Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ đã ra ngoài từ sáng sớm, cô cũng không tìm thấy thuốc trị cảm trong nhà, đành về phòng lấy hai viên kẹo nhuận họng ra ngậm rồi đi học.
Phòng học lớp 11-1 đã được sắp xếp làm phòng thi, trong phòng rộng như vậy mà chỉ có 30 chiếc bàn, còn lại đều được xếp gọn vào cuối lớp.
Nguyễn Miên đi đến bàn mình, vừa mới đặt mông xuống, Chu Hải đã bước vào nói tiết tự học buổi sáng vẫn học như bình thường, khiến mọi người trong lớp phải ngồi chen chúc lại với nhau.
Mạnh Tinh Lan lập tức chuyển ghế xuống ngồi cạnh Nguyễn Miên.
Lúc ấy trong lớp đã có khá nhiều người đến, Nguyễn Miên nhìn quanh một lượt, không thấy bóng dáng Trần Ngật đâu cả, không khỏi thở dài.
Kể từ tối thứ năm tuần trước Nguyễn Miên gặp Trần Ngật ở siêu thị nhà họ Lý, cả cuối tuần cô đều thầm tự trách bản thân, cảm thấy ở trước mặt anh cô chẳng có xíu lễ độ nào.
Miễn bàn đến ánh mắt Trần Ngật nhìn cô lúc đó, trào phúng và lạnh nhạt, khiến Nguyễn Miên như mắc xương cá trong cổ họng vậy, mãi không trôi được.
Nghĩ đến đấy, cô lại không nhịn được mà thở dài.
Mạnh Tinh Lan bên cạnh đang nhẩm bài bằng tốc độ ánh sáng cũng phải chú ý đến cô: “Cậu sao thế? Mới sáng ra đã than ngắn thở dài vậy.”
“Không có gì.” Nguyễn Miên gãi gãi má, “Chỉ là môn văn của tớ không tốt, lần đầu tiên khảo sát nên có hơi lo.”
Mạnh Tinh Lan cười, an ủi nói: “Đừng lo, giáo viên dạy văn lớp mình dễ nói chuyện lắm, dù cậu có thi tệ đi chăng nữa, cùng lắm thầy ấy phạt cậu đứng suốt buổi học trong một tuần mà thôi, không động thủ đâu yên tâm.”
Nguyễn Miên mấp máy môi, muốn nói lại thôi: “…..”
Mạnh Tinh Lan bật cười vì phản ứng của cô, nhoài lên bàn cười như nắc nẻ, “Ôi, tớ không ổn chút nào, Nguyễn Miên à sao cậu lại đáng yêu thế chứ.”
Cái tình huống như này, dù được khen là đáng yêu, Nguyễn Miên vẫn cười không nổi.
Lúc đang bó tay, cô chợt liếc thấy bóng người đứng ở cửa, vội vàng ngồi thẳng dậy, nhắc nhở: “Thầy Chu đến kìa.”
Mạnh Tinh Lan lập tức tắt nắng, cầm sách lên bắt đầu đọc to thành tiếng.
Giả vờ cũng rất gì và này nọ.
Chu Hải lượn quanh lớp hai vòng rồi mới ra ngoài hành lang nói chuyện với giáo viên lớp khác, mãi đến khi tiết tự học buổi sáng sắp kết thúc mới bước vào lớp nói mấy câu liên quan đến chuyện cuộc thi.
Nguyễn Miên nhân cơ hội nhìn vào trong lớp một lần nữa, trông thấy Trần Ngật ngồi ở vị trí cạnh cửa giữa đám đông.
Hôm nay anh không mặc đồng phục mà mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu trắng, trước ngực là một dòng chữ nhỏ màu đen không nhìn rõ là chữ gì, làn da trắng trẻo vốn thiên về lạnh lẽo, giờ lộ ra dưới lớp quần áo lại càng thêm lạnh lùng.
Nguyễn Miên chưa từng gặp chàng trai nào trắng hơn anh.
Cô thu lại tầm mắt, Chu Hải cũng đã dặn dò xong, trong lớp nổi lên tiếng ồn ào.
Những người cùng phòng thi dắt díu nhau bước ra khỏi lớp, người nào không cùng phòng thi, ví dụ như Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan, thì cùng đi xuống dưới khu nhà dạy học rồi mới tách ra.
Phòng thi số 46 nằm ở phòng truyền thông đa phương tiện của tòa nhà Tư Chính. Đa số bạn cùng phòng thi là những học sinh đội sổ lớp thường, Nguyễn Miên là học sinh duy nhất thuộc lớp chuyên.
Lúc thầy giám thị nhìn danh sách còn cố tình nhìn cô thêm đôi lần, như thể không hiểu tại sao một học sinh lớp chuyên như cô lại chạy đến phòng thi này.
Nguyễn Miên coi như không thấy, nhận lấy bài thi bạn ngồi trên truyền xuống, vội vàng đọc lướt qua một lượt, lúc tiếng chuông vang lên mới bắt đầu hạ bút làm bài thi.
Buổi sáng kết thúc bằng môn Văn. Đối với thời gian nghỉ trưa, trường học không có yêu cầu gì, Nguyễn Miên ăn trưa bên ngoài trường rồi về nhà ngủ một lát.
Vừa tỉnh dậy, từ hơi đau họng chuyển thành đau đầu. Trên đường đến trường cô ghé vào một hiệu thuốc, lúc đi ra chợt nhìn thấy Trần Ngật và bọn Giang Nhượng bước ra từ một quán trà sữa gần đấy.
Chàng trai vừa nói vừa cười, mấy cô bạn ở trong đám bọn họ tay cầm một cốc trà sữa, cũng cười tít cả mắt.
Nguyễn Miên đứng ở bên đường, cơn gió lạnh trong ngõ nhỏ thổi một trận, cô không nhịn được cúi đầu ho khan vài cái. Gió lạnh theo miệng xông vào cổ họng, ho đến nỗi mặt mũi đỏ bừng.
***
Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng, ngày hôm sau vốn là kỳ nghỉ Quốc khánh dài hạn, nhưng không khéo là thời gian đó bệnh sốt virus đang hoành hành, Nguyễn Miên không may dính chưởng, suốt kỳ nghỉ dài phải nằm trong bệnh viện.
Vào ngày nghỉ cuối cùng Mạnh Tinh Lan mới biết chuyện Nguyễn Miên bị bệnh, nói kiểu gì cũng muốn đến thăm cô.
Nguyễn Miên còn nhớ giao ước với Triệu Thư Đường hôm khai giảng nên không hẹn cô nàng đến nhà mà đi gặp Mạnh Tinh Lan ở một quán lẩu gần đó.
Vừa được nghỉ, Mạnh Tinh Lan đã đến thành phố du lịch ven biển phía nam đi du lịch với cha mẹ, lúc về mang cả đặc sản địa phương cho Nguyễn Miên.
Tặng quà cáp xong xuôi, cô nàng mới vươn tay ra trước mặt Nguyễn Miên, như thể đang nâng niu trân bảo, “Tớ mới làm bộ nail mới nè, đẹp hong?”
Ngón tay của cô gái trắng nõn, thon dài, móng tay tròn trịa, mượt mà, được phủ một lớp màu hồng nhạt, bên trên còn điểm xuyết vài viên ngọc trai và sóng nhỏ, trông vừa hay ho lại vừa đáng yêu.
Nguyễn Miên gật đầu, khen thật lòng: “Trông đẹp lắm.”
Mạnh Tinh Lan rút tay về, cười tủm tỉm nói: “Tiệm này ở ngay dưới nhà tớ thôi, nếu cậu thích lần sau tớ sẽ dẫn cậu đi.”
Nguyễn Miên gật đầu nói được.
Ăn lẩu xong, Mạnh Tinh Lan không về ngay mà kéo Nguyễn Miên đến quán trà sữa ven đường, mỗi người một cốc trà sữa ngồi trong quán tám chuyện.
Tám chuyện từ địa lý văn hóa con người ở thành phố ven biển kia đến kỳ thi tháng gần đây, Mạnh Tinh Lan chợt nhớ đến một chuyện, vội nuốt miếng trân châu trong miệng xuống, “À đúng rồi, hai ngày trước tớ nghe Giang Nhượng nói sau kỳ thi tháng lần này lão Chu muốn đổi chỗ ngồi trong lớp lần nữa đấy.”
Nguyễn Miên bất ngờ không phản ứng kịp, một miếng trân châu bỗng kẹt trong cuống họng, cúi đầu ho khan vài cái mới đỡ, “Đổi chỗ á?”
“Đúng vậy ó, lão Chu định xếp lại chỗ ngồi dựa theo thành tích. Theo thói quen của thầy ấy, chắc là cái loại đôi bạn cùng tiến ấy, hạng 1 ngồi cùng hạng 1 từ dưới lên, hạng 2 với hạng 2 từ dưới lên, cứ theo đấy là làm.”
Đối với Nguyễn Miên chuyện này chẳng khác nào sét đánh ngang tai, cô sửng sốt hết khoảng nửa phút mới tìm thấy giọng nói của mình, “Không biết bạn cùng bàn của tớ sẽ là ai nhỉ.”
“Đừng lo, dù là ai đi chăng nữa thì chắc chắn tốt hơn cái tên Trần Ngật kia nhiều.” Mạnh Tinh Lan là bạn bàn trên của Nguyễn Miên, một tháng qua rất ít khi nghe thấy Nguyễn Miên và Trần Ngật trao đổi gì với nhau.
Cô đoán Trần Ngật không muốn thấy Nguyễn Miên nên đương nhiên cô hy vọng Nguyễn Miên sẽ được ngồi cùng bạn cùng bàn mới nhiệt tình hơn.
Nhưng Mạnh Tinh Lan không biết rằng, đối với Nguyễn Miên, cho dù không muốn thấy cũng tốt hơn là không phải anh.
Nguyễn Miên và Mạnh Tinh Lan ở bên ngoài cho đến khi trời tối đen. Đến lúc chia tay, Mạnh Tinh Lan bắt xe bus về nhà, ngồi ở bên cửa sổ vẫy tay với cô: “Mai gặp nhé!”
Cô cũng vẫy lại: “Ừ, mai gặp.”
Cửa xe bus đóng lại, trong bóng đêm ánh đèn xe xa dần, hòa vào ánh đèn neon rực rỡ, trở nên mơ hồ, cuối cùng không còn nhìn thấy được nữa.
Tay Nguyễn Miên vẫn đang cầm đặc sản Mạnh Tinh Lan cho, bột dừa, bánh dừa, bánh quy vị dừa,… các loại đồ ăn được chế biến từ dừa từ đơn giản cho đến phức tạp.
Cô xoay người đi về hướng ngõ nhỏ. Lúc đi ngang qua siêu thị nhà họ Lý, Lý Chấp đang đứng trong cửa hàng, ngẩng đầu thấy cô gái đang mất hồn mất vía, chợt gọi: “Nguyễn Miên.”
Nguyễn Miên hoàn hồn, bước vào siêu thị, “Anh Lý Chấp ạ?”
“Ừ.” Lý Chấp nhìn cô, “Em đi đâu đấy?”
“Em mới đi ăn với bạn về ạ.” Nguyễn Miên lấy hai gói bánh dừa trong túi ra đưa cho anh, “Đây là đặc sản bạn em mang về cho, anh nếm thử xem.”
Lý Chấp không nhận, bĩu môi chỉ bên cạnh: “Khéo thế, bạn anh cũng vừa cho đặc sản đây, mấy cái này em mang về mà ăn.”
Nguyễn Miên nhìn sang quầy mới thấy chỗ đó có mấy túi to giống y xì đúc túi trên tay mình, cô đành rút tay về.
Lý Chấp chạm tay vào mép quầy kính, “À, người bạn này em cũng biết đấy, Trần Ngật, quen không?”
Nguyễn Miên đáp có, còn nói: “Em và cậu ấy là bạn cùng lớp.”
“Chắc không phải là bạn cùng lớp thôi đâu đúng không?” Lý Chấp cười, “Nó nói với anh hai đứa là bạn cùng bàn.”
Nguyễn Miên không biết Trần Ngật nói với Lý Chấp về mình như thế nào, nhưng chắc không phải ấn tượng tốt gì cả, dù sao cô vừa nhạy cảm vừa tự phụ, bình thường chẳng trò chuyện được mấy câu.
Hai mắt lóe lên, giọng cô rất thản nhiên: “Trước thì là bạn cùng bàn, nhưng sẽ nhanh chóng không phải nữa.”
Lý Chấp cười: “Sao? Nó bắt nạt em à?”
Nguyễn Miên không hiểu anh rút ra kết luận này từ đâu, nhanh chóng phủ nhận: “Không phải ạ, thầy giáo bọn em định sắp xếp lại chỗ ngồi dựa theo thành tích.”
“Thế à.”
Sau đó hai người tán gẫu đôi câu rồi Nguyễn Miên nhận được điện thoại từ Phương Như Thanh, vừa nói con sẽ về ngay vừa ra hiệu với Lý Chấp mình phải về trước.
Lý Chấp gật đầu, dùng khẩu hình nói: Tạm biệt.
Nguyễn Miên vừa nghe điện thoại vừa đi ra, Lý Chấp nhìn bóng lưng cô, gương mặt đăm chiêu.
Lúc Nguyễn Miên về đến nhà, Phương Như Thanh đang phụ Đoạn Anh nấu nướng trong bếp. Nghe thấy tiếng cửa mở, bà từ phòng bếp đi ra, hỏi: “Sao về muộn thế? Mẹ đã nói về sớm chút rồi mà?”
“Không cẩn thận quên thời gian ạ.” Nguyễn Miên thay giày, đưa túi to trên tay cho Phương Như Thanh: “Bạn con mang ít đặc sản sang cho.”
Phương Như Thanh nhận lấy, hỏi cô vài câu rồi cầm túi đồ vào phòng khách, “Thư Dương, xem chị con mang gì về cho con này?”
Trẻ con tầm tuổi này rất thích ăn, bao bì mấy túi đặc sản kia khá hay ho, vô cùng bắt mắt. Triệu Thư Dương mở mấy gói ra một lúc, kết quả ăn một lát là hết sạch.
Nguyễn Miên đi ngang qua, thấy bánh kẹo thằng bé tùy tiện vứt trên bàn, mấp máy môi, chợt nhìn thấy ánh mắt của Phương Như Thanh, cuối cùng không nói gì nữa.
Ăn cơm xong, Nguyễn Miên quay về phòng học bài. Theo thường lệ, đợi đến khi bên ngoài không còn âm thanh nào cô mới thay quần áo rồi xuống tầng dưới rửa mặt.
Gió đêm bên ngoài lại thổi, cơn mưa cuối thu hắt vào cửa kính, kêu lộp bộp, Nguyễn Miên bị đánh thức, cầm di động lên xem giờ.
Mới qua bốn giờ sáng.
Bọc trong lớp chăn bông, cô trở mình, nhắm mắt nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào, cứ nằm vậy đến hừng đông.
Nguyễn Miên dậy sớm hơn mọi ngày, vừa xuống tầng đã thấy Phương Như Thanh đang làm bữa sáng trong bếp, cô không ghé vào mà đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Đến khi đánh răng rửa mặt xong bước ra, Phương Như Thanh đã đứng bên ngoài, trên tay là túi đồ hôm qua cô mang về, “Để lại một ít cho con này, mang về phòng đi.”
Nguyễn Miên nói con không ăn đâu ạ.
Phương Như Thanh dúi túi đồ vào tay cô, xoay người đi vào trong bếp, “Ăn sáng xong rồi đi học, mẹ làm cháo trứng thịt nạc con thích ăn đấy.”
Bởi cuộc khủng hoảng tài chính đột ngột năm nay, công ty thương mại nước ngoài nơi Phương Như Thanh và Triệu Ứng Vĩ làm việc phải sa thải bớt người, trong khoảng thời gian này đã tinh giảm biên chế trên diện rộng. Vì muốn giữ công việc này, mấy hôm nay ngày nào Phương Như Thanh cũng phải tăng ca đến khuya.
Nguyễn Miên thấy bóng lưng gầy đi hẳn của mẹ, cuối cùng không thể nhẫn tâm từ chối được.
Ăn sáng xong, Nguyễn Miên vẫn một mình ra khỏi nhà như thường lệ. Đến khi tới lớp, trong lớp đã trở về như ban đầu, chỗ ngồi vẫn như lúc trước khi thi.
Nhưng Nguyễn Miên biết rằng, sẽ nhanh chóng không còn như vậy nữa.