Không Để Em Chạy Thoát
Chương 16
Gần giờ trưa, quán đã vắng khách. Ông Thái Minh với bà Mộng Quỳnh mới có thời gian nghỉ ngơi một chút. Ngoài cửa xuất hiện một cô gái, lối ăn mặc cá tính. Bước chân nhanh nhẹn đi vào quán.
“Chào quý khách, mời ngồi!” – Tiểu Yến giúp cha mẹ rửa bát xong ở bếp, vừa ra ngoài thì thấy có khách cô nhiệt tình tiếp đón.
“Chào chị! Em là bạn của anh Lâm.” – Người con gái ấy là Thùy Anh. Cô nàng trên tay cầm một ít thảo dược cùng với thuốc bổ, đôi mắt liếc nhìn xung quanh.
“Cháu là?”- Bà Mộng Quỳnh nghe được giọng nữ, còn nói là bạn của Gia Lâm. Bất kể là loại bạn bình thường hay bất thường, bà đều mong có thể tiến triển tốt một chút với con trai.
“Chào bác gái, cháu là bạn cũng là đồng nghiệp của anh Lâm. Cháu tên Thùy Anh ạ!” – Thùy Anh mỉm cười, vui vẻ giới thiệu.
Bà Mộng Quỳnh đang mệt mỏi, tự dưng ở đây xuất hiện một cô bé lễ pháp xinh xắn đến trước mặt. Còn tự xưng là bạn của Gia Lâm, khiến bà mừng thầm trong lòng.
“Vào đi cháu, thằng Lâm tệ quá. Nó không báo trước cháu đến đây. Cho nên nhà cửa lộn xộn một chút!” – Bà Mộng Quỳnh mỉm cười hiền từ.
“Dạ không phải tại tiền bối ạ. Tại cháu đến mà không báo trước. Đây, cháu có một ít quà nhỏ gửi hai bác tẩm bổ!” – Thùy Anh đưa túi đồ đến chỗ bà Mộng Quỳnh.
Ông Thái Minh không khác gì vợ mình, đều vui vẻ sởi lởi khi thấy cô bé này. Ông nhận thấy Tiểu Yến còn đứng đơ người ở đó.
“Tiểu Yến, vào phụ mẹ con làm chút đồ ăn. Mời bạn của anh hai con ở lại ăn trưa!” – Ông Thái Minh nói.
Tiểu Yến hiểu ra, cùng bà Mộng Quỳnh vào phòng bếp.
Đồ ăn được chuẩn bị không lâu sau đó, Thùy Anh ông bà Mộng Quỳnh cùng Tiểu Yến ngồi ở bàn ăn.
“Thông cảm nhé, nhà chỉ còn mấy món đơn giản. Hôm khác cháu đến chơi báo với bác trước một tiếng, bác sẽ nấu thịnh soạn một chút!” – Nói rồi bà Mộng Quỳnh bật cười vui vẻ.
“Không đâu bác gái, cháu rất thích các món này. Như vậy đã quá tốt rồi ạ!” – Thùy Anh trả lời, chủ động xới cơm cho cả nhà.
“Anh hai con đâu? Mau gọi nó xuống!” – Ông Thái Minh hỏi Tiểu Yến.
“Mới về mệt quá có lẽ đã ngủ say rồi ba, con gõ cửa không nghe động tĩnh gì!” – Tiểu Yến trả lời.
“Không sao đâu bác trai, tiền bối đã mấy đêm liền không ngủ rồi. Cháu đến chủ yếu là để thăm hai bác và chị Tiểu Yến thôi ạ!” – Thùy Anh nói.
Hai vợ chồng của ông Thái Minh đặc biệt có cảm tình với cô bé này, dáng vẻ nhanh nhẹn hoạt bát, lại còn rất ngoan ngoãn lễ phép.
Bữa ăn xong, Tiểu Yến và Thùy Anh ở lại bếp. Tiểu Yến thì rửa bát, Thùy Anh đảm nhiệm gọt trái cây.
