Không Để Em Rời Xa - Chương 7: Sợ hãi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
313


Không Để Em Rời Xa


Chương 7: Sợ hãi


Tần Lam cầm một túi bánh từ trong cửa hàng bánh bước ra…Đây là cửa hàng bánh nổi tiếng và lâu đời nhất thành phố này…Hạ Quân Vỹ rất kén ăn và không thích ăn ngọt..nhưng anh lại thích ăn bánh ngọt có vị trà xanh ở tiệm bánh này, bánh ở đây làm không bỏ quá nhiều đường, ăn vào không ngán..Nên khi  rãnh rỗi , cách mấy ngày cô sẽ ghé mua cho anh ăn trán miệng sau cơm tối..Vì nơi này cũng tiện đường cô đi học..Nhưng chưa đi được mấy bước thì đã có người chặn lại ngay lối đi..

-” Giản Đình…lâu rồi không gặp?”

Từ Minh nhìn người con gái trước mặt…làm hắn phải bỏ ra biết bao thời gian mới tìm được cô..Từ ngày gặp cô xuất hiện ở của hàng này..Mỗi ngày đúng giờ này hắn lại xuất hiện chờ đợi..hắn có một niềm tin cô sẽ xuất hiện..và hắn đã đợi được rồi…

-” Xin lỗi…anh đang gọi tôi sao?”

Đây là người thứ hai gọi cô cái tên ” Giản Đình ” cô biết đây không phải trùng hợp mà cái tên này có liên quan mật thiết với cô, nhưng bây giờ đối với cô không còn quang trọng nữa rồi..cô không muốn tìm hiểu về nó nữa…Cô không phải là đứa ngốc mà không hiểu, nếu những người thân họ biết nghĩ đến cô, thì hơn một năm qua sao không ai tìm kiếm cô…Bây giờ xã hội rất tiên tiến muốn tìm một người không phải là khó, báo chí các phương tiện truyền thông hàng ngày vẫn liên tục cập nhật tin tức..huống gì cô vẫn sống trong thành phố này…Nói Hạ Quân Vỹ, một lòng yêu thương, anh rất sợ cô tìm được kí ức nhưng anh cũng rất mâu thuẫn, vẫn cho cô tự do sử dụng các phương tiện công nghệ bình thường, hàng ngày vẫn đi học, chỉ những điều đơn giản vậy thôi..nếu có ai đăng đàn tìm kiếm , thì cô đã biết được..Bây giờ cô chỉ muốn yên phận sống hạnh phúc với anh mà thôi..ngoài ra, cô không muốn gì nữa….

Từ Minh cau mày, đôi mắt đăm chiêu nhìn chằm chăm vào người trước mắt…Hắn bật cười, giọng nói đầy vẻ quyến rũ…

-” Haha…Giản Đình em sao vậy? tên mình mà cũng không nhớ, em đang giỡn với anh à? “

Chân hắn không yên phận bước lại càng gần cô, càng nhìn gần khuôn mặt xinh đẹp càng khiến hắn mê luyến, hắn còn ngửi được mùi thơm hoa hồng nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể cô, làm cả người hắn nóng ran..Không biết vì sao? tự  nhiên nhìn người đàn ông trước mắt khiến cô cảm thấy ác cảm từ hắn khiến cô cảm thấy sợ, cảm giác hắn rất nguy hiểm, nhất là ánh mắt của hắn khi nhìn cô bộc lộ rõ dâm tà, làm cô không thoải mái, giống như ánh mắt đó đang bốc trần từng mảnh vải trên người cô..Cô cảnh giác  thụt lùi ra sau vài bước, khuôn mặt đanh lại, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng xa cách..

-” Xin lỗi tôi không phải tên Lâm Giản Đình..mà tôi cũng không biết anh là ai cả..Phiền anh tránh đường “

Nhìn vào đôi mắt to tròn không một tia rợn sóng, hắn cảm nhận cô thật sự không nhớ hắn, trong mắt cũng không có một tia hận ý, nếu cô còn nhớ chuyện đó bây giờ gặp hắn cô phải căm hận..mà vẻ mặt bây giờ là hốt hoảng, phòng bị, sợ sệt…chẳng lẽ cô bị mất trí nhớ..Mắt dài híp lại, Từ Minh nhếch môi, mắt lóe lên một tia sáng nhưng rất nhanh được  thay thế vẻ mặt đau lòng…nắm chặt tay Tần Lam..

-” Giản Đình..Giản Đình..em quên anh rồi sao? Anh chính là chồng chưa cưới của em…Giản Đình em bị làm sao vậy….Giản Đình….em có biết anh rất nhớ em không?”

-” Buông ra…tôi…không biết anh…buông ra..”

Cô dùng dằng né tránh, muốn thoát khỏi hắn…cô không biết lời hắn nói có thật không? Nhưng cô cảm giác tên này có ác ý với cô…cô là họa sĩ, cảm xúc và sự quan sát của cô rất nhạy bén.Nếu là người yêu nhau khi người con gái quang trọng của mình bị mất tích, thì phải nhanh chóng đi tìm..khi gặp lại nhau..không phải sẽ mừng rỡ ôm trầm lấy cô mừng đến rơi lệ, nhìn bộ dáng lúc đầu của hắn, thong dong như đang rảo bước săn bắt con mồi…mọi thứ có thể giả nhưng ánh mắt hắn đã bán đứng chính hắn….Giống như Hạ Quân Vỹ khi không tìm thấy cô, anh sẽ phát điên mà đi tìm cô, khi gặp được cô anh sẽ ôm chặt lấy cô..đôi mắt sẽ hiện lên sự lo lắng rõ ràng, cơ thể còn run rẩy vì lo sợ..Không như người trước mặt, hắn cứ cố diễn thật giống là người bị vợ chưa cưới quên lãng, nhưng ánh mắt hắn một tia đau lòng cũng không có mà là sự sâu hiểm, cay độc….Từ Minh lợi dụng cơ hội, ôm trầm lấy cô…giống như tia điện xẹt qua người, khiến cả người Tần Lam cứng lại, trong đầu cô ẩn hiện một khung cảnh gì đó nhưng hình ảnh không rõ ràng, vô cùng mơ hồ,cô không biết đó là gì…nhưng cô ghê sợ sự tiếp xúc của người này…Tần Lam cảm thấy đầu rất nhức, cô lắc lắc đầu,dùng sức thoát ra khỏi vòng tay hắn, miệng không ngừng hét lớn…

-” Buông ra…buông ra…tôi không biết anh..buông ra..”

-” Em biết…em biết…anh là Từ Minh là chồng chưa cưới của em…”

Người đi đường thấy một màn như vậy ngừng lại bắt đầu đứng xem, chỉ chỏ…Tần Lam bị hắn làm cho  sợ càng bị hắn ôm trong ngực cô còn ngửi được mùi nước hoa của hắn, nó làm cô khó thở, mọi thứ mờ hồ..Nỗi sợ tìm tàn từ trong lòng như được khơi dậy…bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng trào ra…

-” Tránh xa tôi ra…buông ra…”

-” Giản Đình…nhìn anh…đừng….Á…..”

Chưa nói hết câu….hắn đã phải hét lên vì đau đớn, Khuôn mặt bị đánh mạnh cả máu miệng cũng trào ra, sau đó cả cơ thể bị lực mạnh vung lên rồi quật xuống đất chỉ trong chớp mắt, hai tay bị bẻ ra sau…

-” Mày muốn chết sao? Cả cô Lam cũng dám đụng vào…”

Nói rồi Tiểu Trần dùng sức một cái ” Rắc”

-” Á”

Từ Minh đau đớn hét lớn…hắn không nhằm thì cánh tay trái của hắn đã bị gãy….

-” Tiểu Trần…Tiểu Trần..đừng..đừng đánh nữa..chúng ta về..tôi không muốn ở đây “

Tần Lam run rẩy bắt lấy cánh tay cậu ta, giọng nức nở….Nhìn bộ dáng của cô cậu biết cô đang rất sợ cả giọng nói cũng không ổn định lạc cả tiếng, bàn tay nắm lấy cậu vẫn đang còn run rẫy…Cậu tự thấy,trách bản thân mình..thấy cô vào mua bánh….

Cậu chỉ chạy qua bên đường đổ xăng rồi quay lại, không ngờ lại chứng kiến một màn này….Tiểu Trần, nhìn thấy sắc mặt nhạt nhạt của Tần Lam, vừa tự trách vừa đau lòng…Lấy di động ra chụp vài tấm, sau đó dìu cô rời đi…..

Từ Minh một thân bê bết, đau đớn ôm cái tay bị gãy, gượng đầu nhìn theo bóng hai người họ rời đi…Hắn tức giận nghiến răng kèn kẹt nhưng vì trên mặt có vết thương làm hắn đau nhói, cả khuôn mặt nhăn nhúm đau đớn…

Từ lúc về đến nhà, Tần Lam đóng chặt của phòng tắm, cô xả đầy nước trong bồn, bỏ rất nhiều sữa tắm hoa hồng vào bồn, cả một vùng bọt trắng, nhưng cô vẫn thấy mùi thơm chưa đủ nồng để lấn át cái mùi nước hoa của hắn…Cô sợ phải ngửi mùi nước hoa đó, nó làm cô cảm giác hắn đang bên cạnh, đôi mắt dâm tà của hắn đang soi xét từng nơi trên cơ thể cô… mở vòi sen làm ướt cả đầu đến chân…cô ngồi vào bồn để các bọt trắng nhấn chìm cả cơ thể…bàn tay không ngừng kì cọ từng nơi hắn đụng chạm vào…ma sát rất mạnh, làm các nơi trên da thịt của cô đều đỏ lên..

Đôi mắt đỏ hoe.., sắc mặt nhợt nhạt không huyết sắc..đến bây giờ cơ thể cô vẫn không ngừng run..Cô không biết vì sao cô lại ác cảm với người đó như vậy…Cô có một tâm lí mất bình tĩnh khi đối diện với con người đó…Cô cảm thấy ghê tởm khi hắn chạm đến cô….Cô cảm giác trong quá khứ nhất định hắn đã gây cho cô nỗi ám ảnh rất lớn, dù bây giờ cô không nhớ gì, nhưng linh cảm cho cô biết điều đó…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN