Buổi chiều Tiêu Tiêu và các
bạn trong nhóm tiến hành diễn tập một lần, lập tức thay đồ hóa trang cho mười tám em nhỏ sắp lên biểu diễn, Nhiễm Huy đến tìm cô, hỏi cô có gọi
điện cho Đoạn Mặc Ngôn chưa.
Tiêu Tiêu trầm mặc. Lần trước không
vui ra về là lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, nhưng trước hôm đó cô đã mời anh ấy đến xem buổi diễn rồi, chỉ là bây giờ cô không xác định có cần
phải mời thêm lần nữa hay không.
Mấy ngày nay cô suy nghĩ rất
nhiều, chuyện vé máy bay cô cũng có phần sai, đối phương cũng xuất phát
từ ý tốt của anh ấy thôi, cách cô từ chối hơi quá trực tiếp, quả thật là có chút không biết điều, nhưng lời nói vô tình đầy sỉ nhục của Đoạn Mặc Ngôn vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô. Cô biết tính tình của anh ấy hơi
quái lạ, nhưng anh ấy không hề kiêng nể đến mặt mũi của cô và Nhiễm Huy, anh ấy không hề để tâm sẽ mất đi bọn họ. Có lẽ đối với anh ấy, bọn họ
chỉ là một mối quan hệ mới mẻ mà thôi.
Lúc nhận ra điều này, cô
cảm thấy rất thất vọng. Cô cảm thấy giống như trò chơi vậy, đã đến lúc
yên lặng rút lui rồi. Nếu như lại tiếp tục mặt dày bám lấy, không chừng
lại gây thêm trò cười.
Nhưng vẫn cần phải xin lỗi, đợi ngày mai lại nhắn tin nói với anh ấy vậy.
Tiêu Tiêu đã quyết định, nói với Nhiễm Huy dự định của mình. Nhiễm Huy hoàn
toàn không đồng ý, nhưng Tiêu Tiêu không có thời gian giải thích với anh ta, cùng với dì Triệu dắt lũ trẻ vội vã đi mất.
Nhiễm Huy chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép nhìn bạn gái rời đi, suy nghĩ một lúc mở
di động ra, tìm đến số di động của Đoạn Mặc Ngôn trước kia lấy từ chỗ
Tiêu Tiêu, anh tự lẩm bẩm một hồi, rồi ấn xuống phím gọi. Thấy màn hình
hiển thị cuộc gọi đang gọi đi, anh căng thẳng nuốt nước miếng, áp di
động lên tai. Ai ngờ tiếng tút tút khô khan vang lên hơn chục lần, rồi
tự động xuất hiện giọng nói báo không ai trả lời.
“Haiz!” Nhiễm Huy mang theo vẻ oán than thở dài một hơi, không ngờ cứ thế mà lỡ mất quý nhân.
Màn đêm buông xuống, sinh viên và giảng viên các khoa lục tục tiến vào hội
trường lớn. Tuy phần lớn các thanh niên ghen ghét đều xì mũi coi thường
đối với màn diễn xuất văn nghệ không chuyên nghiệp của nhà trường, nhưng hoạt động tập thể vẫn luôn tạo cho mọi người một loại hứng thú khó tả,
cách giờ mở màn mười mấy phút, hội trường lớn đã chật ních người.
Tiết mục của bọn Tiêu Tiêu vì là tiết mục vui vẻ sôi nổi, được xếp vào tiết
mục thứ ba, Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ con hươu đỏ rực còn đeo cái mũi giả, khoác cái áo bằng vải bông dài, cùng với bọn nhóc chờ ở phía sau sân
khấu, cô nhìn di động, thấy trên WeChat không có bất cứ tin nhắn nào,
ánh mắt lướt qua một tia sáng phức tạp.
Lúc này bọn nhóc buồn
chán ồn ào đòi chơi di động của cô, cô chỉ có thể mở mấy tập phim hoạt
hình đã tải sẵn cho bọn chúng xem, cũng vì vậy mà không rãnh để ý đến
những chuyện khác.
Ở ngoài trước các lãnh đạo của nhà trường đều
đã vào hội trường, buổi dạ hội chính thức bắt đầu. Có mấy sinh viên diễn xuất không chịu được yên tĩnh đã chạy ra phía trước xem náo nhiệt, trở
lại hưng phấn hét lớn hét nhỏ, “Có một anh chàng đẹp trai ngồi cạnh hiệu trưởng Cổ đó, vừa trẻ vừa đẹp trai, rất đẹp trai, thật sự là đẹp trai
lắm, không biết là có thân phận gì nữa!”
“Thật hả thật hả? Lẽ nào là con trai của hiệu trưởng Cổ?”
“Gen của hiệu trưởng Cổ mà có thể sinh ra con trai như vậy, tuyệt đối phải thắp nhang cảm tạ trời đất rồi!”
“Có đẹp trai đến vậy không, mình cũng đi xem thử!”
Đám sinh viên nữ bị cám dỗ chạy ra xem như ong vỡ tổ, ngay cả tiết mục đầu
tiên đã bắt đầu diễn cũng không có sức hấp dẫn bằng trai đẹp, Tiêu Tiêu
không định đứng lên, nhưng ngơ ngác bị một cô bạn múa cùng kéo đi. Vốn
là không hề để ý nhưng sau khi nhìn rõ người đàn ông thu hút vô số ánh
mắt ngồi trên hàng ghế vip, tinh thần chợt rung động, sau đó không tự
chủ cười rộ lên.
“Woa, đẹp trai thật.”
“Ừm.”
Rất
nhanh đã đến tiết mục của Tiêu Tiêu, các cô đã dùng mấy bài hát giáng
sinh tạo thành một liên khúc, vì để phối hợp với nét hồn nhiên của bọn
trẻ, màn biểu diễn của các cô vô cùng sôi nổi sinh động, nhận được những tràng pháo tay nhiệt liệt dưới sân khấu, còn có những tiếng khen hay
liên miên. Buổi diễn thành công viên mãn, các em nhỏ của viện phúc lợi
đều hết sức vui mừng, Tiêu Tiêu cũng cực kỳ vui vẻ.
Cô dắt đám nhỏ đã biểu diễn xong đến chỗ ngồi đã để sẵn cho bọn chúng, vừa xoay người thì thấy Viên Kha đứng ở một bên.
“Anh Viên, em, ừm, thay bộ đồ rồi đến ngay.” Cô lấy cặp sừng hươu trên đầu xuống, xấu hổ cười một cái.
Tiêu Tiêu tẩy trang với tốc độ nhanh nhất, sau khi thay lại bộ đồ trước đó, thì được Viên Kha dẫn đi về phía hàng ghế đầu.
“Anh Đoạn.” Tiêu Tiêu khom lưng gọi khẽ vị khách quý đang tập trung tinh thần xem biểu diễn – Đoạn Mặc Ngôn.
Đoạn Mặc Ngôn hơi nghiêng đầu sang, cô nhếch môi cười một cái. Gương mặt
tuấn tú vì ngược sáng mà trở nên sâu kín, yên lặng nhìn cô một cái. Một
tiếng động nhỏ bên này khiến một hàng ban lãnh đạo nhà trường đồng loạt
quay đầu nhìn về phía người mới đến, Tiêu Tiêu bỗng dưng cảm thấy không
được tự nhiên.
“……Ngồi đi.” Đoạn Mặc Ngôn không nóng không lạnh vỗ vào chỗ trống bên cạnh. Đó là chỗ ngồi của Viên Kha.
“Em vẫn nên……”
“Tổng giám đốc Đoạn, bạn học này chính là em gái của cậu à?” Hiệu trưởng Cổ hỏi.
Đoạn Mặc Ngôn quay đầu qua thản nhiên giới thiệu: “Đúng vậy, em ấy là sinh viên năm ba khoa Tiếng Anh của trường ta, Tiêu Tiêu.”
“Chào hiệu trưởng, chào ban lãnh đạo ạ.” Tiêu Tiêu vừa nghe, vội lúng túng chào hỏi.
“Thì ra là Tiêu Tiêu.” Chủ nhiệm khoa Tiếng Anh ngồi cách hiệu trưởng Cổ một ghế nhớ ra cô, vội đứng đậy đi qua nói, “Hiệu trưởng, bạn học Tiêu Tiêu năm học trước là sinh viên ba tốt của trường ta đó, còn lấy được học
bổng nữa, là một sinh viên vô cùng ưu tú của khoa chúng tôi.”
“Ra là vậy, bạn học Tiêu Tiêu, chào em.” Hiệu trưởng Cổ hòa nhã gần gũi
nói. Ông không ngờ trong trường thế mà lại có em gái của Đoạn Mặc Ngôn.
“Chào hiệu trưởng ạ.” Tiêu Tiêu chào lại lần nữa.
“Mau ngồi xuống nào.”
Hiệu trưởng đại nhân cũng đã lên tiếng rồi, cô không thể không nghe nên liền ngồi xuống.
Ánh mắt của các lãnh đạo vẫn quái lạ như trước, Tiêu Tiêu cứng nhắc ngồi
một lúc, hắng giọng, hơi nghiêng người nhẹ giọng nói: “Anh Đoạn, cám ơn
anh đã đến đây.”
“Hả?” Tiếng hợp ca của các sinh viên trên sân khấu khá lớn, cơ thể của Đoạn Mặc Ngôn cũng dịch về phía cô một chút.
Tiêu Tiêu chỉ có thể nói lại bên tai anh một lần nữa.
“Chẳng phải em kêu anh đến sao?” Đoạn Mặc Ngôn nói với giọng điệu bình tĩnh.
“Ừm…… Phải.” Tiêu Tiêu nghiêng đầu, nhìn anh chằm chằm, trên mặt hiện lên hai lúm đồng tiền thật sâu.
Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô trong chốc lát, nhếch môi lên, “Cặp sừng hươu của em rất dễ thương.”
“Cám ơn.” Tiêu Tiêu ho nhẹ một tiếng, biểu diễn trên sân khấu thì không cảm
thấy gì, bị anh nói như thế ngược lại có chút xấu hổ, cô cúi đầu kéo
khóa kéo của chiếc áo khoác bông lên để che giấu.
“Lạnh à?” Nhiệt độ trong hội trường vừa phải, nhưng bên ngoài tuyết đang rơi nặng hạt.
Huống chi vừa rồi cô còn đang mặc đồ biểu diễn mỏng manh thế kia.
“Một chút thôi, tí nữa là hết rồi.”
Đoạn Mặc Ngôn đột nhiên nắm lấy bàn tay ửng đỏ của cô, “Sao lạnh thế này?”
Tiêu Tiêu bỗng kinh ngạc, bàn tay nhỏ đã bị bàn tay lớn hơi thô ráp bao lấy
trong lòng bàn tay. Bàn tay của đàn ông trời sinh đã thô dày cứng cáp
hơn phụ nữ, nhưng lúc Nhiễm Huy nắm tay, cô không có cảm giác mạnh mẽ có lực như vậy, Đoạn Mặc Ngôn – người này, ngay cả nắm tay cũng mang theo
sự khống chế mãnh liệt.
Tiêu Tiêu chợt đỏ cả mặt, “Anh Đoạn, em không sao……”
“Lạnh như đá luôn rồi này.” Đoạn Mặc Ngôn vừa nói, vừa cầm tay cô đặt vào trong túi áo khoác ngoài của mình.
Hiệu trưởng Cổ thấy tình hình bên này, gương mặt giống như đang nghiêm túc
xem biểu diễn mang theo vẻ hơi kinh ngạc quay sang, “Tổng giám đốc Đoạn, sao thế?”
“Tay của Tiếu Tiếu lạnh đến hỏng mất rồi, tôi ủ ấm cho em ấy.” Đoạn Mặc Ngôn thẳng thắng vô tư nói.
Đầu tiên hiệu trưởng Cổ hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha một tiếng, nửa đùa
nửa dò xét nói: “Tổng giám đốc Đoạn đây thật sự là một ông anh tốt nha,
chỉ là yêu thương như thế, bạn học Tiêu Tiêu chắc là khó mà tìm được bạn trai rồi đây!”
“Em ấy có bạn trai rồi.” Đoạn Mặc Ngôn nghiêng đầu sang hỏi Tiêu Tiêu, “Bạn trai em đâu?”
“Nhiễm Huy là nhân viên công tác bên bộ phận âm thanh, đang bận việc phía sau sân khấu ấy.”
“Bạn trai của bọn học Tiêu Tiêu cũng là sinh viên trường ta à?”
“Đúng ạ, hiệu trưởng, anh ấy là bạn cùng lớp của em, tên là Nhiễm Huy.” Vì
muốn cho hiệu trưởng Cổ nghe rõ hơn, nên Tiêu Tiêu chỉ có thể dịch người đến phía trước ngực của Đoạn Mặc Ngôn cười nói. Chỉ là giới thiệu bạn
trai mình cho ban lãnh đạo nhà trường cứ có cảm giác là lạ thế nào ấy.
Bỗng chốc dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay cho màn biểu diễn đặc sắc trên sân khấu, hiệu trưởng Cổ đơn giản đáp lại một tiếng, rồi quay đầu lại
vỗ tay theo hoàn cảnh, Tiêu Tiêu cũng muốn vỗ tay, nhưng tay vẫn nằm
trong túi giữ ấm nhân tạo không thể nào nhúc nhích được.
“Bạn học Tiêu Tiêu.” Giáo viên chủ nhiệm ở một bên khác gọi cô, Tiêu Tiêu quay
đầu lại, chỉ thấy cô giáo chủ nhiệm xưa nay vô cùng nghiêm khắc lúc này
lộ ra nụ cười thân thiết hiếm có, “Em đưa anh trai em đi xem chữ lưu
niệm do chính tay thầy Đoạn viết chưa?”
Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, lén lút siết chặt tay của Đoạn Mặc Ngôn, còn nhìn về phía anh cầu cứu, “Chữ lưu niệm chính tay viết……”
Đoạn Mặc Ngôn nhận được tín hiệu, hiểu rõ tiếp lời, “Là chữ mà ông nội viết cho thư viện đó, anh xem qua ảnh chụp rồi.”
Thầy, thầy Đoạn Đình Chi là ông nội anh ấy? Tiêu Tiêu trợn mắt líu lưỡi, vậy
ba của anh ấy chẳng phải là……Woa… Thật là kinh người mà……
Thấy dáng vẻ ngờ nghệch của cô, Đoạn Mặc Ngôn bật cười, không tự chủ dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay của cô.
Tiêu Tiêu cả kinh, rút tay lại theo bản năng. Đoạn Mặc Ngôn quái lạ nhìn
sang, cô lúng túng cười, “Em hết lạnh rồi, cám ơn anh Đoạn.”