Không Dám - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Không Dám


Chương 25



Có tài xế cũng sẵn thêm giúp việc, Triển Kính dùng đến thuận tay, ra ý để cho Tiểu Tô lái Audi đi theo Bentley trở về nhà anh cả, anh cùng Giang Tuyết Tử lên xe Triển Lục. Đem mấy món Giang Tuyết Tử đem về từ nhà cũg đặt ở ghế phụ, anh kéo cô vào ghế sau, cánh tay tự nhiên vòng qua bả vai cô, dựa vào lưng ghế, quan sát bốn phía: “Sao hôm nay không đi xe kia? Rốt cuộc cũng biết có mới nới cũ rồi hả?”

Chiếc Buick màu bạc của Triển Lục đã mua từ mười mấy năm trước, thời điểm đó ở thành phố B có thể lái một chiếc xe thể thao như vậy là chuyện vẻ vang đến mức nào. Qua mấy năm, các loại xe hơi thể thao cũng xuất hiện càng lúc càng nhiều, mấy anh em xung quanh đổi xe cũng như đổi nữ nhân, đặc biệt chuyên cần, duy chỉ một mình Triển Lục, một chiếc xe dùng hơn mười mấy năm, điểm này Triển Kính cũng không thể so được. Triển Lục không đổi xe căn bản là vì quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi có cơ hội lái xe mình. Anh cũng không phải loại thiếu gia dư tiền dư thời gian, sĩ diện cao như núi, trong nhà cất bốn năm chiếc xe, rảnh rỗi mang xe nghênh ngang mang ra đường khoe khoang. Xe đối với anh bất quá cũng chỉ là phương tiện di chuyển, có điều kiện liền tìm một chiếc tốt một chút, đảm bảo việc di chuyển cùng an toàn của chính bản thân là được.

Triển Lục liếc nhìn kính chiếu hậu, thản nhiên nói: “Mới vừa hư, chiếc này mượn.”

Triển Kính cười cười: “Là của Triển Hạo phải không? Bởi vậy, tôi nghĩ rồi, cậu có đổi xe đi nữa cũng không chọn một chiếc tương phản lớn thế này.”

Triển Lục không mặn không lạt “ừ” một tiếng, một lát sau mới nói: “Có chút rêu rao, bất quá động cơ cũng rất ổn.”

Triển Kính vui vẻ: “Đương nhiên, một chiếc xe 500 ngàn với một chiếc xe 5 triệu có thể giống nhau sao? Triển Hạo mà nghe được mấy lời này chắc sẽ sớm tức hộc máu mà chết.”

“Tiểu tử kia hàng năm hút không biết bao nhiêu máu của nhân dân thành phố B rồi, để cho nó hộc máu một chút cũng tốt.” Triển Lục cũng không biết là động đến dây thần kinh nào, bình thường khi có người ngoài anh lúc nào cũng là người nói năng thận trọng nhất, lúc này lại hưng trí, cùng Triển Kính đôi co mấy câu.

Tâm tình của Triển Kính cũng đã thả lỏng, bất quá cánh tay ôm Giang Tuyết Tử vẫn dùng sức, lúc này nghiêng mặt, cười cười trêu chọc cô: “Em thấy không? Phó chánh án toàn án của thành phố B cao cao tại thượng thật ra là một người quân pháp bất vị thân, lúc nào cũng muốn vì dân trừ hại!”

Giang Tuyết Tử bật cười, đẩy cánh tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại chạy tới đây? Lúc nãy em mới bàn với Tiểu Kiều tỷ rồi, có mua một ít đồ ăn cho anh, có cả cháo bồ câu hôm qua nữa.”

Tươi cười trên mặt Triển Kính thoáng chút âm trầm: “Nhờ anh ba của em mà cả buổi trưa nay anh đứng ngồi không yên đấy…”

Nghe lời này Giang Tuyết Tử lập tức khẩn trương, hai mắt mở to: “Làm sao? Anh ta tìm anh gây sự cái gì?”

Triển Lục liếc gương chiếu hậu, bật cười khẽ, đạm thanh nói xen vào: “Cô phải hỏi xem có phải anh ba nhà cô có sao không mới đúng.”

Triển Kính nháy mắt với Triển Lục, cười cười, cánh tay nâng lên vuốt ve gáy nhỏ tinh tế của cô: “Không có chuyện gì. Hắn ta là muốn anh tìm khó chịu, bất quá anh đều chống đỡ được.”

Kỳ thật Triển Kính không nói thật. Giang Tử Sanh là hận Giang Tuyết Tử, nhưng hắn ta không ngu như vậy, dám quang minh chính đại chạy đến cục công an gây sự khiến Triển Kính khó chịu. Hắn ta cho dù có lòng đi nữa thì cũng không có gan, cũng không có khả năng mà làm được. Với thế lực của Triển gia ở thành phố B, Giang gia cùng Triệu gia liên hợp muốn khiến Triển gia dở sống dở chết, thì kết quả nhẹ nhàng nhất có khi chính mình lại ăn thiệt chút tiền bạc lỗ lã thiệt hại, chứ dễ gì mà có thể lay động đến Triển gia. Chưa kể tình huống hiện tại Triệu gia còn đang hận Giang gia đến ngứa mắt, còn cả Tống gia như hổ rình mồi, Đường gia tọa sơn quan hổ đấu, Giang Tử Sanh bây giờ ở cửa giữa, đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cho nên mới nghĩ giết gà dọa khỉ, bên ngoài mang tiếng là khi dễ người nhà mình, khiến người ta không thể tìm cớ chê trách, thực ra là ngầm muốn Triển Kính không thoải mái.

Lúc chiều Triển Kính nhận được điện thoại của Triển Phong liền nói cho anh cả quyết định của mình. Chuyện trên thương trường anh không dính vào, nhưng anh có thể cho anh cả một cái đảm bảo, anh không cần cố kị nương tình Giang gia vì Giang Tuyết Tử, ra tay đương nhiên thẳng thừng. Em họ của tâm can bảo bối trong lòng anh, chua ngoa ác miệng Giang Tử Huyên kia không phải lúc này đang thực tập trong một khách sạn của Đường thị sao? Đang trong thời gian làm việc còn có thời gian đi Lam Toản mua sắm, trước mặt một đống người khiến Tử nhi của anh mất mặt? Còn hỗn hào ác ngôn nói mấy lời không thể nghe lọt tai về mẹ vợ tương lai đã qua đời của anh? Coi như anh chủ động bán cho Đường thị một cái nhân tình, sớm sớm diệt trừ một người làm việc không hiệu quả. Chỉ mới là thực tập sinh mà đã dám vô cớ bỏ bê công việc trong giờ hành chính, bên phía doanh nghiệp hoàn toàn có thể không nhận hướng dẫn thực tập nữa, một phân tiền cũng không cần trả, quang minh chính đại đuổi người!

Đây là tác phong làm việc đặc trưng của Triển Kính, mặc dù ngầm cho người ngáng chân nhưng bên ngoài nhìn vào có muốn moi móc nửa điểm xấu xa cũng không có, ngay ngay thẳng thẳng, chính trực nghiêm túc.

Mặt khác còn có Giang Tử Diêu, anh rể của Giang Tử Huyên, mấy đứa em trai của Giang gia, mấy lão già hoá cáo kia… Một buổi chiều ấy Triển Kính đã tính toán cẩn thận.

Vốn anh muốn tranh thủ buổi trưa xử lý hết mọi việc cần làm, sau đó nghỉ sớm đi tìm Giang Tuyết Tử, cấp cô niềm vui bất ngờ, thuận tiện bồi cô đi dạo phố một chút, an ủi tiểu nha đầu một chút. Không nghĩ tới Giang gia thế mà dám ra tay, vừa tới cửa lớn cục cảnh sát đã nghe được điện thoại của Triển Phong. Thế là anh lại quay vào cục, đi lên sân thượng, đem hết anh em Triển gia cùng các bạn bè có giao tình tốt mà gọi, lần lượt từng người đều bị quấy rầy một lượt.

Còn cả tiểu tử lần trước ở khách sạn Lệ Tinh coi mắt cùng Tử nhi nhà bọn họ, đồng sở hữu của công ty khoa học kĩ thuật Trác Uy, Tiêu Tác Nhiên. Lần trước chỉ cần liếc mắt liền biết người này là không ưa gì Giang gia. Kẻ thù của kẻ thù, dưới một số tình huống nhất định chính là người anh có thể kết giao làm bạn hợp tác. Mà anh đương nhiên có loại tự tin này, anh cả anh cũng vui vẻ, một người trẻ tuổi bản lĩnh như vậy cũng rất đáng làm bạn, trong một số chuyện cũng có thể tiện tay giúp anh ta dọn dẹp mấy loại chướng ngại vật con con.

Anh nói với Giang Tuyết Tử qua “đều chống đỡ được” mấy chữ đơn giản bâng quơ, kì thật lại bao hàm cả một tâm cơ kế sách đã được tính toán cẩn thận. Nếu nghe không hiểu thì sao có thể là anh em một nhà đâ? Giống như Giang Tuyết Tử hiểu Giang Tử Sanh và Giang gia có bao nhiên âm hiểm cùng cay độc, Triển Lục căn bản không cần hỏi cũng biết, Giang gia lần này là xui xẻo rồi.

Bất quá nhận được ánh mắt kia của Triển Kính, anh cũng không nói gì thêm, có Giang Tuyết Tử ở đây, rất nhiều chuyện dĩ nhiên không thể nói ra.

Maybach trắng toát lưu loát lái vào tiểu khu, Triển Kính xuống xe trước, đi vòng sang bên kia thay Giang Tuyết Tử mở cửa, nhỏ giọng dụ dỗ cô: “Thẻ cửa là em cầm rồi, vào mở cửa đi.”

Giang Tuyết Tử có chút chần chờ liếc nhìn anh, lại quét mắt nhìn hộp gỗ đang đặt ở ghế phụ, xoay người đi vào. Triển Kính chú ý tới ánh mắt cô, còn có động tác cắn môi kia, nâng tay cầm lấy hộp gỗ, tuy rằng không phải thùng đựng súng trường nhưng anh cũng rất cẩn thận nhẹ nhàng…

Bữa ăn hôm nay cũng như hôm qua, đảm bảo bốn nóng bốn nguội, ngoài mấy món chính còn có cháo bồ câu đặc biệt hầm vì Triển Kính, phân lượng này cũng đủ cho ba người ăn. Giang Tuyết Tử tiến vào phòng bếp lấy chén đũa, Triển Lục lấy thức ăn từ trong hộp ra, bày lên bàn. Triển Kính cầm mấy món đồ của Giang Tuyết Tử đem thẳng lên lầu, đặt trên đầu giường phòng mình.

Chuông cửa vang lên, là người của Lam Toản đến giao hàng.

Người mở cửa nhận hàng là Triển Lục, người giao hàng trẻ tuổi vừa thấy anh liền khom người, vươn hai tay đưa một tờ hoá đơn tới: “Là Triển tiên sinh đúng không ạ? Những thứ này là Giang tiểu thư hôm nay ở Lam Toản chọn mua, đã thanh toán rồi. Mời anh kí tên vào đây, xác nhận tôi đã tới giao hàng là được.”

Triển Lục tiếp nhận ra, nhìn lướt qua, tầm mắt dừng lại ở mấy dòng ghi về nội y trên hoá đơn, rất nhanh dời đi chỗ khác. Tiếp nhận bút trong tay đối phương, hạ xuống chữ kí bay bướm.

Người kia nhận lại hoá đơn có chút kinh ngạc, anh ta gãi gãi đầu, nhìn chằm chằm Triển Lục, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: “Anh là em trai của Triển tổng sao?”

Triển Lục ừ một tiếng, mấy người giúp chuyển đồ vào nhà cũng đã trở ra cửa. Triển Lục đơn giản chống tay trên khung cửa, làm ra một ánh mắt nghi hoặc, ý bảo nếu có chuyện gì thì nói, không thì anh sẽ đóng cửa.

Người kia vẫn còn đang mù mờ nhưng cũng vội vàng gật đầu chào: “Xin cám ơn.”

Vừa quay lưng đi còn vừa suy nghĩ, em trai của Triển tổng đương nhiên cũng là họ Triển, bất quá không phải Triển Kính sao? Người kí tên lên hoá đơn lại là Triển Lục cơ mà?

Triển Lục bình thản đóng cửa lại, trong lòng thản nhiên. Dù sao tính toán theo vai vế họ hàng thì anh phải gọi Triển Phong một tiếng anh cả nha!

Lúc ăn cơm có chút điểm xấu hổ….

Tay phải của Triển Kính vẫn đang băng bó, Giang Tuyết Tử theo bữa cơm trước đã quen, cũng muốn giúp anh dùng cơm. Khẩu vị của anh thế nào cô cũng đã nắm chắc. Cho nên khi vừa ngồi xuống cô đã thay anh gắp hai miếng sườn nướng hạt dẻ. Vừa đưa thịt đến bên miệng Triển Kính liền nhận thấy người ngồi đối diện ném tới một ánh mắt không nóng không lạnh, bất quá lại rất mạnh mẽ.

