Không Có Ngày Mai
Chương 53
LEONID ĐỨNG TRÊN GỜ
VỈA HÈ, chiếc xe lại tiếp tục chạy rồi lại dừng phía sau tôi sáu mét.
Tay lái xe bước ra. Di chuyển khéo léo đây. Tôi bị bao vây trên vỉa hè,
một gã phía trước tôi, một gã khác phía sau. Leonid trông vẫn như trước
nhưng lại có khác, vẫn cao, vẫn gầy, vẫn gần như không có râu ngoại trừ
một lớp lún phún hung hung, nhưng giờ hắn mặc loại quần áo thích hợp và
đã bỏ hẳn vẻ buồn ngủ. Hắn đi giày đen, quần sợi đan màu đen, áo lạnh có mũ cũng đen. Hắn trông tỉnh táo, cảnh giác và nguy hiểm. Hắn trông
giống một tay tội phạm hơn. Hơn là một kẻ thích đánh nhau hoặc gây rối
nơi công cộng. Hắn trông có vẻ của một tay chuyên nghiệp. Được đào tạo,
và có kinh nghiệm.
Tên này trông như một tay từng là lính.
Tôi lùi lại tường của tòa nhà bên cạnh để có thể quan sát cả hai tên cùng
lúc. Leonid bên trái tôi, gã còn lại bên phải. Gã còn lại đậm thấp
người, tuổi trên dưới ba mươi. Gã trông giống người Trung Đông hơn là
Đông Âu. Tóc sẫm màu, không có cổ. Không to lớn. Giống như Leonid, nhưng bị nén theo chiều thẳng đứng nên phình ra theo chiều ngang. Gã cũng mặc như Leonid, áo rét rẻ tiền màu đen. Tôi nhìn chiếc quần sợi đan và một
từ xuất hiện trong óc tôi.
Từ đó là: xài một lần rồi vứt.
Gã này tiến một bước về phía tôi.
Leonid cũng thế.
Hai lựa chọn, như mọi khi: chiến đấu hoặc bỏ chạy. Chúng tôi đang ở trên
vỉa hè phía Nam phố 56. Tôi đã có thể chạy băng qua bên kia đường cố
gắng bỏ trốn. Nhưng có lẽ Leonid và đồng bọn hắn nhanh nhẹn hơn tôi.
Định luật bình quân. Hầu hết mọi con người đều nhanh hơn tôi. Có lẽ bà
già mặc chiếc váy mùa hè chạy nhanh hơn tôi. Con chó lai già màu xám của bà chắc chắn là nhanh hơn tôi.
Và bỏ chạy đã là tồi rồi. Bỏ chạy và rồi bị bắt ngay lập tức thì hoàn toàn nhục nhã.
Thế nên tôi ở yên tại chỗ.
Bên trái tôi, Leonid tiến lại gần hơn một bước.
Bên phải tôi, gã lùn cũng làm điều tương tự.
Bất cứ điều gì mà quân đội đã thất bại trong việc dạy tôi việc tránh bị
phát hiện, họ đã bù đắp bằng cách dạy cho tôi rất nhiều về chiến đấu. Họ nhìn tôi một lần là đưa thẳng tới phòng tập luôn. Tôi cũng như nhiều
đứa con của quân nhân. Chúng tôi có những hoàn cảnh xuất thân kỳ lạ.
Chúng tôi đã sống trên khắp thế giới. Một phần đặc điểm của chúng tôi là học từ người dân địa phương. Không phải lịch sử, ngôn ngữ hay các mối
quan tâm chính trị. Chúng tôi học ở họ cách chiến đấu. Học những kỹ
thuật ưa thích của họ. Võ thuật vùng Viễn Đông, choảng nhau tới bến ở
những vùng tồi tệ của châu Âu, dao đá và chai lọ từ những vùng tồi tệ
của nước Mỹ. Đến năm mười hai tuổi thì chúng tôi đã trộn hết các thứ lại thành một thứ tàn bạo hỗn hợp không kiềm chế. Cực kỳ không kiềm chế.
Chúng tôi đã học được rằng sự kiềm chế có thể gây hại cho người ta nhanh hơn bất kỳ cái gì khác. Cứ làm đi – Just do it là phương châm của chúng tôi, trước khi Nike bắt đầu sản xuất giày từ lâu. Những đứa nào trong
đám tụi tôi đăng ký theo nghiệp nhà binh thì được công nhận, được cố vấn và kèm cặp thêm, rồi chúng tôi được tách ra rồi lại nhập lại với nhau.
Chúng tôi nghĩ mình đã lì đòn từ khi mười hai tuổi. Đến năm mười tám
tuổi, chúng tôi nghĩ chẳng ai đánh nổi mình. Thực tế là không phải thế.
Nhưng đến tuổi hai mươi lăm, chúng tôi đã ở rất gần trình độ đó.
Leonid tiến thêm một bước.
Gã còn lại cũng thế.
Tôi quay nhìn Leonid và trông thấy những khớp tay bằng đồng trên tay hắn.
Gã lùn cũng vậy.
Hai tên đã đeo khớp đồng vào, nhanh chóng dễ dàng. Leonid bước sang bên.
Tên đồng bọn làm tương tự. Chúng đang chỉnh cho chuẩn góc tấn công. Tôi
dựa lưng vào tường của tòa nhà, tạo một góc trống một trăm tám mươi độ
phía trước mặt. Mỗi tên đều muốn chiếm lĩnh một góc bốn mươi lăm độ bên
trái và một góc bốn mươi lăm độ bên phải mình. Bằng cách đó, nếu tôi bỏ
chạy, chúng sẽ bao quát đều mọi hướng. Như cặp đánh đôi trong tennis.
Tập luyện từ lâu, hỗ trợ cho nhau, hiểu bằng bản năng.
Cả hai tên đều thuận tay phải.
Nguyên tắc đầu tiên khi ta chống lại quả đấm khớp đồng: đừng để dính đòn. Đặc
biệt là ở đầu. Nhưng ngay cả những cú đòn vào cánh tay hay mạng sườn
cũng có thể làm gãy xương và liệt cơ.
Cách tốt nhất để không bị
đòn là rút súng ra bắn đối thủ từ cự ly khoảng ba mét. Đủ gần để không
trượt, đủ xa để không cho địch chạm vào. Thế là xong. Nhưng tôi không có lựa chọn đó. Tôi không có vũ khí. Cách tốt nhất tiếp theo là giữ cho
địch ở xa hoặc đè bẹp chúng ở cự ly thật gần. Ở xa, chúng có thể đấm cả
đêm mà không chạm nổi vào ta. Thật gần, chúng sẽ không thể đấm được.
Cách để giữ chúng xa ra là khai thác tầm tay dài hơn hẳn, nếu ta có,
hoặc là dùng chân. Tầm tay tôi rất ấn tượng. Tôi có cánh tay rất dài. So với tôi, con đười ươi lưng trắng trên truyền hình trông ngắn ngủn. Các
thầy tôi trong quân đội thường chơi chữ về tầm tay của tôi, dựa trên tên tôi[44]. Nhưng tôi đang đối mặt với hai gã, và tôi không chắc chắn liệu đòn đá có phải là lựa chọn tôi có thể thêm vào hay không. Thứ nhất, vì
tôi đang mang một đôi giày lởm. Chúng sẽ tuột ra. Và đá bằng chân không
sẽ dẫn tới gãy xương. Bàn chân còn yếu hơn bàn tay. Ngoại trừ trong
trường dạy karate, nơi có luật có lệ. Ngoài đường phố thì chẳng có luật
lệ nào. Thứ hai là ngay khi một bàn chân nhấc lên khỏi mặt đất, ta sẽ
mất cân bằng và có khả năng sơ hở. Tiếp theo thì, ta thấy ta nằm quay đơ trên sàn, và rồi ta chết. Tôi đã từng chứng kiến chuyện ấy xảy ra. Tôi
đã làm cho chuyện ấy xảy ra.
Tôi tì gót chân phải vào bức tường phía sau.
Tôi đợi.
Tôi đoán chúng sẽ dồn lại với nhau. Những đòn ra đồng thời, cách nhau chín
mươi độ. Lao vào trong, cách chừng một bước chân. Tin tốt là chúng sẽ
không gắng giết tôi. Lila Hoth hẳn đã cấm việc ấy. Cô ta muốn có nhiều
điều từ tôi, mà xác chết thì chẳng thể mang lại gì.
Tin xấu là nhiều vết thương nghiêm trọng gần đến mức bỏ mạng.
Tôi đợi.
Leonid nói, “Ông không cần phải để bị thương đâu, ông biết đấy. Nếu ông muốn,
ông chỉ cần đi theo chúng tôi và nói chuyện với Lila.” Tiếng Anh của
Leonid không được đẳng cấp như Lila Hoth. Ngữ điệu của hắn thô. Nhưng
hắn biết tất cả những từ cần nói.
Tôi nói, “Theo các anh đi đâu?”
“Ông biết rằng chúng tôi không thể nói cho ông được. Ông sẽ phải đeo băng bịt mắt.”
Tôi nói, “Tôi sẽ bỏ qua băng bịt mắt. Nhưng các anh cũng không buộc phải để bị thương đâu. Các anh có thể đi, về bảo Lila rằng các anh chưa hề
trông thấy tôi.”
“Nhưng điều đó không đúng.”
“Đừng làm nô lệ cho sự thật, Leonid. Đôi khi sự thật khiến người ta đau đớn. Đôi khi nó đâm ngay sau mông anh đó.”
Một điểm tích cực của một cuộc tấn công phối hợp của hai đối thủ là chúng
phải trao đổi tín hiệu bắt đầu. Có thể chỉ là một cái liếc mắt hay gật
đầu, nhưng luôn có. Đó là tín hiệu cảnh báo trong một phần nhỏ giây. Tôi nhận định Leonid là nhân vật chính. Kẻ nói trước tiên thường đảm nhiệm
vai trò đó. Hắn sẽ thông báo cuộc tấn công. Tôi quan sát đôi mắt hắn,
rất cẩn thận.
Tôi nói, “Anh có nổi điên về chuyện xảy ra ở ga xe lửa không?”
Leonid lắc đầu. “Tôi để cho ông đánh tôi. Đó là việc cần thiết. Lila đã nói thế.”
Tôi quan sát hai mắt hắn.
Tôi nói, “Hãy nói cho tôi nghe về Lila.”
“Ông muốn biết gì?”
“Tôi muốn biết cô ta là ai.”
“Thế thì đi theo chúng tôi rồi hỏi cô ta ấy.”
“Tôi đang hỏi anh mà.”
“Cô ta là một phụ nữ có một việc cần làm.”
“Kiểu công việc gì?”
“Đi theo chúng tôi rồi hỏi cô ta ấy.”
“Tôi đang hỏi anh mà.”
“Một việc quan trọng. Một việc cần thiết.”
“Nó liên quan đến những gì?”
“Đi theo chúng tôi rồi hỏi cô ta ấy.”
“Tôi đang hỏi anh mà.”
Không có câu trả lời nào. Không nói chuyện thêm. Tôi cảm thấy chúng đang căng lên. Tôi quan sát gương mặt Leonid. Thấy hai mắt hắn mở to ra và đầu hạ thấp về trước khẽ gật. Chúng đồng thời xông thẳng vào tôi. Tôi đẩy mạnh và lao người khỏi bức tường sau lưng, tì hai nắm tay vào ngực mình và
chĩa hai cùi chỏ ra phía ngoài như hai cánh máy bay rồi lao vào chúng
mạnh như chúng lao vào tôi. Chúng tôi gặp nhau ở một điểm duy nhất, như
một hình tam giác sụp cả ba góc vào tâm, hai cùi chỏ của tôi đánh trúng
mặt cả hai tên. Bên phải, tôi cảm thấy mấy chiếc răng trên của gã lùn
văng ra còn bên trái thì hàm dưới của Leonid rời khỏi vị trí. Lực tác
động bằng tích số của khối lượng và bình phương tốc độ. Tôi có khối
lượng lớn, song đôi ủng lại nhũn và hai chân tôi xỏ không chặt do nóng,
thế nên tốc độ của tôi thấp hơn lẽ ra phải có.
Nghĩa là làm giảm lực tác động một chút.
Và giúp cho cả hai tên vẫn còn đứng được.
Tức là tôi cần làm thêm chút việc.
Tôi lập tức xoay người lại nện cho gã lùn một cú đấm móc nặng khủng khiếp
vào tai. Chẳng theo thế gì hết. Chẳng theo chiến thuật nào. Chỉ là một
cú đấm không đẹp nhưng nặng. Tai gã bị dán bẹt vào đầu và mang đi một
chút lực, song phần lực lớn hơn nhiều đi thẳng qua phần sụn dập nát mà
vào thẳng hộp sọ. Cổ hắn giật mạnh sang một bên và tai còn lại đập vào
bờ vai bên kia. Đến lúc ấy với đôi giày tồi tàn tôi đã trở lại hướng cũ
và thúc cùi chỏ sâu vào bụng Leonid. Đúng chỗ tôi đã táng hắn lúc ở ga
Penn, nhưng với lực mạnh gấp cả chục lần. Tôi gần như thúc xương sống
hắn bật khỏi lưng. Tôi tận dụng lực dội lại để nhảy về phía bên kia, tới bên gã lùn lần nữa. Gã đang cong cả người và loạng choạng, sẵn sàng đợi đếm đến tám như trong quyền Anh. Tôi ra một đòn thấp vào đúng thận gã.
Đòn này khiến gã thẳng người lên và xoay tròn về phía tôi. Tôi gập hai
gối, lao về phía gã dùng trán phang trúng khoảng giữa hai mắt gã. Nổ
tung. Những phần xương nào mà khuỷu tay tôi chưa làm gãy đã gãy nốt, gã
đổ xuống như một túm giẻ. Leonid vỗ vào vai tôi bằng nắm đấm đồng. Hắn
nghĩ đó là một cú đấm, nhưng trong trạng thái chẳng còn sức lực, một cái vỗ là tất cả những gì hắn có thể làm. Tôi thong thả lấy sức, lấy đích
cẩn thận và hạ gục hắn bằng một cú móc vào hàm. Hàm Leonid đã vỡ do cùi
chỏ của tôi. Giờ nó bị vỡ thêm một chút. Xương và thịt bắn ra thành một
vòng cung đỏ hiện rõ dưới ánh đèn đường. Răng, tôi nghĩ thế, và có lẽ cả một phần lưỡi của hắn nữa.
Tôi hơi run rẩy. Như mọi khi. Lượng
adrenalin quá mức đang đốt cháy tôi. Tuyến thượng thận chậm bỏ mẹ. Rồi
nó lại đền bù quá mức. Quá nhiều, quá muộn. Tôi dành mười giây ổn định
lại nhịp thở. Mười giây nữa để bình tĩnh lại. Rồi tôi kéo cả hai gã
ngang vỉa hè và dựng cho ngồi dựa vào chỗ tường tôi đứng lúc nãy. Khi bị tôi túm và kéo, hai chiếc áo lạnh có mũ trùm của chúng giãn ra chừng
một mét. Đồ rẻ tiền. Mặc một lần rồi bỏ, phòng trường hợp chúng nhuốm
máu tôi mà. Tôi dựng cho cả hai ở tư thế sao cho chúng sẽ không đổ vật
xuống và nghẹn thở, rồi tôi giật sái khuỷu tay phải của hai gã. Cả hai
tên đều thuận tay phải, mà có khả năng là tôi sẽ gặp lại chúng một lần
nữa. Tôi muốn chúng không có khả năng hành động trong tình huống ấy.
Không phải thương tật vĩnh viễn. Chỉ cần ba tuần bó bột nhẹ nhàng là
khuỷu tay sẽ ngon lành như mới.
Trong túi cả hai có điện thoại di động. Tôi lấy cả hai. Cả hai đều có ảnh của tôi. Phần quản lý các cuộc
gọi đều trống trơn. Chẳng có gì khác. Không tiền. Không chìa khóa. Không có bằng chứng cụ thể. Không có manh mối cho biết chúng từ đâu tới. Cũng chẳng có khả năng chúng sẽ có thể nói cho tôi biết sớm. Tôi đã nện
chúng quá mạnh tay. Chúng đã bị loại khỏi vòng chiến. Và ngay cả khi
tỉnh dậy cũng chẳng có gì đảm bảo rằng chúng sẽ nhớ được gì. Thậm chí
tên của mình cũng chẳng nhớ. Tổn thương ở vùng đầu có những ảnh hưởng
khó đoán trước. Nhân viên y tế họ đâu có đùa khi hỏi các nạn nhân hôm
nay ngày mấy hay Tổng thống là ai.
Về phần tôi thì chẳng có gì ân hận. Chú ý đảm bảo an toàn vẫn tốt hơn. Mấy kẻ khi đang đánh nhau mà
nghĩ trước tới hậu quả mình gây ra thì lại thường không đi xa đến mức
ấy. Chính họ trở thành hậu quả. Thế nên không có gì ân hận. Nhưng cũng
chẳng giành được gì. Đó là điều đáng thất vọng. Thậm chí những nắm đấm
bằng đồng cũng chẳng vừa tay tôi. Tôi thử cả hai cặp, quá nhỏ cả. Tôi
ném chúng xuống một rãnh nước cách sáu mét.
Xe hơi của hai tên
vẫn còn nổ máy bên rìa phố. Nó mang biển New York. Không có hệ thống dẫn đường. Vì thế không có bộ nhớ số về địa điểm căn cứ. Trong ngăn đựng đồ bên cửa, tôi tìm thấy một hợp đồng thuê xe ghi tên người thuê mà tôi
chưa bao giờ nghe tới và một địa chỉ ở London mà tôi cho là giả. Trong
ngăn đựng găng tay, tôi thấy sách hướng dẫn sử dụng xe và một cuốn sổ
nhỏ gáy xoăn, một cây bút bi. Cuốn sổ không viết gì. Tôi lấy cây viết,
bước lại chỗ hai gã rồi dùng lòng bàn tay trái tì mạnh đầu Leonid xuống
để giữ cho chắc. Rồi tôi dùng bút bi viết vào trán hắn, ấn sâu ngòi bút
vào da và miết đi miết lại cho rõ.
Tôi viết, Lila, gọi cho tôi.
Rồi tôi lấy xe của hai gã lái đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!