“Em đã nghe chị đàn ở trên mạng. Rất hay đó ạ!” – Thùy Anh mở lời khi không khí quá im lặng.
“Vậy sao? Cảm ơn em!” – Tiểu Yến trả lời lịch sự, không gần mà cũng chẳng xa.
“Em có thể hỏi chị một chuyện có được hay không?” – Thùy Anh lấy can đảm, quay sang hỏi Tiểu Yến.
“Ừ em hỏi đi.” – Theo phép lịch sự Tiểu Yến gật đầu.
“Tiền bối đã bao giờ hẹn hò hay chưa?” – Thùy Anh hỏi.
“Nếu chưa thì có lẽ anh ấy tiến hoá thành quái vật rồi!” – Tiểu Yến cười thầm.
“Vậy người đó là ai? Chị có biết người đó không?” – Thùy Anh tiếp tục hỏi.
“Là bạn thân của chị!” – Tiểu Yến thầm nghĩ cô bé này đến đây là để thăm ba mẹ cô, hay là để điều tra về anh hai?
“Vậy chị có biết mẫu người mà tiền bối thích là thế nào không?” – Thùy Anh hỏi, đôi môi cô mỉm cười.
Tiểu Yến ngẫm nghĩ một lát.
“Một khi đã là người mình yêu thì tiêu chuẩn không quan trọng.” – Tiểu Yến nói.
“Mà Thùy Anh này, chị có điều này muốn nói với em. Có lẽ em chưa biết, anh hai chị bề ngoài có vẻ lạnh nhạt, dường như không quan tâm mọi thứ diễn ra trên đời này. Nhưng lại là người có lòng chung thủy và sự kiên định hơn bất kỳ ai. Cho nên, nếu ở cơ quan của anh ấy có ai đó có ý định này, chị mong em hãy nói cho họ biết. Tránh đêm dài lắm mộng!” – Tiểu Yến nói, cô không biểu hiện gì, chỉ mỉm cười lịch thiệp.
“Em thì không nghĩ như vậy. Khi sự chung thủy và kiên định trao đi nhưng lại chẳng có sự hồi đáp, thì anh ấy xứng đáng có một người tốt hơn!” – Thùy Anh nói. Cô hiểu rõ ý tứ Tiểu Yến gửi trong câu nói. Có điều nếu cô thật sự để tâm thì đã sớm bại trận rồi. Hơn nữa, Thùy Anh cô chưa có chuyện gì là chưa làm được.
“Đó là do em nghĩ thôi!” – Tiểu Yến nói thêm một câu, cũng cùng lúc rửa xong bát. Cô đi thẳng ra phòng khách mặc Thùy Anh ở lại đó.
Tối muộn một chút, Gia Lâm mới xuống lầu. Hắn tưởng cha mẹ mình đều ngủ. Rốt cuộc vẫn đụng mặt, vì hôm nay có chương trình hoà nhạc ông bà yêu thích.
“Gia Lâm, lại đây!” – Ông Thái Minh gọi khi thấy hắn rón rén vào phòng bếp.
“Dạ, ba mẹ vẫn chưa ngủ sao?” – Gia Lâm hỏi.
“Con giỏi lắm, có bạn gái cũng không báo cho ba mẹ biết. Để con gái người ta chủ động đến nhà mình. Con có mặt mũi hay không?” – Bà Mộng Quỳnh lên tiếng giáo huấn, tay liên tục cầm hạt hướng dương đưa lên miệng cắn.
“Bạn gái?” – Gia Lâm hỏi, hắn có bạn gái khi nào mà chính hắn cũng không biết.
“Là Thùy Anh,con bé hoạt bát thông minh. Mẹ rất vừa ý. Hơn nữa còn là con gái của viện trưởng bệnh viện lớn, nó không chê nhà mình, còn đến ăn cơm nói chuyện với ba mẹ cả buổi. Đây, tổ yến nó tặng!” – Bà Mộng Quỳnh tỏ ý cười, chỉ vào hộp Tổ Yến còn đặt trên bàn, là loại thượng hạng.
“Ba, mẹ. Hai người hiểu lầm rồi! Cô ấy chỉ là đồng nghiệp của con thôi!” – Gia Lâm thật không tin Thùy Anh lại đến đây. Rốt cuộc cô ấy muốn gì?
Cùng lúc đó, trên lầu. Tiểu Yến vừa xem Gia Lâm bị giáo huấn, vừa bật cười. Cô lấy điện thoại, bấm vào dang bạ tìm tên của một người.
“Alo! Đại nghệ sĩ, mày cũng có thời gian gọi cho tao sao?” – Phía bên kia điện thoại truyền đến là giọng nói của Yến Nhi. Cô vừa cho Mẫn Mẫn đi ngủ, định đọc vài trang sách thì Tiểu Yến gọi.
“Haizzz, đại bác sĩ. Mày có biết tình hình của mày nguy cấp thế nào không hả?” – Tiểu Yến hỏi, ra vẻ nghiêm trọng.
“Là chuyện gì?” – Yến Nhi không xa lạ với tính của Tiểu Yến, cô bình tâm nghe.
“Nói cho mày biết một tin chấn động. Tình địch của mày xuất hiện rồi?” – Tiểu Yến nói.
“Gì chứ? Tình địch nào?” – Yến Nhi không hiểu Tiểu Yến đang nói gì, con nhỏ này lúc nào cũng ra vẻ bí ẩn.
“Là tình địch của mày đó. Hôm nay đến nhà tao ăn cơm. Haizzz, xem ra mẹ tao cũng vừa mắt cô ấy. Tên là gì ấy nhỉ? Là… à đúng rồi. Là Thùy Anh!” – Tiểu Yến nói, cô cảm thấy câu chuyện này còn đặc sắc và hấp dẫn hơn xem phim nhiều.
“Ra là cô ấy!” – Yến Nhi nhỏ giọng trả lời.
“Mày cũng biết cô ta sao?” – Tiểu Yến đang trông đợi Yến Nhi phải đặc sắc một chút. Ai ngờ cũng chỉ có vậy.
“Có gặp vài lần!” – Yến Nhi nói, tâm trạng bỗng dưng bị một thứ gì đó đè nặng.
“Vậy thì mày mau tác chiến đi. Người ta đi đường tắt vào nhà tao rồi!” – Tiểu Yến nói, giọng điệu lại như là chuẩn bị chiến trận.
“Như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?” – Yến Nhi nói. Quả thật là rất tốt.
“Mày…tao tức chết!” – Tiểu Yến định mắng đứa bên đầu dây kia thêm nhưng bước chân đến gần của Gia Lâm làm cô khựng lại.
“Sao vậy? Nói chuyện với ai mà lén lén lút lút?” – Gia Lâm hỏi.
Tiểu Yến cố tình chạy về phòng, cô tắt điện thoại rồi nói.
“Em chỉ đang báo tình hình cho chị dâu thôi!” – Tiểu Yến nói, cánh cửa phòng khép hờ, chuẩn bị đóng bất cứ khi nào.
“Nói gì cũng được. Đừng nói với tao là mày gọi cho Yến Nhi để báo rằng Thùy Anh đến nhà chúng ta là được!” – Gia Lâm nói.
“Thật ngại quá! Em đã nói đủ ý anh cảnh cáo rồi!” – Nói rồi Tiểu Yến đóng sầm cửa.
Gia Lâm chỉ biết đứng ở ngoài cửa chửi vài tiếng. Rắc rối của ba mẹ còn chưa đủ, tin tức nhanh như vật lan truyền đến chỗ người kia. Thùy Anh hại chết hắn rồi!
********Hết chương 16*********
Truyện sẽ như thế nào đây? Mời mọi người hãy đón đọc tiếp nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!