Rõ ràng là ông nói gà bà nói vịt.
Tiêu Tiêu cắn môi, “Em với Nhiễm Huy chia tay rồi, anh biết chứ?”
Vẻ mặt Đoạn Mặc Ngôn thản nhiên, “Vậy hả?”
Biểu cảm không vui mừng cũng chẳng ngạc nhiên, làm cho Tiêu Tiêu đang nhìn anh chằm chằm cũng nhìn không thấu, cô hỏi lại lần nữa: “Anh không biết à?”
“Thì bây giờ em nói anh nghe rồi.” Đoạn Mặc Ngôn dừng lại một chút, “Muốn anh an ủi em hả?”
“…… Hẹn không gặp lại.” Tiêu Tiêu làm một động tác mời đi đi.
Đoạn Mặc Ngôn nhếch môi, ấy thế mà đi thật.
Hôm sau, mọi chuyện anh vẫn cứ làm y trước, giữa nhận hoa và cùng đọc sách, để Tiêu Tiêu chọn một trong hai, Tiêu Tiêu cho rằng cứ mặc kệ anh, tự nhiên anh sẽ thấy không thú vị nữa thì sẽ thôi, ai ngờ anh cùng cô đọc sách cả một tuần lễ, dường như còn thong thả đắc chí hoàn toàn thích ứng được, ngược lại tin đồn trong trường càng ngày càng dữ dội, càng ngày càng nhiều người trông thấy hai người họ trong thư viện, cộng thêm chuyện cô với Nhiễm Huy chia tay đã không còn là bí mật gì nữa, cách nói cô được cậu ấm bao nuôi nên đá thằng nhà nghèo đi bất chợt cũng vươn lên đầu ngọn sóng. Rất nhiều bạn bè cũng tin vào tin đồn kia, không ngừng nói bóng nói gió. Ngay cả nụ cười của mấy chị em trong kí túc xá cũng có chút quái lạ.
Rốt cuộc cô cũng nhịn không được nữa, một ngày kia, cũng nói ra những lời độc địa với anh, “Đã nói hai chúng ta không hợp rồi mà, em không thích anh, cho dù anh có ở cạnh em bao lâu đi nữa em cũng sẽ không thích anh, có thể nào xin anh đừng mặt dày như thế có được không!”
Vừa dứt lời, đối phương còn chưa phản ứng lại, chính cô đã thấy hối hận trước. Mấy câu này tổn thương người ta bao nhiêu, chẳng phải bản thân cô hiểu rõ nhất hay sao? Chính mình không muốn, đừng đẩy cho người, tại sao cô lại dùng những câu từ này để làm tổn thương người khác?
“Xin lỗi.” Bờ môi cô mím chặt lại, “Em không nên nói những lời như vậy.”
Đoạn Mặc Ngôn không hề bị đả kích, ngược lại còn bị chọc cười, “Em nói xin lỗi với anh làm gì?” Cô gái này giống y như bông gòn vậy, thật mềm mại.
Tiêu Tiêu có chút không biết làm sao cho phải, “Xin anh đó, ngày mai anh đừng đến nữa, cũng đừng tặng hoa nữa. Tấm lòng của anh, em nhận, nhưng chúng ta là người của hai thế giới, nhân sinh quan, thế giới quan đều không giống nhau, hoàn toàn không có tương lai sau này. Nếu như anh chỉ muốn tìm đối tượng yêu đương, thì bây giờ em chỉ muốn chú tâm vào chuyện học hành, không muốn yêu đương gì nữa đâu.”
Đoạn Mặc Ngôn vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, “Ngày mai anh lại đến.”
Đàn gảy tai trâu mà!
Liên Hoan Hoan vô cùng tò mò với kẻ theo đuổi cô mới xuất hiện kia, cách năm ba ngày sẽ hỏi han một lần, hơn nữa còn khuyên bảo: “Dù sao bây giờ cậu cũng trong thời kì phòng không chiếc bóng, tổng giám đốc Đoạn kia mà làm người yêu, quả thật là người tình trong mộng cực phẩm luôn đó, có được không chứ? Hay là cứ thế mà yêu đương với anh ấy cho rồi.”
