Không Để Em Chạy Thoát - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
209


Không Để Em Chạy Thoát


Chương 1


Ở tại sân bay Tân Sơn Nhất.

Một người con gái kéo Vali bước ra, cô đang khoác trên mình một chiếc váy xanh da trời dài tới đầu gối, với đôi giày cao gót cùng màu. Khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài được uốn lọn nhẹ ở phần đuôi. Cô gái ấy đã thu hút khá nhiều ánh nhìn ở xung quanh vì vẻ đẹp của mình.

Người con gái ấy nhẹ nhàng cởi kính mát xuống, đưa mắt nhìn xung quanh. Đôi mắt của cô tuy không to tròn lắm, nhưng lại rất sáng. Đôi môi anh đào ấy nở khẽ một nụ cười tươi, trông thật mê người.

Cô gái ấy là: Trần Tiểu Yến, hai mươi bảy tuổi, mới từ Mỹ trở về. Hiện tại cô là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, được không ít người biết đến với nghệ danh: Ernesta (chân thành và nghiêm túc)

Tiểu Yến lúc này nhìn thấy có một gã đàn ông chạy về phía mình, mặt mày hung hăng khiến mọi người hoảng sợ phải tránh đường. Ở phía sau có một người con trai cao ráo đang đuổi theo, khuôn mặt lạnh lùng mà thân quen.

Tiểu Yến khẽ nhếch môi cười, cô đã cầm chiếc Vali lên nhắm thẳng người đang chạy ở trước mặt mà ném đến khiến ông ta té ngã.

Người con trai kia nhân cơ hội này mà giữ chặt hai tay ông ta lại, động tác cực kỳ nhanh lẹ.

Người con trai ấy chính là: Trần Gia Lâm, hơn ba mươi tuổi, một điều tra viên tài giỏi. Hắn làm việc luôn nghiêm túc và có trách nhiệm.

Lúc này có một đôi nam nữ trong đồng phục cảnh sát: chạy đến còng tay gã đàn ông đó. Cảnh sát nữ kia nhẹ cúi đầu và nói một cách tôn kính:

“Tiền bối, cảm ơn anh vì đã ra tay giúp đỡ.”

Cảnh sát nữ ấy: Giang Thùy Anh, hai mươi lăm tuổi, là cấp dưới của Gia Lâm. Cô ấy là kiểu người hoạt ngôn, ngây thơ, lúc cần hung hăng thì hung hăng. Ngoại hình khiến người ta lầm tưởng là một cô gái dịu dàng.

“Mau dẫn ông ta về đi.” – Gia Lâm nghiêm túc ra lệnh, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.

Thùy Anh nhẹ gật đầu, rồi cùng anh đồng nghiệp của mình dẫn đàn ông kia đi.

Gia Lâm lúc này mới chợt nhớ ra mục đích của mình đến sân bay này, hắn vội quay qua thì đã thấy nụ cười quen thuộc.

“Tiểu Yến.” – Khuôn mặt lạnh lùng của Gia Lâm đã tan biến mà thay vào đó là sự mừng rỡ, hắn lao đến ôm lấy cô gái ở trước mặt.

Thùy Anh quay đầu lại, vô tình nhìn thấy tiền bối của mình đang ôm người con gái xa lạ. Trong lòng Thùy Anh không thôi thắc mắc, vì cô ấy chưa từng nhìn thấy hắn vui mừng như vậy. Dù thắc mắc thế nào, Thùy Anh cũng không thể ở lại theo dõi, vì có nhiệm vụ trong người.

“Anh hai hay quá ha, đi rước em gái mà còn bắt tội phạm nữa.” – Tiểu Yến đẩy nhẹ người con trai ra, rồi nói giọng hờn dỗi.

“Thấy kẻ xấu chạy ngang qua, không lẽ tao phải khoanh tay đứng nhìn à?” – Gia Lâm đưa tay lên búng vào trán em gái mình, rồi cúi người xuống lượm Vali lên.

Tiểu Yến cười cười, rồi bỗng nhớ ra gì đó vội giơ tay lên xem lại đồng hồ.

“Anh hai mang Vali về giúp em đi nhé. Em đang có việc gấp.” – Tiểu Yến nói vừa dứt câu thì liền chạy đi, không để anh trai có cơ hội mở miệng.

“Tiểu Yến, mày đi đâu thế? Trần Tiểu Yến…” – Gia Lâm vội hỏi với theo.

Nhưng cô gái kia đã chạy đi mất bóng rồi. Sau vài phút suy nghĩ, Gia Lâm khẽ nhíu mày và lẩm bẩm:

“Không lẽ đã có tin tức của cậu ta?”