Tay cầm đũa của Giang Tuyết Tử run lên, theo ánh mắt kia nhìn tới mới phát hiện, trên tay Triển Kính cũng cầm một đôi đũa, trên đũa còn gắp thức ăn, bất quá là tay trái.

Đầu tiên là sững sờ, rất nhanh Giang Tuyết Tử đã kịp phản ứng, người này rõ ràng là có thể cầm đũa bằng cả hai tay! Hôm qua làm ra bộ dáng đáng thương kia chính là muốn trêu chọc cô! Nghĩ đến chính mình tối qua không hề có tâm tình ăn cơm, chỉ lo lắng thương thế trên tay anh, lại sợ anh ăn không ngon. Lúc sau cô cũng không ăn được mấy miếng, dọn dẹp ổn thoả xong lại còn bị anh kéo đi tắm rửa… Rõ ràng, rõ ràng, người này một chút hảo ý cũng không có.

Triển Kính cũng kịp phát giác, khi Giang Tuyết Tử muốn thu đũa về liền lập tức đưa mặt qua, cắn miếng thịt,, trong miệng mơ hồ không rõ nói: “Ngô…Đừng chạy, anh còn chưa ăn được…”

Lời nói này cũng đủ mập mờ. Triển Lục ngồi đối diện ho khan một tiếng, và một miếng cơm, không nói lời nào, an tĩnh rũ mắt ăn. Cả khuôn mặt Giang Tuyết Tử muốn bốc cháy, đem chiếc đũa từ trong miệng anh giải cứu ra, đặt đũa xuống liền đẩy chén cháo qua.

Tiểu nha đầu lạnh lùng: “Ăn cháo.”

Triển Kính nuốt xong chỗ thịt, có chút chột dạ liếc nhìn nữ nhân đang nghiêm mặt, trong lòng thầm kêu khổ. Không khỏi giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn Triển Lục. Khi không lại rảnh rỗi chạy đến đây ăn chực, khiến cho anh lơ là sơ suất, để lộ chuyện mình có thể dùng tay trái! Khó khăn lắm mới hưởng thụ được một ít phúc lợi, thế mà nháy mắt một cái đã đổ bể hết! Triển Kính bực bội, lại hung hăng nhìn Triển Lục.

Triển Lục mí mắt cũng không động, gắp một ít thịt nướng, nhàn nhạt nói: “Mắt có bụi bay vào à? Thế thì đi soi gương mà lấy ra đi không lại khó chịu.”

Triển Kính cũng gắp một đũa: “Ăn xong liền đi nhanh đi, bần xá nhà thảo dân chứa không nổi vị quan như ngài.” Vừa tới một lần, anh liền tổn thất lớn như vậy. Còn muốn tới phá đám thêm thì tới bao giờ anh mới có thể đem vợ nuốt vào bụng.

Triển Lục cười cười, liếc nhìn nữ nhân đang cúi đầu ăn cơm: “Cậu chứa không nổi thì vẫn còn Tuyết Tử ở đây mà.”

“Tuyết Tử còn nợ tôi đây một bữa cơm đấy, phải không Tuyết Tử?”

Giang Tuyết Tử nuốt rau xào, khẽ gật đầu một cái. Triển Kính lập tức xù lông, nhíu mà: “Vợ à, chuyện lúc nào? Sao anh không biết?”

Nữ nhân chớp mắt nhìn anh. Triển Kính tự biết đuối lý, lập tức câm miệng, một lát sau lại đáng thương hạ đũa, dùng thanh âm mềm nhũn nói: “Được rồi được rồi, là ý của anh. Anh về rồi, em còn chưa mời anh ăn cơm, sao lại có thể mời người khác trước có phải không?”

Triển Lục cười nhẹ: “Triển Kính à, da mặt của cậu so với tường thành còn dày hơn. Tuyết Tử thành vợ của cậu từ bao giờ thế? Cái gì mà trừ cậu ra thì không thể cùng người khác ăn cơm?”

Vấn đề mang tính nguyên tắc, Triển Kính tuyệt đối không dễ dàng buông tha, nuông chiều sẽ sinh hư. Cho nên lập tức đổi sắc mặt, cơm cũng không ăn, ôm bả vai Giang Tuyết Tử: “Tuyên bố cho cậu biết, Giang Tuyết Tử là vợ tôi. Cậu cũng đừng tưởng tôi không biết cậu đang tính toán gì. Tôi nói này Triển Lục, chuyện gì huynh đệ có thể nói được là được, bất quá chuyện này thì không được, mơ tưởng cũng không được đâu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN