Không Có Ngày Mai
Chương 45
KHÔNG CÙM. KHÔNG
XÍCH. Rõ ràng họ nghĩ rằng tôi đã sợ khẩu súng bắn tên. Đúng là tôi có
sợ, ở mức độ nhất định. Không phải vì tôi sợ những vết thương nhỏ do kim gây ra. Và không phải vì tôi sợ ngủ, sợ những điều xuất hiện từ ngủ
hoặc trong giấc ngủ. Tôi cũng thích ngủ như bất kỳ ai khác. Nhưng tôi
không muốn lãng phí thêm chút thời gian nào. Tôi cảm thấy mình không thể chấp nhận tiêu mất thêm tám tiếng ở tư thế nằm ngửa.
Người trong phòng sắp xếp đúng như Jacob Mark đã ra ám hiệu cho tôi. Tay cầm đầu
ngồi ở ghế giữa. Cái tay đã tròng xích lúc sáng là kẻ đưa tôi vào, hắn
để tôi giữa phòng và đi tới chỗ của mình tại bàn, bên phải gã cầm đầu.
Gã từng cầm khẩu Franchi giờ đứng chếch về phía trái, hai tay giữ khẩu
súng bắn tên. Các món đồ của tôi vẫn nằm trên bàn. Hoặc chúng đã được
đưa trở lại bàn. Tôi ngờ rằng chúng không nằm đó khi Jake hay Lee ở
trong phòng. Không có mục đích gì. Không lý do gì. Không liên quan gì.
Chúng đã được sắp lại một lần nữa, dành riêng cho tôi. Tiền, hộ chiếu,
thẻ ATM, bàn chải răng, thẻ đi tàu điện ngầm, danh thiếp của Lee, tấm
danh thiếp giả, chiếc USB, điện thoại di động. Chín món. Tất cả đều xuất hiện và chuẩn. Đó là điều tốt, bởi tôi cần lấy ít nhất bảy món trong số đó.
Gã ngồi ở chiếc ghế giữa lên tiếng, “Mời ngồi, ông Reacher.”
Tôi tiến về phía ghế mình và cảm thấy cả ba gã đều thả lỏng. Cả ba đều đã
làm việc suốt đêm suốt ngày. Giờ thì họ thực hiện giờ thẩm vấn thứ ba
liên tiếp. Mà thẩm vấn là việc vất vả. Nó đòi hỏi tập trung cao độ và
tâm lý linh hoạt. Nó làm tiêu hao sức lực của ta. Thế nên ba gã này mệt
mỏi. Đủ mệt để mất sự nhạy bén. Ngay khi tôi hướng về phía ghế của mình, cả ba rời khỏi hiện tại và bước vào tương lai. Họ nghĩ các khó khăn của mình đã qua. Họ đã bắt đầu nghĩ về phương pháp thẩm vấn. Về câu hỏi đầu tiên của mình. Họ cho là tôi sẽ tiến tới ghế, ngồi xuống và sẵn sàng
lắng nghe câu hỏi đó. Sẵn sàng trả lời nó.
Họ đã lầm.
Khi
còn cách đích nửa bước tôi nhấc bàn chân lên mé bàn rồi duỗi thẳng chân
và đẩy mạnh. Đẩy, chứ không phải đá, bởi tôi không đi giày. Cái bàn bật
về phía sau, mé bàn bên kia trúng vào bụng hai gã ngồi ghế và ép cả hai
tay này vào lưng ghế. Đến lúc đó tôi đã di chuyển sang trái. Từ tư thế
cúi người xuống, tôi bật lao lên vào gã thứ ba giật khẩu súng phóng tên
khỏi tay gã và trong khi người gã còn thẳng đơ và sơ hở tôi thúc mạnh
gối vào hạ bộ gã. Gã buông khẩu súng, gập người về trước, thế là tôi
nhảy một bước lên không, đổi chân và thúc thêm một gối vào mặt gã. Như
một điệu nhảy truyền thống của Ireland. Tôi xoay người, hạ khẩu súng
xuống, bóp cò và bắn trúng ngực gã cầm đầu. Rồi tôi nhảy tới bàn, dùng
báng khẩu súng bắn tên nện một, hai, ba phát mạnh và dữ dội vào đầu gã
còn lại, cho tận tới khi gã im hẳn và ngừng giãy giụa.
Bốn giây
ồn ào và bạo lực, từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc. Bốn đơn vị thời gian
và hành động riêng rẽ, được chuẩn bị riêng và thực hiện riêng. Cái bàn,
khẩu súng bắn tên, gã cầm đầu, gã thứ hai. Một, hai, ba, bốn. Trơn tru
và dễ dàng. Hai gã bị tôi nện đã ngất và đang chảy máu. Gã nằm trên sàn
thì chảy máu từ cái mũi bị giập, gã tại bàn thì từ vết thương sâu trên
đầu. Bên cạnh gã là kẻ cầm đầu, đang trên đường tới cõi tiên, có sự hỗ
trợ của thuốc, hệt như tôi đã trải qua hai lần. Xem cảnh này thật thú
vị. Có xảy ra một dạng liệt cơ. Gã này đang trượt xuôi xuống ghế, bất
lực, nhưng hai mắt gã động đậy như thể vẫn ý thức được mọi việc. Tôi nhớ lại những hình xoay tít và tự hỏi liệu gã cũng có đang trông thấy chúng không.
Rồi tôi xoay người quan sát cửa dẫn vào căn phòng thứ ba. Vẫn còn thiếu tay nhân viên y tế. Có thể những kẻ khác nữa. Có thể rất
nhiều kẻ khác nữa. Nhưng cánh cửa vẫn đóng im. Căn phòng thứ ba vẫn yên
tĩnh. Tôi quỳ xuống kiểm tra bên dưới áo khoác gã thứ ba.
Không
có khẩu Glock nào. Gã đeo bao súng quàng qua vai nhưng bao rỗng. Có lẽ
đó là quy định chuẩn. Không mang vũ khí ở bất kỳ phòng kín nào khi có
mặt tù nhân. Tôi soát người hai gã còn lại. Kết quả hệt như vậy. Các bao súng quàng qua vai làm bằng nylon do cơ quan chính phủ phân phát, cả
hai đều rỗng không.
Căn phòng thứ ba vẫn yên lặng.
Tôi
kiểm tra các túi. Tất cả đều rỗng. Tất cả được dọn sạch. Chẳng có gì
ngoài những thứ vô ích nhưng cũng vô hại như mẩu sợi, những đồng xu mắc ở đường chỉ. Không chìa khóa nhà, không chìa khóa xe, không điện thoại.
Chắc chắn không có ví, không có kẹp phù hiệu, không giấy tờ tùy thân.
Tôi nhặt khẩu súng bắn tên lên, cầm một tay, chĩa về phía trước trong tư
thế sẵn sàng. Bước về căn phòng thứ ba. Mở toang cửa và nâng súng lên
làm bộ như nhắm vào mục tiêu. Súng vẫn là súng, dù nó không có đạn và
không đúng chủng loại. Chủ yếu là những ấn tượng đầu tiên và các phản xạ vô thức.
Phòng thứ ba không có người.
Không nhân viên y
tế, không nhân viên yểm trợ, không nhân viên hỗ trợ. Chẳng có ai hết.
Chẳng có gì ở đó, trừ những thứ đồ nội thất văn phòng xám xịt và bóng
đèn huỳnh quang. Căn phòng cũng hệt như hai phòng còn lại, một phòng
tầng hầm cũ xây gạch sơn toàn màu trắng. Cùng diện tích, cùng tỷ lệ. Nó
có một cánh cửa nữa mà tôi nghĩ là dẫn tới phòng thứ tư hoặc cầu thang.
Tôi bước sang đó và khẽ đẩy cửa.
Cầu thang. Không sơn, nằm sau
một lớp dán màu xanh lục cũ mèm đang tróc ra. Tôi đóng cửa lại lần nữa
và kiểm tra đồ nội thất văn phòng. Ba bàn làm việc, năm tủ hồ sơ, bốn
ngăn hộc nhỏ có khóa, tất cả đều màu xám, tất cả đều không sơn và thiết
thực, tất cả làm bằng thép, tất cả đều khóa. Bằng khóa số, giống như các xà lim, điều này là hợp lý, bởi trong túi các nhân viên điều tra chẳng
có chìa khóa nào. Trên bàn làm việc không có tập tài liệu nào. Chỉ có ba chiếc máy tính đang ở trạng thái chờ và ba giá điện thoại đứng. Tôi bấm phím cách trên bàn phím máy tính và lần lượt bật ba màn hình. Từng
chiếc đều hỏi mật khẩu. Tôi nhấc ống nghe rồi bấm nút gọi lại, lần nào
cũng kết nối tới tổng đài. Cực kỳ có ý thức về vấn đề an ninh. Kỹ lưỡng
và thống nhất. Kết thúc một cuộc gọi, dập lẫy giữ ống nghe, bấm 0, gác
máy. Cả ba gã không phải những tay hoàn hảo, song cũng chẳng phải dạng
ngu dốt gì.
Tôi đứng yên một lúc. Tôi thấy thất vọng về những
chiếc khóa số. Tôi muốn tìm ra kho của họ, nạp lại khẩu súng bắn tên và
bắn hai nhân viên điều tra liên bang còn lại bằng khẩu súng ấy. Và tôi
muốn lấy lại giày của mình.
Tôi sẽ chẳng được mãn nguyện về việc nào.
Tôi nhẹ nhàng trở lại xà lim. Jacob Mark ngước lên, nhìn đi nơi khác, nhìn
lại. Kiểu ngập ngừng phản ứng kinh điển, bởi tôi chỉ có một mình, trong
tay lại cầm khẩu súng bắn tên. Tôi nghĩ họ đã nghe thấy những tiếng ồn
và cho rằng tôi đang bị nện nhừ tử. Tôi đoán là họ không nghĩ tôi sẽ trở lại sớm thế, thậm chí không nghĩ là tôi trở lại ấy chứ.
Lee hỏi, “Chuyện gì xảy ra thế?”
Tôi đáp, “Họ ngủ rồi.”
“Như thế nào mà ngủ chứ?”
“Tôi đoán câu chuyện của tôi làm họ chán.”
“Thế thì giờ ông gặp rắc rối to rồi.”
“Rắc rối vì cái gì?”
“Trước đây ông vô tội.”
Tôi nói, “Tỉnh dậy đi thôi, Theresa.”
Cô không đáp lời. Tôi kiểm tra những chiếc khóa trên cửa xà lim. Chúng là
đồ tốt. Trông có vẻ là loại chất lượng cao và rất chính xác. Chúng có
tay nắm nhô hẳn ra với các đường chạm gọn gàng chạy quanh rìa, từ số một tới ba mươi sáu. Các tay nắm xoay theo cả hai chiều. Tôi xoay chúng và
chẳng cảm nhận được gì ở các ngón tay trừ tiếng vo vo coi thường của sự
kháng cự từ thứ đồ kim khí nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Cảm nhận về trình
độ sản xuất rất cao. Chắc chắn tôi không cảm nhận thấy những chiếc lẫy
khóa rơi ra.
Tôi hỏi, “Cô muốn tôi đưa ra ngoài không?”
Lee nói, “Ông không thể làm được.”
“Nếu tôi có thể, cô có muốn tôi làm không?”
“Tại sao lại không chứ?”
“Vì khi ấy cô sẽ thực sự gặp rắc rối. Nếu cô ở lại, cô làm theo ý họ.”
Cô không nói gì.
Tôi nói, “Jake này, còn anh thì sao?”
Anh hỏi: “Anh có tìm thấy giày của chúng ta không?”
Tôi lắc đầu. “Nhưng anh có thể mượn giày của họ. Họ đi cũng giày chừng cỡ của anh đấy.”
“Còn anh thì sao?”
“Trên phố Tám có cửa hàng bán giày.”
“Anh sẽ đi chân trần tới đó hả?”
“Đây là Greenwich Village. Nếu tôi không thể đi bộ chân trần ở đây thì còn có thể đi được ở đâu?”
“Làm sao anh có thể đưa chúng tôi ra?”
“Các vấn đề và giải pháp của thế kỷ mười chín, chống lại sự chính xác của
thế kỷ hai mốt. Nhưng sẽ khó khăn. Thế nên tôi cần biết bắt đầu từ đâu.
Và anh cần phải quyết định thật nhanh. Bởi chúng ta chẳng có nhiều thời
gian đâu.”
“Trước khi họ tỉnh dậy hả?”
“Trước khi Home Depot đóng cửa.”
Jake nói, “Được rồi, tôi muốn ra.”
Tôi nhìn Theresa Lee.
Cô nói, “Tôi không biết. Tôi chẳng làm gì sai.”
“Thích nấn ná ở đây mà chứng minh điều ấy hả? Bởi làm được điều đó thì khó. Chứng minh vô tội luôn khó mà.”
Cô chẳng nói gì.
Tôi nói, “Tôi đã nói với Sansom cách chúng ta tìm hiểu về Hồng quân. Cô
biết họ sợ nhất gì không? Không phải chúng ta đâu. Họ sợ người của chính họ nhất. Sự tra tấn tàn bạo nhất đối với họ là mất cả đời chứng minh
cho sự vô tội của mình, chứng minh hoài mãi.”
Lee gật đầu.
“Tôi muốn ra,” cô nói.
“OK,” tôi nói. Tôi kiểm tra những thứ cần kiểm tra. Ước lượng kích thước và trọng lượng.
“Ngồi yên,” tôi nói. “Không quá một giờ nữa tôi sẽ trở lại.”
Điểm dừng đầu tiên là phòng bên cạnh. Ba tay nhân viên điều tra liên bang
vẫn nằm thẳng cẳng. Tay cầm đầu sẽ giữ nguyên trạng thái đó suốt tám
tiếng liên tục. Hoặc có thể lâu hơn, bởi trọng lượng cơ thể của gã chưa
bằng hai phần ba tôi. Trong một giây đáng sợ, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu tôi rằng có thể tôi đã giết gã. Một liều thuốc được tính toán để hạ gục một kẻ tầm vóc như tôi có thể trở nên nguy hiểm với người nhỏ con
hơn. Nhưng lúc này gã vẫn thở đều. Mà chính gã là người gây chuyện, nên
rủi ro thuộc về gã chứ.
Hai tay còn lại sẽ tỉnh dậy sớm hơn
nhiều. Có thể tương đối sớm. Những chấn thương nhỏ thì khó nói trước
được. Thế nên tôi lục khắp phòng nối và giật toàn bộ các cáp nối máy
tính ra khỏi tường rồi đem trở lại trói hai tay này như trói gà. Cổ tay, khuỷu tay, mắt cá, cổ, tất cả đều bị buộc chặt và nối với nhau. Lõi
đồng nhiều sợi, vỏ nhựa, không thể giật ra được. Tôi lột tất ra, buộc
hai chiếc tất vào nhau rồi dùng nó nhét vào miệng gã bị thương ở đầu.
Khó chịu cho gã, song tôi đoán là hắn sẽ được nhận một khoản bổ sung do
thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, có lẽ hắn xứng đáng với khoản đó. Tôi để
yên miệng của gã còn lại. Mũi gã bị giập, nên nhét giẻ vào miệng cũng
đồng nghĩa với làm gã ngạt thở mà chết. Tôi hy vọng gã sẽ luôn cảm kích
lòng nhân đạo của tôi.
Tôi kiểm tra lại công việc của mình, bỏ các thứ đồ từ trên bàn vào túi rồi rời khỏi tòa nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!