Tiêu Tiêu nói: “Bây giờ mình chỉ muốn một mình thôi, bạn trai gì gì đó, qua mấy năm nữa hãy nói đi.”
Hai ngày nay Tống Hiếu Nhiên cũng có gọi cho cô mấy cuộc điện thoại, nhưng cô đều mượn cớ, nói hai câu rồi từ chối. Vì chuyện chia tay với Nhiễm Huy mà hồi ức không mấy đẹp đẽ kia đã bị moi lên, cô cần yên tĩnh một chút.
Đảo mắt lại trôi qua một tuần, sắp tới là thi cuối kì, chuẩn bị nghỉ hè. Các chị em tụ tập trong phòng kí túc xá ăn cơm trưa, đang thảo luận xem nghỉ hè đi đâu thực tập, vì thực tập trong kì nghỉ là học phần thiết yếu, nếu không hoàn thành học phần này, thì muốn tốt nghiệp sẽ cực kì khó khăn.
Trong phòng kí túc xá, người thì quyết định về quê nhờ người nhà dựa vào quan hệ tìm chỗ thực tập, người thì quyết định ở lại thành phố xin nhà trường giúp liên hệ đơn vị thực tập.
Tiêu Tiêu cũng đang suy nghĩ xem rốt cuộc nên đi đâu, trước tiên cô bỏ đi ý định về quê, vốn muốn ở lại thành phố, nhưng Đoạn Mặc Ngôn và Tống Hiếu Nhiên đều ở đây, cô lại hơi lưỡng lự. Chỉ là những nơi khác thì thật sự không quen thuộc với cuộc sống ở đó cho lắm, ngay cả tìm chỗ ở cũng phải tốn công trắc trở rồi, chứ đừng nói đến tìm chỗ thực tập.
Lúc ngủ trưa cô cũng hơi mệt mỏi, nửa ngủ nửa không mà suy nghĩ chuyện này chuyện kia, chợt di động vang lên, cô nhìn qua thì thấy đó là một số điện thoại lạ ở vùng này, vì không muốn quấy nhiễu người khác nghỉ ngơi nên vội vàng xuống giường, ra ngoài phòng nhận điện thoại.
Giọng của đối phương là một giọng nữ ngọt ngào, “Xin hỏi phải bạn Tiêu Tiêu không ạ? Chào bạn, tôi là Tiểu Chu của công ty khoa học kỹ thuật Thái Nhất.”
“Xin chào.” Trong một chốc Tiêu Tiêu nghe không rõ tên, chỉ biết là công ty gì gì đó thôi.
“Là thế này, quý nhà trường và công ty chúng tôi có qua lại với nhau, mấy ngày trước quý trường có đề cử với chúng tôi một số sinh viên ưu tú đến công ty chúng tôi thực tập, giám đốc của chúng tôi đã chọn ra năm bạn sinh viên, bạn là một trong số đó, bạn có đồng ý nghỉ hè sẽ đến đây không?”
Tiêu Tiêu vừa nghe đã rung động trong lòng, “Xin hỏi quý công ty làm về ngành gì ạ?”
“À, chúng tôi thiết kế chế tạo máy không người lái, thường tiếp xúc với giới thương mại nước ngoài, nên cần rất nhiều nhân tài chuyên về tiếng Anh.”
Vừa nghe đến ba chữ không người lái, ý nghĩ trong lòng Tiêu Tiêu rung chuyển: “Xin lỗi, xin hỏi tên của quý công ty là……”
“Khoa học kỹ thuật Thái Nhất, công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật Thái Nhất.” Đối phương giải thích cặn kẽ, sau đó lại nói, “Chắc bạn cũng không lạ gì phải không, tổng giám đốc của chúng tôi chính là người tài trợ cho bạn ra nước ngoài du học đó.”
Dĩ nhiên Tiêu Tiêu biết tổng giám đốc mà cô ấy nhắc đến là ai, cô chần chừ một lúc, chỉ nói là muốn suy nghĩ thêm, sau đó cúp điện thoại với tâm trạng phức tạp. Cô đứng trên hành lang rất lâu. Trở tay lại gọi cho Tô Vi.
“Em gái à, rốt cuộc em thù hận chị nhiều cỡ nào, mà sao cứ nhè ngay lúc ngủ mà gọi cho chị thế?” Đối phương rên rỉ nói.
“Khi nào về sẽ mời cậu đi ăn một bữa ngon mà, cậu mau dậy đi.”
Thế là sau khi đợi cho Tô Vi chuyển đến chỗ dễ nói chuyện hơn, thì Tiêu Tiêu kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe. Cô và Tô Vi một tuần có gọi cho nhau hai, ba cuộc điện thoại, cô ấy nắm rõ chuyện của cô như lòng bàn tay, đương nhiên cũng biết thế tấn công gần đây của Đoạn Mặc Ngôn. Cô ấy nghe xong, tức thì nói hai chữ, “Chiêu hay!” Thủ đoạn nuốt chửng từng bước một thế này quả thật khiến người ta phải bật ngón cái.
“Cậu nói xem mình nên làm thế nào đây?” Nghĩ đến Đoạn Mặc Ngôn, cô nên từ chối dứt khoát, nhưng quả thật đây là một cơ hội rất tốt, nếu như không phải công ty của anh, cô nhất định không nói hai lời đã đồng ý rồi.
“Lỡ như không phải ý của anh ta thì sao?”
Tiêu Tiêu nói: “Có phải ý của anh ấy hay không đi nữa, thì anh ấy cũng sẽ sớm biết được chuyện này thôi.”
“Cũng phải……” Tô Vi trầm ngâm hồi lâu, “Vậy cậu có muốn đi không?”
“Thì mình không biết mới gọi cho cậu nè.”
“Chuyện này mình cũng không hiểu nữa.” Tô Vi nói, “Tiếu Tiếu, cái anh Đoạn Mặc Ngôn này thật sự EQ thấp lắm sao?”
“Những lời anh ấy nói ra vẫn luôn có thể làm người ta nghẹn chết đó, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là mình thấy hành động liên hoàn này của anh ta, thật lòng không giống như cách làm của người có chỉ số cảm xúc thấp nha.” Nếu như là một cậu ấm không kiêng nể gì, chẳng phải nên làm mấy trò kẻ giàu cướp đoạt gì đó hay sao? “Cứ cảm thấy như là người có chỉ số EQ cao lắm vậy đó, nếu như không phải, thì rõ ràng là anh ta thật sự thật lòng với cậu.”
Tiêu Tiêu không nói gì.
“Cậu xem đó, tuy anh ta cưỡng hôn cậu, nhưng sau khi biệt tích hai tháng, thì anh ta đã chia tay với vợ chưa cưới rồi, hơn nữa khi biết cậu có chút mâu thuẫn với anh ta, nên đã tiến hành tuần tự từng bước từng bước để cậu thích ứng, đợi cậu tháo bỏ lòng phòng bị với anh ta, ôi mẹ ơi, nói đến mình cũng cảm động luôn.”
Ngay cả bạn thân cũng sắp đổi màu cờ phản chiến, vậy có phải cô đã không còn tiền đồ gì đáng nói nữa rồi chăng?
Tiêu Tiêu cúp điện thoại, xoa xoa ấn đường, lần đầu tiên bình tĩnh nghiêm túc suy nghĩ về quan hệ giữa cô và Đoạn Mặc Ngôn.
Cứ theo đà này, cô với anh tuyệt đối sẽ dây dưa càng ngày càng sâu. Chỉ là bản thân mình thật sự không muốn đi ra ngoài trải nghiệm sao? Cho dù không cần phí tài trợ của anh, cô thật sự không cần nhịp cầu bắt qua đại học Oxford kia sao?
Rốt cuộc cô cũng sâu sắc hiểu được sức mạnh của viên đạn bọc đường, không phải vàng thật bạc thật trần trụi trắng trợn, nhưng cố tình lại là chuyện mà bạn không thể nào từ chối được, dụ dỗ bạn bước từng bước từng bước rơi vào vực sâu.
Nhưng người đàn ông này, nguy hiểm hơn cả Nhiễm Huy và anh Hiếu Nhiên, thậm chí cô không cần suy nghĩ tỉ mỉ, thì đã có dự cảm nếu như cô và anh ở bên nhau, tuyệt đối là một con đường tự chuốc lấy khổ. Mọi người đều thích cô, nhưng không ai yêu cô. Sẽ có một ngày, anh cũng sẽ phát hiện sức hút của cô chẳng qua cũng chỉ thường thôi, rồi cô sẽ lại bị vứt đi như rơm rạ.
Vẫn nên từ chối thôi, tất cả đều từ chối hết. Không đi thực tập, phí tài trợ cũng không cần, thư đề cử cũng không cần nốt. Cứ coi như xưa nay anh chưa từng xuất hiện, yên phận mà bước đi trên con đường vốn có của mình, nộp tư liệu cho các trường có thể xin học bổng toản phần, chỗ thực tập cũng tự mình đi tìm vậy!
Từng vấn đề đều đã tìm được cách giải quyết, suy nghĩ của Tiêu Tiêu tựa như sau cơn mưa trời lại sáng, lúc này cô mới thở ra một hơi, cắt đứt thôi, kết thúc thôi. Một mình cô hoàn toàn có thể làm được mà.
Bầu nhiệt huyết kích động tràn lên đại não, cô dựa nào dòng sức mạnh này, nhanh chóng bấm gọi lại số điện thoại vừa rồi. Cô sợ chờ thêm một chút nữa, thì mình sẽ đổi ý.
Chập tối, Tiêu Tiêu nhận được cuộc gọi từ Viên Kha, “Tiêu Tiêu, ông chủ kêu anh đến đón em, anh ấy nói muốn mời em ăn cơm.”
Tiêu Tiêu biết nhất định là muốn nói đến chuyện thực tập, thật đúng lúc, cô cũng muốn ngã bài nói rõ ràng với anh, ở trường chỗ nào cũng có kẻ lắm chuyện, quả thực không thích hợp để nói chuyện.
“Đi đâu ạ?”
“Nhà của ông chủ.”
Tiêu Tiêu do dự một chút, Viên Kha nói tiếp: “Em yên tâm đi, ông chủ nói sẽ đưa em về trước chín giờ.”
Thế là Tiêu Tiêu ngồi lên chiếc xe Viên Kha lái đến, lần nữa đi đến khu căn hộ của Đoạn Mặc Ngôn. Một mình cô đi lên lầu, mang theo chút tâm tư kì lạ nhấn chuông cửa.
“Cạch” một tiếng, cửa tự động mở ra, cô đẩy cửa bước vào, đứng trước cửa thay đôi dép vào, quét quanh một vòng căn nhà vẫn thoải mái đến mức khó tin như trước, phát hiện chỉ có tiếng nhạc ưu nhã phát ra từ chiếc loa, sảnh phòng khách yên tĩnh, không có chút hơi người.
Cô nghe thấy có tiếng động trong phòng bếp kiểu mở, bước vài bước về phía đó, muốn chào hỏi chị Linh, vô tình trông thấy một bóng dáng cao lớn.
Người đó đang cầm một cái đĩa quay đầu qua, khóe môi cong lên, dịu dàng kêu: “Tiếu Tiếu.”
Anh thế mà lại xuống bếp. Tiêu Tiêu chớp mắt, có chút không thể tin được.
“Ngồi đi, sẽ xong ngay thôi.” Anh đặt một đĩa đồ ăn khai vị tinh xảo trên bàn cơm, chẳng mấy chốc, trên bàn cơm chất đầy những món ăn phương tây nhìn qua đã thèm nhỏ dãi.
“Xin lỗi, không đủ người làm, nên không thể lên món theo trình tự, em ăn tạm nhé.” Đoạn Mặc Ngôn lấy chai rượu đỏ đã mở nắp ra, đi đến trước mặt cô, “Uống chút rượu không?”
Tiêu Tiêu vừa ngồi xuống, lắc đầu, “Thôi ạ, cám ơn.”
Đoạn Mặc Ngôn không hề cưỡng ép, rót một ít vào chiếc ly đế cao của mình, nói: “Anh thấy dạo gần đây em học hành mệt nhọc quá, nên thêm chút đồ ăn cho em.”
Tiêu Tiêu thấy Đoạn Mặc Ngôn như thế, bỗng dưng có chút chột dạ.