Không Để Em Chạy Thoát - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Không Để Em Chạy Thoát


Chương 8


Tiếng nhạc chói tai vọng về từ nhiều phía, những thân người không ngừng nhún nhảy. Đây là bar Late, phía cánh cửa xuất hiện thân hình một người con gái, cô ấy mặc chiếc váy bó sát, hai dây áo rất mỏng, đeo thêm một chiếc túi. Cô gái liếc mắt nhìn khắp xung quanh, sau đó từng bước xuống bật thang với đối cao guốc nhọn hoắc. Mái tóc được ép thẳng kỹ lưỡng, không quên điểm thêm một chiếc kẹp tóc.

“Cho tôi loại 195.” – Cô ngồi xuống quầy bar, rồi gọi rượu.

Phục vụ bar ở đó liếc nhìn người con gái ấy với vẻ nghi ngờ rồi lại lịch sự rót rượu theo ý cô. Cô gái có đôi vai mảnh khảnh không ngừng lắc lư theo điệu nhạc của DJ đang chơi. Rồi cô nhấp một ngụm rượu, sau đó nhíu mày.

“Không phải 195. Lừa tôi à?” – Cô ấy tỏ vẻ có chút tức giận nói.

“Xin lỗi, tôi sợ loại đó quá mạnh nên rót thử cho cô loại nhẹ hơn. Bây giờ tôi sẽ rót cho cô loại 195 của bên tôi.” – Phục vụ cúi đầu nói.

Người con gái đó không tỏ vẻ bực mình nữa, cô nhận lấy ly rượu trên tay phục vụ rồi nhấp thử một ít, sau đó nhướn mày lên tỏ vẻ hài lòng. Một điều Late được lòng cô lúc này là dù chi nhánh ở Hà Nội hay Hồ Chí Minh đều chuẩn nguyên vị.

“Chị đến đây một mình sao?” – Phục vụ lên tiếng hỏi. Cậu ta nhìn khá non nớt.

Cô gái ấy liếc nhìn xung quanh sau đó hỏi lại:

“Bar ở đây quy định phải đi hai người sao?”

“À, không có. Tôi sợ chị không thể tự về được.” – Phục vụ vội giải thích.

“Yên tâm, tưởu lượng của tôi rất tốt.” – Cô gái nhìn từ trên xuống dưới người cậu thanh niên phục vụ, cười nhạt.

“Cậu là sinh viên?” – Cô hỏi.

“Dạ, em học ngành thiết kế thời trang.” – Cậu phục vụ rất hãnh diện khi nói đến ngành mình đang theo đuổi.

“Tốt, ít nhất cậu cũng có thể tự thiết kế cho mình một bộ quần áo!” – Cô gái ra vẻ khen ngợi, rồi lại trầm mặc.

“Công việc của chị không tốt sao?” – Cậu phục vụ hỏi thêm.

“Đâu, rất tốt mà. Nói cho cậu biết,tôi làm bác sĩ đó!” – Cô gái cố tình nói nhỏ vào tai phục vụ đó.

Cậu thanh niên này có vẻ lại khá ngạc nhiên, bởi vì bác sĩ thường quan tâm rất nhiều đến sức khoẻ của bản thân, không giống như cô gái này, uống rất nhiều rượu.

“Tôi giúp người khác, tôi chữa lành vết thương trong lòng của mọi người… Sau đó, chỉ có thứ này giúp được cho tôi!” – Cô gái nói, hình như rất đau khổ. Nói rồi cô lại mỉm cười với ly rượu, dùng một lượt uống hết.

Cậu phục vụ đó im lặng thật lâu. Đột nhiên đằng xa xuất hiện một thân người đàn ông, không ngừng đánh hông đi đến bên cô gái:

“Yến Nhi, chị nhớ em chết mất!”

Người này tên là Lin, quản lý cấp cao của hệ thống bar Late, đồng thời là bạn của Yến Nhi.

Đúng vậy, cô gái này chẳng là ai khác mà là Yến Nhi. Đây là một góc tối mà kể cả mẹ cô và Vĩ Hào đều không biết được.

Yến Nhi quay đầu nhìn thấy Lin, chợt mỉm cười ôm lấy. Lin là người có giới tính thứ 3, nên cô thường gọi Lin là chị và Lin cũng thích điều này.

“Chị vào đây khi nào?” – Yến Nhi mừng rỡ hỏi.

“Chị vừa vào lúc chiều thôi. Thế nào, không gian không quá khác so với ở Hà Nội đúng chứ?” – Lin nói giọng Hà Nội, nghe rất êm tai.

“Rất tốt, chỉ thiếu mỗi chị. À,chị vào đây có việc gì sao?” – Yến Nhi hỏi.

Lin có đôi phần trầm mặc, dường như lý do không dễ nói ra. Yến Nhi hiểu nên không ép Lin trả lời. Có điều Lin xua tay rồi nói.

“Chị cần làm một việc quan trọng.” – Lin nói.

Họ đùa vui rồi uống với nhau thật nhiều. Suốt những năm sinh sống ở Hà Nội, Yến Nhi không ngừng tự dằn vặt vì chuyện trong quá khứ. Một lần cô lang thang trên phố, lại ghé đúng vào bar Late. Từ đó cô bắt đầu thấy thích nơi thế này. Ở một nơi ánh đèn không chiếu rõ mặt người, ai cũng chỉ điên cuồng trong cuộc vui.

Mỗi tuần điều đặn đi về ba lần. Những lần như vậy cô đều nói dối với mẹ rằng mình trực ca đêm. Đương nhiên mẹ cô không nghi ngờ nhiều.

Lin quan sát mấy tháng thấy chỉ có mỗi cô là điều đặn đến bar, ngồi ở đó một mình, kẹp chiếc kẹp tóc cũ kỹ. Vì cơ duyên đó mà họ làm quen.

Lin biết cô nàng này nhiều hơn những người khác, có lẽ vì Lin là một người lạ. Không hiểu gì về cuộc sống trước kia của Yến Nhi, nên cô dễ dàng kể hết mọi thứ. Lin cũng có lần hỏi đến chiếc kẹp tóc đã cũ kia, Yến Nhi chỉ cười và nói “Em cũng muốn vứt lắm, nhưng không nỡ”.

Lin tiếp xúc với nhiều loại người, đương nhiên hiểu cô gái này nhiều vết thương thế nào. Chỉ có điều Lin không giúp được Yến Nhi, chỉ có người trong cuộc mới là người đủ năng lực chạm đến vết thương lòng, từ từ xoa diệu nó.

Con người thường dùng thời gian để xoá đi một nỗi đau của bản thân mình, sau quá trình đó họ nghĩ mình đã khỏi hoàn toàn. Đó là do họ không nhận ra, vết thương thì chỉ có thể thành vết sẹo. Không còn nhớ đến nữa không có nghĩa là đã quên đi.

***

Một khu biệt thự nọ…

Hôm nay cảnh sát lại nhận báo án một vụ mới. An Vương đặc biệt giao vụ án này cho bên đội điều tra Gia Lâm. Hiện trường vụ án xảy ra tại một căn biệt thự, nằm san sát tại Quận 2.

Nạn nhân là một người đàn ông đã ngoài 70 tuổi. Ông chết trên tư thế úp mặt xuống sàn nhà. Được biết ông ta là người có tiếng trong giới kinh doanh bất động sản này. 10 năm trở lại đây không nhúng tay vào công việc của công ty, hầu hết đều giao lại cho cháu nội duy nhất: Vương Dự. Ông mắc bệnh tim, nên luôn chú trọng sức khoẻ của mình. Một điều cực kỳ trùng hợp là ngay hôm xảy ra án mạng, mấy người giúp việc đều xin nghỉ phép. Cháu nội lại bận đi công tác.

Nguyên nhân đầu tiên mà pháp y cho biết đó là suy tim. Nếu là như vậy thì chỉ có thể do bệnh cũ tái phát của nạn nhân. Tuy nhiên, có thật sự đơn giản như vậy hay không?

“Kiểm tra đã xong, quả thật giúp việc đều được cho nghỉ phép. Là chính ông Vương cho nghỉ phép. Còn lại Vương Dự thật sự đang ở Hải Dương.” – Một viên cảnh sát báo cáo với Gia Lâm.

Gia Lâm trầm mặc đôi chút, lúc chiều hắn có kiểm tra thử ở góc bếp, đồ ăn thức uống đều đã được nấu sẵn. Hầu hết là những món tốt cho sức khoẻ. Nếu nói như vậy thì nạn nhân rất biết quan tâm đến sức khoẻ của bản thân. Suy tim mà chết, nghe ra rất hợp lý cho một người có tiền sử về tim mạch.

Không quá lâu Vương Dự đã có mặt ở đồn cảnh sát, sau khi nghe được tin về ông nội. Người này có dáng người cao ráo, gương mặt có vẻ phúc hậu, phía bên tai trái còn đeo một viên ngọc xanh. Trông anh ta rất tiều tuỵ

“Đừng quá đau lòng. Chúng tôi rất tiếc vì sự ra đi của ông anh. Nhưng vì theo quy định,chúng tôi vẫn phải hỏi anh một số chuyện.” – Gia Lâm lên tiếng, ánh mắt không ngừng dò xét Vương Dự.

“Được, nên mà nên mà!” – Vương Dự nén đau thương, sau đó nói vài lời lịch sự.

“Bình thường ông Vương là người như thế nào?” – Gia Lâm bắt đầu hỏi.

“Ừm… ông nội tôi là một người biết quan tâm đến việc hưởng thụ. Đôi khi có một chút độc đoán. Nhưng là người của thế hệ trước mà, có như vậy cũng không trách được ông.” – Vương Dự kể.

“Anh chưa lập gia đình sao?” – Gia Lâm hỏi thêm.

“Vẫn chưa! Ông tôi không thúc chuyện này, nên tôi cũng muốn lo cho sự nghiệp.” – Vương Dự vẫn tỏ vẻ lịch sự trả lời.

“Vậy dạo gần đây ông Vương có gì khác lạ không?” – Gia Lâm tiếp tục hỏi.

Vương Dự suy nghĩ một hồi rồi lại nói với Gia Lâm không có sự khác lạ.

Gia Lâm theo quy định hỏi thêm vài câu liên quan đến vụ án, sau đó nhờ Thùy Anh tiễn Vương Dự đến xem thi thể của ông Vương rồi đưa Vương Dự ra về.

“Đây thật sự không phải là một vụ mưu sát sao?” – Gia Lâm trầm tư, bất giác tự hỏi.

Thùy Anh ở bên cạnh Gia Lâm không ngừng quan sát sắc mặt lúc chiều của Vương Dự, anh ta cũng là người làm ăn lớn, nên ăn nói cử chỉ đều lịch thiệp. Anh ta lại không tỏ bất kỳ vẻ gì là khác thường. Ngược lại Thùy Anh còn rất có thiện cảm với người này.

“Sau khi gặp Vương Dự cô có phát hiện gì không?”- Gia Lâm hỏi Thùy Anh.

“Em thấy anh ta là một người khá lịch sự. Ngoài ra… không thấy điểm gì khác thường…” – Thùy Anh trả lời, giọng điệu nhỏ nhẹ.

“Đúng là không có vẻ gì khác lạ…” – Gia Lâm nói.

Theo như những gì thu thập tại hiện trường cùng với kết quả báo cáo tử thi, có lẽ vụ án này cần đi đến kết luận là do đột ngột lên cơ đau tim mà chết. Nhưng thật sự ông Vương không bị sự tác động nào sao?

“Anh Lâm, chỗ camera an ninh trên đường có phát hiện một người phụ nữ khả nghi.” – Điện thoại trên bàn reo lên, đó là giọng của một viên cảnh sát.

Gia Lâm và Thùy Anh ăn ý cùng nhau rời khỏi bàn làm việc đến chỗ viên cảnh sát đó.

********Hết chương 8**********
Đây thật ra là do tái phát bệnh chết hay là một vụ giết người có âm mưu từ trước? Hãy đón đọc tiếp nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN