Không Để Em Chạy Thoát
Chương 42
“Diệp Văn Thiện, thật ra anh muốn làm gì tôi?” – Thanh Hiền nhìn người đàn ông đang bước vào, khẽ quát.
Văn Thiện đứng lại ở trước mặt Thanh Hiền, ánh mắt đầy hung ác:
“Tôi đã nói nếu cô dám làm đau Tiểu Yến 1 thì tôi sẽ bắt cô phải trả giá gấp đôi rồi mà. Cô quên rồi sao?”
Vừa nhắc đến cái tên “Tiểu Yến” ấy, Thanh Hiền có cảm giác như mình từ trên thiên đường té xuống địa ngục.
Thanh Hiền ở giây phút này đã không thể tự lừa gạt bản thân nữa, ngày hôm qua Văn Thiện quỳ xuống cầu hôn chẳng phải vì hạnh phúc đã mỉm cười với ả.
Văn Thiện từ đầu tới cuối làm tất cả cũng chỉ vì để bảo vệ Tiểu Yến mà thôi, Thanh Hiền ả ở trong mắt anh chưa từng tồn tại.
“Nhưng tối hôm qua chính anh đã khiến cô ta đau đớn mà, đâu phải là tôi.” – Thanh Hiền cố đứng dậy, cười cười.
Những lời ấy giống như một chậu nước muối đổ vào vết thương đang rỉ máu của Văn Thiện, cảm giác đau đớn trong lòng đã khiến anh mất đi lý trí.
“Câm miệng lại ngay.” – Văn Thiện giơ chân đá vào bụng Thanh Hiền, cú đá của anh rất mạnh không chút lưu tình nào.
Thanh Hiền theo sức đá của Văn Thiện văng ra khá xa, ả ở sàn nhà đau đớn, miệng còn ói một ít máu.
Thanh Hiền ngỡ ngàng trước hành động bạo lực này của Văn Thiện, thật sự không ngờ được.
Bộ dạng của anh bây giờ như ác quỷ, chẳng còn là một Văn Thiện ôn nhu, ấm áp giống thường ngày nữa.
Dù đang rất đau đớn, nhưng không hiểu sao Thanh Hiền lại cười một cách vui vẻ.
“Cô cười cái quái gì vậy hả?” – Văn Thiện tức giận quát lớn lên.
Thanh Hiền nhìn Văn Thiện, vừa cười vừa nói:
“Tôi đang cười anh đó… Là bản thân anh hèn nhát, không đủ khả năng bảo vệ cô gái mình yêu… mà ở đây trả thù tôi. Nực cười! Anh đã làm tổn thương Trần Tiểu Yến… vậy sao không giết chết chính anh đi?”
Hai tay Văn Thiện siết chặt thành quyền, đôi mắt anh lúc này đỏ ngầu như máu. Không liên quan đến Thanh Hiền ả sao?
Nếu ả không ở trước bọn phóng viên công khai mối quan hệ giữa anh với Tiểu Yến thì anh sẽ làm vậy ư?
Tình yêu của anh với Tiểu Yến đã nhiều cay đắng rồi mà ả luôn dùng mọi cách xen chân vào, khiến hai người càng ngày càng đau khổ hơn.
Văn Thiện tin chắc bất cứ ai là anh cũng hận kẻ luôn tìm cách phá hoại tình cảm của mình như Thanh Hiền đến thấu xương, muốn giết ả chết ngay lập tức.
Thanh Hiền liếc nhìn hai tay đang siết chặt của Văn Thiện, ả cố đứng dậy đối mặt với anh:
“Sao? Muốn đánh tôi hả? Anh đánh đi.”
Hai gã đàn ông đang đứng bên cạnh hơi nể phục Thanh Hiền, đối mặt với ánh mắt đáng sợ của Văn Thiện mà trông ả vẫn đầy kiêu ngạo, không chút sợ hãi.
Văn Thiện tức giận giơ tay lên, anh thật sự muốn đánh đập Thanh Hiền cho tới chết, để ả cảm nhận được đau đớn là như thế nào.
Nhưng sau vài giây tay Văn Thiện từ từ thả xuống, đôi môi bất giác khẽ cong:
“Hừ! Đánh loại người như cô chỉ đau tay tôi thôi.”
Thanh Hiền thoáng ngạc nhiên, sao những lời này nghe quen quá vậy? Hình như ả đã nghe ở đâu rồi?
“Tôi sẽ cho cô sung sướng tới chết.” – Văn Thiện mỉm cười. Một nụ cười vô cùng đáng sợ…
“Anh muốn làm gì?…” – Thanh Hiền bị nụ cười của anh dọa cho sợ, bất giác lùi bước.
“Cô rất muốn lấy chồng… vậy thì phải hầu hạ hai người anh em của tôi thật tốt trước đi.” – Văn Thiện nói rồi chậm rãi quay người đi.
Hai gã đàn ông kia nghe Văn Thiện nói vậy thì liền hiểu ý, họ từ từ bước tới gần Thanh Hiền với ánh mắt thèm khát.
Thật ra từ khi nhìn thấy thân hình bốc lửa của Thanh Hiền thì trong lòng họ rất ham muốn rồi. Nhưng vì Văn Thiện chưa có cho phép nên họ cố nhịn thôi, giờ không cần nữa.
Thanh Hiền chẳng phải là loại con gái ngây thơ, không nhìn ra được ánh mắt thèm khát của hai gã đàn ông ở trước mặt mình.
“Diệp Văn Thiện, kể cả đích thân trả thù tôi, anh cũng không dám nữa sao? ĐỒ VÔ DỤNG.” – Thanh Hiền lớn tiếng hỏi.
Văn Thiện đứng lại, quay đầu qua nhìn Thanh Hiền mà cười lạnh:
“Muốn tôi động vào người cô ư? Mười kiếp nữa cô cũng không xứng.”
Vẻ mặt của Thanh Hiền lúc này đầy bi thương, người ả đã một lòng một dạ yêu thật là quá tuyệt tình…
Văn Thiện thản nhiên bước ra ngoài, mặc kệ tiếng la hét đầy sợ hãi bên trong.
Nếu như Thanh Hiền độc ác muốn làm hại Tiểu Yến thì anh sẽ bắt ả trả giá đắt.
Anh đã nói rồi mà ả không tin, cứ muốn hủy họai Tiểu Yến. Vậy đây là cái giá của ả phải trả, không thể trách ai.
“DỪNG TAY.” – Từ bên ngoài bỗng có một người xông vào, giọng nói đầy lo lắng.
Hai gã đàn ông kia vừa mới xé được tay áo Thanh Hiền ra thôi, nghe thấy giọng nói từ ngoài vọng vào thì quay đầu lại nhìn.
Người đang ở trước mặt Văn Thiện bây giờ chính là Brian – trợ lý riêng của Thanh Hiền.
Vừa nhìn thấy Brian thì Thanh Hiền liền vui mừng, ả được cứu rồi.
Văn Thiện nhìn Brian, nhếch môi cười:
“Có thể theo kịp bọn tôi và vào được đây, xem ra anh cũng không phải dạng vừa.”
Người mà Văn Thiện cho đứng bên ngoài trông chừng từ nãy tới giờ là một tay đua xe, hắn cũng rất giỏi võ.
Vậy mà Brian vẫn vào được đây, có thể thấy anh ta không hề thua kém gì Văn Thiện.
“Mau thả cô chủ của tôi ra.” – Brian nhìn Văn Thiện với vẻ mặt không cảm xúc, tay rút con dao nhỏ từ thắt lưng ra.
Thanh Hiền khẽ nhíu mày, chẳng phải Brian đã hứa với ả sẽ không dùng con dao tử thần đó nữa sao?
Chẳng chờ Văn Thiện mở miệng trả lời thì Brian đã lao đến với tốc độ cực kỳ nhanh, con dao trên tay anh ta tuy nhỏ. Nhưng lại rất sáng, nhìn như tia sấm giữa bầu trời đêm.
Brian nhanh thật, nhưng Văn Thiện chẳng thua kém gì cả. Mỗi đòn của Brian, anh đều tránh né một cách dễ dàng.
Người ngoài cuộc nhìn vào thì có thể thấy rõ Văn Thiện và Brian là ngang tài ngang sức với nhau, không ai hơn ai cả.
Nếu hai người đã ngang tài ngang sức với nhau như vậy thì dù đánh tới sáng mai luôn cũng chưa xong, chỉ phí thời gian thôi.
Với suy nghĩ đó, hai gã đàn ông kia nhanh lao vào giúp Văn Thiện một tay. Nhưng đáng tiếc, hai người đều không phải là đối thủ của Brian.
Đánh chỉ được vài giây thôi thì họ đã bị con dao của Brian đâm trúng, mùi tanh của máu tươi ngập tràn trong không khí.
Đang đánh thì sợi dây chuyền bạc từ trong túi áo khoác Văn Thiện đột nhiên rơi ra ngoài.
Vừa nhìn thấy thì Văn Thiện liền hoảng hốt, vội cúi người nhặt lại sợi dây chuyền ấy.
Brian nhân cơ hội đó mà lao nhanh đến, mũi dao sắc bén tiến thẳng tới cổ Văn Thiện…
Cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần, Văn Thiện vội quay lại ngắm nhìn. Nhưng chẳng còn kịp nữa, mũi dao của Brian đã quá gần cổ anh rồi.
Văn Thiện lúc này mới cảm nhận được mũi dao của Brian sắc bén đến mức độ nào, chỉ cần nó chạm nhẹ thôi thì anh tin chắc mình sẽ cắt thở ngay lập tức.
**********Hết chương 42************
Hãy đọc tiếp nhé mọi người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!