Sau khi rời khỏi sân bay, Tiểu Yến liền bắt Ta-xi đến một nơi. Ánh mắt cứ nhìn vào màn hình điện thoại, đây là địa chỉ mà cô khó khăn lắm mới có được.

Cô thầm nghĩ: liệu lần này có tìm thấy anh không… Hay là lại giống mấy năm trước, chỉ chậm một bước thì anh đã đi mất?

***

Ở một quán nhậu nhỏ.

Hiện tại tuy là buổi trưa nhưng quán lại rất đông khách, đã chẳng còn chỗ ngồi nữa. Một nhân viên nam cao ráo, khuôn mặt vô cùng thanh tú khiến người khác đã nhìn rồi chẳng thể rời mắt khỏi.

Nam phục vụ ấy là: Diệp Văn Thiện, hai mươi chín tuổi, tuy khuôn mặt nhìn khó đăm đăm nhưng nội tâm lại rất ấm áp.

Văn Thiện đang dọn dẹp bàn ghế thì nghe thấy tiếng bước chân, anh tưởng có khách nên ngẩng đầu lên và nói câu như thường ngày:

“Xin mời vào…”

Hai ánh mắt va chạm vào nhau giữa không trung, những ký ức xưa bất chợt ùa về… Hai trái tim bất giác đau nhói… Rốt cuộc hai người đã xa rời nhau bao lâu rồi? Tại sao trong họ lúc này lại ngập tràn nhung nhớ đến thế?

“Tiểu Yến…” – Văn Thiện đơ người ra vì ngạc nhiên, khăn lau bàn từ tay anh rớt xuống. Anh tưởng chừng không tin được người đang ở trước mặt mình chính là cô bé năm xưa… Người con gái… anh đã yêu và… nguyện dùng sinh mạng mình bảo vệ…

“Văn Thiện, cuối cùng em cũng đã tìm được anh rồi.” – Tiểu Yến vừa nói vừa bước đến, ánh nhìn dần dần mờ đi vì nước mắt sắp trào ra. Tiểu Yến thật muốn đập người con trai này một trận, vì đã để cô vất vả tìm kiếm suốt bao năm. Nhưng cô muốn ôm lấy anh hơn, vì bao năm qua cô đã rất nhớ anh.

Văn Thiện với Tiểu Yến cứ đứng yên nhìn nhau, trong mắt họ chỉ thấy đối phương, chẳng còn ai khác, dẫu xung quang đang rất ồn ào.

Tiểu Yến nhẹ nhàng lao đến ôm lấy Văn Thiện, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người. Khuôn mặt của cô gái có nụ cười lẫn nước mắt… kể cả bản thân cô cũng không biết mình đang cười hay khóc nữa.

Văn Thiện thoáng ngạc nhiên, hai tay anh giơ lên giữa không trung, vừa muốn ôm lấy người con gái lại vừa muốn đẩy cô ra xa. Một lúc sau anh khẽ nhắm mắt lại, hai tay dứt khoát đẩy cô gái trong lòng ra.

Tiểu Yến đưa mắt nhìn người con trai, trong lòng cảm thấy hụt hẫng.

“Em mau rời khỏi đây đi và đừng đến nữa.” – Văn Thiện cúi người lượm khăn lau bàn lên, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

“Tại sao chứ?” – Tiểu Yến nghiêng đầu nhìn anh, tay bất giác cầm túi xách hơn, giống như đang cố giữ bình tĩnh.

Văn Thiện quay người dọn dẹp bàn, anh không nhìn cô gái mà cứ lạnh lùng nói:

“Vì tôi không muốn gặp em.”

Cứ nghĩ khi nghe xong, Tiểu Yến sẽ đau lòng bỏ đi. Nhưng không, cô lại bình thản ngồi xuống và nói:

“Em đói bụng lắm rồi, muốn dùng bữa ở đây.”

“Trần Tiểu Yến, em đang làm cái quái gì thế?” – Văn Thiện hỏi giọng bực mình.

Tiểu Yến không thèm bận tâm đến thái độ bực mình của ai kia, cô nhìn các bàn ăn ở bên cạnh rồi nói:

“Quán mở cửa mà không tiếp khách à? Em muốn ăn thịt nướng. Cảm ơn anh.”

Văn Thiện nhìn xung quanh, người ở đây toàn là kẻ say xỉn nói tục chửi thề. Anh lại nhìn cô gái ngây thơ kia, trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng.

“Anh còn đứng ở đó làm gì vậy? Em sắp đói chết rồi nè.” -Tiểu Yến lên tiếng hỏi, hai tay ôm cái bụng đói của mình với vẻ mặt đáng thương.

Văn Thiện không nói gì mà quay lưng đi, hy vọng cô ăn xong sẽ về.

Khi anh đi xa, Tiểu Yến thở ra một hơi thật dài rồi sau đó khẽ cắn môi dưới. Mặc dù đã biết trước thái độ của anh sẽ như thế, nhưng trái tim cô vẫn đau nhói.

Ở trong bếp, Văn Thiện đứng dựa vào bức tường lạnh lẽo, vẻ mặt anh giờ lộ ra sự đau khổ. Anh đã trốn tới nơi nhỏ bé này rồi tại sao cô vẫn tìm đến nữa chứ? Trước đây anh rất yêu và tình yêu ấy vẫn dành tặng cô. Nhưng giờ anh chỉ là một kẻ từng ở tù chẳng có tương lai, làm sao xứng với người con gái tốt như cô?

***

Ở sở cảnh sát…

Nữ cảnh sát Thùy Anh đang ngồi làm việc. Nhưng lại không thể tập trung bộ sơ trên tay, trong đầu cô ấy toàn là khuôn mặt vui mừng của tiền bối Gia Lâm lúc sáng. Cô ấy thật sự thắc mắc, rốt cuộc người con gái xa lạ ấy là ai? Tại sao có thể làm Gia Lâm vui mừng đến thế?

“Thùy Anh, đã điều tra thế nào rồi?” – Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên.

Người vừa bước vào chính là: Lý An Vương, hơn ba mươi tuổi, cấp trên của Thùy Anh và Gia Lâm. Tính cách của anh ấy rất ôn nhu, luôn biết quan tâm mọi người xung quanh.

Nhưng Thùy Anh dường như không nghe thấy, cứ ngồi ngây người ra ở đó.

“Thùy Anh.” – An Vương kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa.

“Dạ… gì sếp?” – Vừa nhìn thấy An Vương đang đứng bên cạnh, thì Thùy Anh liền hốt hoảng bật dậy.

“Làm gì ngây người ra nãy giờ vậy?” – An Vương lười biếng ngồi ở mép bàn, hỏi giọng tò mò.

Thùy Anh hơi mất tự nhiên, cô ấy khẽ nói:

“Chuyện là sáng nay… em đã vô tình nhìn thấy anh Lâm cười nói vui vẻ với một cô gái… nên em có chút tò mò.”

“Cậu ta cười nói vui vẻ?” – An Vương thoáng ngạc nhiên, nhiều năm qua anh ấy đã không nhìn thấy Gia Lâm cười rồi.

“Em có biết cô gái đó là ai không Thùy Anh?” – Cô gái mà Thùy Anh kể cũng khiến An Vương tò mò, muốn biết là ai.

“Em nghe anh Lâm gọi là Tiểu Yến đấy.” – Sau suy nghĩ vài phút thì Thùy Anh trả lời.

“Tiểu Yến? Em ấy về rồi sao?” – Vừa nghe đến cái tên quen thuộc ấy An Vương liền vui mừng.

Nhìn thấy thái độ vui mừng này của An Vương, thì Thùy Anh càng tò mò hơn. Cô ấy nhìn An Vương và hỏi:

“Sếp cũng biết cô gái ấy kia sao?”

An Vương vẫn giữ nụ cười tươi trên môi, anh ấy nhẹ gật đầu:

“Tất nhiên anh biết rồi. Tiểu Yến là em gái ruột của Gia Lâm đấy.”

An Vương nói thiếu một điều: Tiểu Yến không chỉ là em gái của Gia Lâm mà còn là em kết nghĩa của anh ấy nữa.

Nghe xong Thùy Anh bất giác cười tươi, hoá ra cô gái hồi sáng chính là em gái của Gia Lâm. Thế mà cô ấy cứ tưởng là…

Gia Lâm lúc này từ ngoài bước vào, nhìn thấy hai đồng nghiệp của mình đang cười nói vui vẻ, hắn lên tiếng hỏi:

“Đang nói chuyện gì mà vui vậy?”

Thùy Anh quay người qua nhìn, rồi lên tiếng chào một câu:

“Tiền bối Gia Lâm.”

Cũng giống như mọi khi, Gia Lâm chỉ nhẹ gật đầu thôi chứ không nói gì. Hắn đi tới bàn làm việc của mình, ngồi xuống và nghiêm túc hỏi:

“Tình trạng của người phụ nữ đó sao rồi?”

Gần đây có xảy ra một vụ án, nạn nhân là một người đàn ông đã hơn sáu mươi tuổi. Khoảng hai năm trước ông ta mới tái hôn, người vợ ấy có một cô con gái riêng vừa tròn mười chín tuổi.

Nghe những nguời ở gần đó kể rằng: ba người họ sống với nhau rất hoà thuận. Tuy nói cha dượng và con gái nhưng lại chưa từng thấy xảy ra bất kỳ cải vã nào. Hơn nữa từ khi hai người họ kết hôn với nhau, việc học của cô bé được cha dượng chu cấp nên họ rất biết ơn ông ta.

Rồi một buổi tối tháng trước ông ta đã bị giết hại, trên người nhiều vết dao. Theo cảnh tượng trong nhà cho thấy là có kẻ trộm chẳng thành nên giết người. Vì cửa nhà có dấu hiệu bị đập phá, đồ đạc thì rất lộn xộn. Tối xảy ra vụ án là khoảng 11 giờ đêm. Nạn nhân mặc quần áo chuẩn bị đi ngủ, nằm trên vũng máu.

Vết thương được pháp y chuẩn đoán là dùng dao đâm thẳng đến tim gây tử vong tại chỗ. Cửa sổ bị mở toang, đồ đạc đều bị xới tung lên. Dấu hiệu đầu tiên là vụ giết người cướp của.

Tuy nhiên vẫn có uẩn khúc ở đây. Vì khi xảy ra cuộc ẩu đả khu vực đó không nghe tiếng động lớn. Đặc biệt nơi xảy ra vụ việc lại là phòng của cô con gái trong nhà đó thay vì là phòng của vợ chồng họ.

Ngược lại cô con gái khai báo bản thân có ra ngoài mua ít đồ ở cửa hàng tiện lợi. Nhưng lại không có ai làm chứng cho cô ta. Người duy nhất có thể là thấy toàn bộ sự việc chính là người phụ nữ trong căn nhà đó, có lẽ vì đã nhìn thấy chồng mình bị giết hại trước mắt nên đã không thể chịu đựng mà gây nên hoảng loạng, mất ý thức.

“Bà ấy vẫn ngồi ngây người ra ở đó, chẳng hỏi được gì cả.” – Thùy Anh trả lời Gia Lâm.

“Với tình hình này phải tìm một bác sĩ tâm lý.” – An Vương vừa nói vừa xem hồ sơ.

Gia Lâm khẽ gật đầu, chỉ còn cách này thôi. Thùy Anh lúc này khẽ lên tiếng nói:

“Bên bệnh viện của cha em có một bác sĩ tâm lý vừa chuyển về đây, nghe nói tay nghề cũng khá lắm. Hay là chúng ta tìm gặp bác sĩ tâm lý đó thử đi?”

Thật ra Thùy Anh là một tiểu thư giàu có, con gái của bệnh viện lớn. Nhưng không hiểu sao cô ấy lại đam mê ngành cảnh sát này, cứ bất chấp tất cả thi vào.

An Vương và Gia Lâm nhìn nhau suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu đồng ý với đề nghị của cô gái nhỏ.

“Được, mai sáng chúng ta đi đến bệnh viện.” – Gia Lâm nhìn Thùy Anh mà nói.

“Thế để em gọi điện thoại nói với cha một tiếng.” – Thùy Anh nói rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.

Chờ Thùy Anh đi ra ngoài rồi An Vương mới bước đến gần Gia Lâm, vì muốn nói chuyện riêng.

“Tôi nghe nói là Tiểu Yến đã về rồi hả?” – An Vương nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt không giấu nổi niềm vui khi sắp gặp được đứa em gái mà mình thương yêu nhất.

“Ừ, nó mới về hồi sáng này.” – Gia Lâm trả lời, mắt vẫn không rời khỏi hồ sơ vụ án.

“Vậy lát nữa tôi theo cậu về để gặp Tiểu Yến nha. Tôi nhớ em ấy quá rồi.” – An Vương cười nói vui vẻ, anh ấy đang rất muốn biết em gái của mình có gì thay đổi không.

Nghe xong Gia Lâm ném tập hồ sơ lên bàn, hắn ngẩng đầu nhìn An Vương mà nhúm vai:

“Chắc phải làm anh thất vọng rồi. Anh trai ruột như tôi đây nói chưa được mười câu, thì nó đã chạy đi mất rồi.”

“Em ấy có việc gì gấp à?” – An Vương thắc mắc hỏi.

Gia Lâm chống tay vào nguyệt thái dương và nói:

“Tôi đoán chắc đã có tin tức của cậu ta.”

Nghe vậy An Vương bỗng trở nên trầm mặt, đôi lông mày thanh tú cũng nhíu lại. Thật không ngờ đã trôi qua nhiều năm thế, em gái của hai người vẫn chưa quên được mối tình ấy…

********Hết chương 1*********
Truyện sẽ như thế nào đây? Sứ và Khiết Nhi mời mọi người đón đọc tiếp vào chủ nhật – thứ năm mỗi tuần nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN