason cuộc nói chuyện với thanh tra Burns.

– Cảnh sát sẽ chẳng làm gì thêm đâu. Họ cho là một tai nạn. Anh Jason, Kat chết là do lỗi của em.

– Lỗi của em?

– Em là người thuyết phục Kat chấp nhận cuộc chơi với Mallory. Cô ấy không muốn thế. Lúc đầu, đó là một trò đùa ngu ngốc. Nhưng về sau cô ấy lại yêu hắn ta.

– Em không thể lên án mình về chuyện đó. – Jason nói chắc chắn.

Paige nhìn quanh, hoảng sợ.

– Em không thể sống ở đây thêm một ngày nào nữa. – Em phải đi khỏi ngôi nhà này thôi.

Jason ôm lấy cô.

– Chúng ta cưới nhau ngay đi.

Sớm quá. Em nói là Kat vẫn chưa…

– Anh biết, chúng ta sẽ chờ một hai tuần nữa.

– Cũng được.

– Anh yêu em, Paige.

– Em cũng yêu anh. Thật là ngu ngốc! Em cảm thấy có lỗi vì cả Kat và em cùng đang yêu nhưng cô ấy đã chết còn em thì đang sống.

Vào thứ ba, trên trang nhất tờ San Francisco Chronicle xuất hiện tấm ảnh Ken Mallory tươi cười quàng tay Lauren Harrison và dòng chữ lớn “NGƯỜI THỪA KẾ CƯỚI MỘT BÁC SĨ”.

Paige nhìn vào tờ báo, không tin nổi. Kat mới chết có hai ngày mà Ken Mallory đã công bố đính hôn với người đàn bà khác. Vậy là trong khi hứa sẽ cưới Kat, hắn đã chuẩn bị làm chồng một người phụ nữ kia. Vì thế mà hắn giết Kat, gạt Kat ra khỏi con đường của hắn.

Paige nhấc điện thoại và quay số máy Sở cảnh sát.

– Làm ơn cho gặp thanh tra Burns.

Phút sau cô đã được nối với thanh tra.

– Bác sĩ Taylor đây.

– Vâng, chào bác sĩ!

– Ông đã thấy bức ảnh trên tở Chronicle sáng nay chưa?

– Rồi.

– Như vậy ông đã biết động cơ rồi đấy, – Paige kêu lên. – Ken Mallory phải bịt miệng Kat trước khi Lauren Harrison biết. Ông phải bắt ngay Mallory. – Cô gần như quát lên trong máy điện thoại.

– Chờ một chút bình tĩnh nào. Chúng ta có thể thấy được động cơ nhưng tôi đã nói với cô, chẳng có mảy may một chứng cớ nào. Chính cô nói là bác sĩ Hunter phải bị đánh thuốc mê trước khi Ken Mallory có thể thực hiện việc nạo thai. Sau khi nói chuyện với cô tôi đã trao đổi với bên pháp y. Nhưng chẳng có dấu hiệu nào của một chất có thể gây mê trong người Kat cả.

– Như thế, nghĩa là hắn ta đã cho cô ấy một thứ thuốc an thần. – Paige vẫn bướng bỉnh. – Có lẽ là Chloral hydrate. Đó là một chất tác dụng nhanh và…

Thanh tra Burns nói với giọng kiên nhẫn.

– Bác sĩ, không hề có dấu hiệu của Chloral hydrate trong người cô gái. Tôi rất tiếc. Thực sự rất tiếc, nhưng chúng ta không thể bắt một người với lý do anh ta sắp lấy vợ. Còn có điều gì nữa không?

– Có tất cả… Không! – Paige đáp và dập mạnh máy.

Mallory chắc phải cho Kat dùng một loại thuốc nào đó. Dễ nhất là kiếm trong khoa dược của bệnh viện.

Mười lăm phút sau Paige đã tới bệnh viện. Pete Samuels, dược sĩ trưởng bệnh viện đứng sau quầy.

– Chào bác sĩ Taylor. Tôi giúp được gì cô nào?

– Tôi tin rằng bác sĩ Mallory có đến đây mấy ngày trước và lấy một ít thuốc. Anh ấy có nói lại với tôi nhưng tôi không nhớ tên.

Samuels nhăn trán.

– Tôi không nhớ là bác sĩ Mallory có đến đây lần nào trong cả tháng vừa rồi.

– Chắc chắn chứ?

Samuels gật đầu.

– Chắc. Nếu không tôi đã nhớ. Chúng tôi luôn nói chuyện về bóng đá mà.

Paige cảm thấy hơi thất vọng.

– Cám ơn!

Chắc hắn phải đặt làm thuốc ở một hiệu nào đấy.

Paige biết rằng luật pháp quy định mỗi đơn có loại thuốc liên quan đến chất làm say đều phải có ba bản copy – một dành cho bệnh nhân, bản thứ hai gửi về Cục Quản lý và bản cuối cùng lưu trong hồ sơ của hiệu thuốc.

Paige nghĩ Ken Mallory phải lưu lại đơn thuôc ở một nơi nào đó trong số hai ba trăm hiệu thuốc ở San Francisco này. Chẳng có cách nào để cô lần theo vết của cái đơn thuốc ấy. Có lẽ Mallory đặt làm thuốc trước ngày giết Kat. Có lẽ là thứ bảy hay chủ nhật gì đó. Nếu là chủ nhật thì mình còn có cơ hội, Paige nghĩ. Rất ít hiệu thuốc làm việc vào ngày nghỉ. Diện tìm kiếm có thể thu hẹp.

Cô lên tầng trên và ghé vào phòng lưu trữ lịch trực. Bác sĩ Ken Mallory trực suốt ngày thứ bảy, như vậy có thể hắn mua thuốc mê vào ngày chủ nhật. Có bao nhiêu hiệu thuốc ở San Francisco mở cửa vào chủ nhật?

Paige nhấc ống nghe và quay số hỏi ban quản lý dược của bang.

– Tôi là bác sĩ Taylor, – Paige nói. – Chủ nhật vừa rồi, một người bạn tôi đã đặt làm thuốc ở một cửa hiệu. Cô ấy nhờ tôi đi lấy nhưng tôi lại quên khuấy mất tên hiệu thuốc, chị có giúp tôi được không.

– Nhưng tôi chưa rõ sẽ giúp chị bằng cách nào khi chính chị…

– Có phải đa số các hiệu thuốc đóng cửa vào chủ nhật không?

– Đúng vậy, nhưng…

– Xin chị làm ơn cho tôi danh sách các hiệu thuốc mở cửa vào chủ nhật.

Im lặng.

– Cùng được, nếu chị rất cần!

– Rất quan trọng chị ạ.

– Chị chờ một lát.

– Cả thảy có ba mươi sáu hiệu thuốc mở cửa vào ngày chủ nhật nằm rải rác trên toàn thành phố.

Nếu cô có thể nhờ cảnh sát thì sẽ đơn giản hơn nhưng bây giờ thanh tra Burns không còn tin cô nữa. Mình và Honey phải tự làm thôi. Paige nghĩ và cô giải thích cho Honey việc phải làm.

– Chỉ là vớt vát phải không? – Honey nói. – Cậu cũng chưa chắc là hắn có đặt thuốc vào chủ nhật không cơ mà?

Chỉ còn cách này thôi. Kat đã chết. Mình sẽ kiểm tra hiệu thuốc ở khu Richmond, Marina, Morth, Beach, Upper Market, Mission, Potrero, còn cậu làm ở vùng Excelsior, Ingleside, Lake Merced, Western Addition và Sunset nhé.

– Được thôi!

Đến hiệu thuốc đầu tiên, Paige bước vào chìa thẻ của mình rồi nói.

– Một đồng nghiệp của tôi, bác sĩ Ken Mallory đã đến đây hôm chủ nhật để đặt một loại thuốc. Anh ấy có việc phải ra ngoài thành phố và nhờ tôi đi lấy. Tôi không nhớ tên thuốc đó. Ông làm ơn xem lại giùm.

– Bác sĩ Ken Mallory à? Cô đợi cho một chút. – Lát sau ông ta quay ra. – Xin lỗi, ông Mallory không đặt chúng tôi làm gì cả.

– Cám ơn?

Paige nhận được câu trả lời tương tự ở bốn hiệu thuốc tiếp theo.

Honey cũng chẳng khá gì hơn.

– Chúng tôi có cả hàng ngàn đơn ở đây. Cô biết đấy.

– Tôi biết, nhưng anh ấy đã đến vào chủ nhật vừa rồi.

– Nhưng chúng tôi không hề nhận được đơn của bác sĩ Mallory. Rất tiếc.

Suốt ngày hai cô gái đi từ hiệu thuốc này sang hiệu thuốc khác. Họ đã cảm thấy nản. Cho đến tận cuối giờ chiều, đã sắp đến giở đóng cửa, Paige lần đến một hiệu thuốc nhỏ ở khu Potrero.

Người dược sĩ nói.

– Vâng, ở đây, bác sĩ Ken Mallory, tôi nhớ ông ta.

– Ông ấy đang trên đường thăm bệnh nhân. Tôi nhớ ngay vì bây giờ rất hiếm bác sĩ làm như vậy trong ngày nghỉ. Chẳng có bác sĩ nội trú nào đi thăm bệnh nhân tận nhà cả.

– Thế anh ấy đặt gì vậy?

Paige cảm thấy phải nén thở.

– Chloral hydrate.

Paige gần như run lên vì phấn khích.

– Chắc chắn chứ ạ?

– Đơn còn đây này!

– Tên bệnh nhân là gì nhỉ?

Ông ta nhìn lại đơn thuốc.

– Spuros Levathes.

– Ông làm ơn cho tôi xin một bản copy được không – Paige hỏi.

– Được chứ.

Một giờ sau, Paige ngồi trong phòng làm việc của thanh tra Burns. Cô đặt đơn thuốc lên trên bàn của ông.

– Chứng cứ ông cần đây. – Paige nói. – Ngày chủ nhật, bác sĩ Mallory đến một hiệu thuốc cách nhà hắn ta vài dặm và đặt thuốc Chloral hydrate. Hắn đã cho thuốc đó vào cốc nước của Kat và khi cô ta mê đi hắn móc bụng cô ấy, làm như một vụ tai nạn.

– Bây giờ còn một vấn đề nữa, bác sĩ Taylor. Không có Chloral hydrate trong người cô ấy.

– Chắc chắn có. Người của ông mắc sai lầm. Hãy yêu cầu ông ta làm lại.

Ông thanh tra bắt đầu mất kiên nhẫn.

– Bác sĩ…

– Làm ơn. Tôi biết tôi đúng mà.

– Cô đang làm mất thời gian của mọi người đấy.

Paige nhìn thẳng vào ông ta. Cuối cùng thanh tra gật đầu.

– Thôi được. Tôi sẽ nhờ ông ta một lần nữa. Có thể ông ta mắc sai lầm thật.

Jason đón Paige đi ăn tối.

– Chúng ta sẽ ăn tối ở nhà anh. – Anh nói. – Anh muốn cho em biết một vài chuyện.

Khi ngồi trên xe, Paige kể lại cho Jason những thông tin mới nhất về vụ Kat.

– Họ sẽ tìm ra Chloral hydrate trong người cô ấy. – Paige nói. – và Ken Mallory sẽ nhận được cái mà hắn phải nhận.

– Anh rất tiếc về mọi chuyện vừa qua.

– Em biết. – Cô áp tay vào má anh. – Cám ơn Chúa đã mang anh lại cho em.

Chiếc xe dừng lại trước cửa nhà Jason.

Paige nhìn ra cửa xe và cảm thấy xúc động. Xung quanh vườn cây xanh trước cửa nhà mọc lên một hàng rào gỗ sơn trắng.

Cô ở trong nhà một mình, chung quanh tối om.

Ken Mallory sử dụng chìa khoá mà Kat giao cho, mở cửa căn hộ rồi nhanh nhẹn tiến lại phòng ngủ. Paige nghe thấy tiếng chân Mallory lại gần, nhưng trước khi kịp kêu lên thì hắn đã chồm đến, hai tay thít chặt lấy cổ cô.

– Đồ chó. Mày định phá tao à. Được thôi, từ giờ mày sẽ không còn đi lăng nhăng được nữa. – Hắn siết chặt hơn. – Tao khôn hơn tất cả bọn mày. Đúng không?

Ngón tay hắn bám sâu vào cổ Paige.

– Chẳng ai chứng minh được là tao đã giết Kat.

Cô cố kêu lên, nhưng không sao thốt ra lời được.

Cô giãy giụa, và đột nhiên bừng tỉnh. Cô nằm một mình trong phòng. Ngồi dậy rồi mà Paige vẫn run.

Cô thức suốt đêm ấy, chờ cho thanh tra Burns gọi đến. Lúc mười giờ thì chuông réo.

– Bác sĩ Taylor?

– Vâng? – Cô cố nín thở.

– Tôi đang có trong tay báo cáo thứ ba của giám định.

– Sao? – Paige hồi hộp quá.

– Không có dấu hiệu của Chloral hydrate và bất cứ chất an thần nào trong người bác sĩ Harrison.

– Tuyệt đối không.

– Không thể như vậy được? Phải có. Không có dấu hiệu va đập nào có thể làm Kat ngất đi. Không có vết bầm ở cổ. Vô lý. Chắc chắn Kat phải mê đi khi Mallory giết cô ấy. Giám định chắc sai.

Paige quyết định nói chuyện trực tiếp với giám định viên.

Bác sĩ Dolan rất bực tức.

– Tôi không muốn bị hỏi như hỏi cung thế này.

– Ông ta nói. – Tôi đã kiểm tra ba lần. Tôi đã nói với thanh tra Burns rằng không hề có dấu hiệu của Chloral hydrate trong bất kỳ một bộ phận nào của cơ thể nạn nhân.

– Nhưng…

– Còn gì khác nữa không?

Paige nhìn ông ta cầu cứu. Hy vọng cuối cùng của cô đang trôi dần đi. Ken Mallory sẽ thoát khỏi tội giết người.

– Tôi đoán… Nếu ông không tìm thấy một hoá chất nào, thì tôi chẳng…

– Tôi không nói là không có hoá chất nào.

Cô nhìn ông ta một giây.

– Có tìm thấy?

Chỉ có dấu vết của Trichloroethylene.

Cô nhăn mặt.

– Nó có tác dụng gì?

Chẳng có gì. Một loại thuốc giảm đau. Không làm ai ngủ được cả.

– Tôi biết.

– Rất tiếc tôi không giúp gì được.

Paige gật đầu.

– Cám ơn!

Cô đi dọc hành lang dài của nhà xác, vô cùng buồn bã, cảm tưởng như vừa mất cái gì thật gần gũi, thân thiết. Cô đã rất tin rằng Kat bị đánh mê đi bằng Chloral hydrate.

Người ta chỉ tìm thấy dấu biệu của Trichloroethylene. Thuốc ấy chẳng làm ai ngủ được. Nhưng tại sao nó lại có trong người Kat. Nhưng Kat không hề dùng một loại thuốc nào cả. Paige dừng lại giữa. hành lang, đầu óc làm việc tất bật.

Khi về đến bệnh viện, Paige lên ngay thư viện trên tầng năm. Chỉ một phút sau cô đã tìm thấy mục Trichloroethylene trong từ điển. Mục từ này viết: Một chất không màu, trong, dễ tan, ở nhiệt độ tử 1.47 đến 59 độ F. Công thức hoá học CCl2,-CHCl.

Và ở dòng cuối cùng cô đã tìm thấy điều cần thiết.

Khi Chloral hydrate phân hủy, nó tạo ra Trichloroethylene như một sản phẩm phụ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN