Xem ra gặp được bạn cũ rồi đây. Một cảm giác chua xót lướt qua trong lòng, tuy người anh yêu là cô, nhưng vẫn sẽ sinh ra cảm xúc dao động đối với những cô gái khác.
Tiêu Tiêu không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa, cô chỉ biết mình nhìn thấy cảnh này thì không được…… vui lắm.
Chờ đã, cô đang suy nghĩ gì thế, có thể khiến anh ấy có thêm một chút cảm xúc, đương nhiên không phải là chuyện xấu rồi.
Tiêu Tiêu lắc đầu, cố gắng làm cho vẻ mặt thật tự nhiên rồi đi qua đó, lịch sự chào hỏi với ba người.
Cô y tá đeo kính nhận ra cô, sửng sốt một chút, rồi vui vẻ nói: “Người có tình rồi cũng thành thân thuộc, chúc mừng hai anh chị.”
Cô gái bên cạnh cô ta cũng hâm mộ lên tiếng: “Hai người thật đúng là trai tài gái sắc nha.”
Tiêu Tiêu hổ thẹn với lòng nhỏ mọn của mình, nhìn nhau với Đoạn Mặc Ngôn, rồi mỉm cười nói cám ơn.
Đoạn Mặc Ngôn thấy trên tay cô đang cầm đồ, hỏi cô muốn làm gì.
Tiêu Tiêu tiện thể nói ra, chỉ là còn chưa đợi anh trả lời, cô gái đeo kính đã hưng phấn nói: “Tôi cũng muốn chơi một cái nữa, còn nữa không? Còn nữa không?”
“Vẫn còn, ở bên kia……”
Cô chỉ hướng đi, vừa vặn chị hai đứng ở chỗ lấy pháo đang vẫy tay với cô, hình như là có chuyện tìm cô.
Đoạn Mặc Ngôn cũng thấy, nói: “Em để hai cây pháo này ở đây, đi lấy cái khác đi. Đợi đến khi bắn pháo thì qua đây kêu bọn anh là được.”
Tiêu Tiêu nhìn anh, cứ cảm thấy là lạ, theo lý mà nói thì đây là sự sắp xếp hợp lí, dù sao cô cũng phải qua đó một chuyến, thay vì kêu cô gái này đi cùng với cô, không bằng cô để hai cây pháo này lại, tay không đi qua đó. Nhưng tại sao cô cứ thấy có chỗ nào sai sai nhỉ?
Nhưng cô vẫn làm theo lời anh, cô chia pháo cho anh và cô gái đeo kính kia mỗi người một cây, mỉm cười rồi rời đi.
Sắp xếp xong những chuyện lặt vặt, rốt cuộc cô dâu chú rể cũng đã đứng trước cổng hoa. Mười người bạn bắn pháo chia ra đứng ở hai bên thảm đỏ, Đoạn Mặc Ngôn đứng bên cạnh cách Tiêu Tiêu không xa, mà cách anh không xa lại là cô gái đeo kính.
Nhạc tiến hành lễ kết hôn vang lên, cô dâu chú rể bước vào cổng hoa, trong tiếng pháo và hoa tươi cùng với tiếng vỗ tay, hai người tươi cười chan chứa mà nhìn nhau.
Vẻ mặt chói mắt biết mấy.
Tiêu Tiêu nhìn nụ cười hạnh phúc của đôi vợ chồng mới cưới mà có chút rung động, không khỏi quay đầu nhìn sang Đoạn Mặc Ngôn.
Dường như Đoạn Mặc Ngôn cũng có điều suy nghĩ, quay đầu lại vừa vặn chạm phải đôi mắt lấp lánh của cô.
Náo nhiệt dần tan biến đi, trong ánh mắt của hai người, phảng phất như chỉ còn có nhau.
Người dẫn chương trình trên sân khấu cầm micro bắt đầu nói chuyện đầy xúc động, thế mới cắt ngang suy nghĩ của hai người. Hai người nhìn nhau mỉm cười, rồi đến gần nắm chặt tay nhau.
“Anh……” Tiêu Tiêu mới nói một chữ, thì đột nhiên bị tiếng nói vang lên phía sau Đoạn Mặc Ngôn cắt đứt, “Ngài Đoạn!”
Chẳng mấy chốc, cô gái đeo kính nhô người ra, “Ngài Đoạn này, xin hỏi các anh ngồi ở đâu vậy, tôi với bạn tôi đến trễ quá, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, không biết chúng tôi có thể ngồi cùng bàn với các anh được không?”
Đoạn Mặc Ngôn nghe thế, nói với vẻ không sao cả: “Có thể.”
Cảm xúc lấp đầy lồng ngực ban nãy thoáng chốc không còn nữa, Tiêu Tiêu lấy làm lạ nhìn Đoạn Mặc Ngôn một cái.
Dường như Đoạn Mặc Ngôn không hề để ý đến, hỏi cô: “Chúng ta ngồi ở đâu?”
“…… Trong một phòng bao, đợi chút nữa cử hành nghi lễ xong thì chúng ta qua đó.”
Trên sân khấu, cha mẹ hai bên bắt đầu nói chuyện, Tiêu Tiêu tạm thời không rảnh nghe, cô đi thu lại ống pháo đặt vào trong thùng rượu, Đoạn Mặc Ngôn giúp cô để đồ vào những chỗ khuất mắt.
“Rảnh rỗi giúp em vậy hả, không tìm cô ý tá của anh ôn lại chuyện xưa à?” Tiêu Tiêu không muốn nói những câu như thế, nhưng cô cứ không thể kiềm chế mùi chua tràn ra. Ngay cả ý kiến của cô anh cũng không hỏi, giống như rất muốn ngồi chung với cô y tá đó vậy.
“Chút nữa có thời gian rãnh thì tán gẫu thôi.”
“Có lưu lại số điện thoại chưa?”
“Trước kia có, chưa xóa.”
“Lỡ như người ta đổi số điện thoại rồi, anh tìm người ta không được thì phiền đấy.” Lần này mùi chua càng nồng nặc hơn.
“Không đổi.” Anh dừng một chút, còn nói thêm một câu, “Anh hỏi rồi.”
“Đoạn Mặc Ngôn!” Rốt cuộc Tiêu Tiêu cũng nhịn không được nữa, tức tối trừng anh một cái.
“Gì hả?” Mặt Đoạn Mặc Ngôn đầy vẻ vô tội.
Lúc này lãnh đạo bệnh viện đến mời Đoạn Mặc Ngôn ngồi cùng một bàn với họ lần thứ ba, đối thoại của hai người cứ thế kết thúc, Tiêu Tiêu phồng miệng lên bỏ đi.
Lúc nghi lễ sắp kết thúc, cô dâu đứng trên một góc sân khấu ném bó hoa, mấy người cùng kí túc xá không giành với Lão Nhị, nhưng người bên ngoài kí túc xá thì giật mất rồi. Hơn nữa còn đúng ngay cô gái đeo kính kia nữa.
Cô bạn gái trêu ghẹo nói: “Chúc mừng cậu, lần sau phải uống rượu mừng của cậu rồi nha.”
Cô gái đeo kính ngượng ngùng nói: “Bạn trai còn chưa có, kết hôn gì chứ.”
Không chừng chốc nữa sẽ có đấy. Bình dấm chua của Tiêu Tiêu bị đổ hết rồi.
Sau khi xong nghi thức, Tiêu Tiêu và mấy chị em trong kí túc xá ở trong một căn phòng trống giúp chị cả cởi váy cưới ra, thay sườn xám vào, chị hai là dâu phụ số một nên cùng đôi vợ chồng mới cưới đi mời rượu, những chị em khác thì không còn việc gì nữa, rồi mới đi sang phòng bao.
Vừa mở cửa ra, Tiêu Tiêu liền thấy Đoạn Mặc Ngôn vẫn đang “hi hi ha ha” với cô gái đeo kính, tuy nói một cách khách quan thì xung quanh vẫn còn rất nhiều đồng chí lãnh đạo “núi không theo ta, thì ta theo núi vậy”, nhưng Tiêu Tiêu chỉ thấy hai người họ.
Thấy nhóm dâu phụ đi vào, các đồng chí lãnh đạo biết điều tạm biệt, nói chút nữa sẽ đến kính rượu.
Tiêu Tiêu ngồi xuống bên cạnh Đoạn Mặc Ngôn, anh rót cho cô một ly nước, hỏi: “Không giành được hoa cô dâu à?”
Tiêu Tiêu liếc sang bó hoa cô gái đeo kính tùy tiện để trên bàn, trong lòng nghĩ thế này chẳng phải biết rõ rồi còn hỏi à? Cô cúi đầu uống nước, “Ừ” một tiếng.
“Đáng tiếc quá.” Đoạn Mặc Ngôn nói với hàm ý sâu xa khác.
Tiếc là hôm nay trong đầu Tiêu Tiêu toàn là dấm chua thôi, không nghe ra ẩn ý bên trong lời nói của anh.
Rất nhanh, những bạn bè thân thiết phụ giúp xong cũng đi vào, một bàn mười ba người chen chúc với nhau, mọi người cười nói chen nhau cho tình cảm sâu đậm, ngồi quây quần gần như là tay kề tay.
Mọi người cụng ly nhập tiệc, Lão Tứ ngồi bên cạnh Tiêu Tiêu, nhìn Đoạn Mặc Ngôn rót nước trái cây cho Tiêu Tiêu, còn không ngừng gắp món cô thích cho cô, tâm hồn lại chịu kích thích lên đến mười ngàn lần.
Những chuyện này đối với vợ chồng son mà nói thì là chuyện vô cùng bình thường, kể từ khi biết Tiêu Tiêu thích anh gắp đồ ăn cho cô, thì Đoạn Mặc Ngôn thường phục vụ cô trên bàn cơm.
Lúc này tâm trạng của Tiêu Tiêu mới tốt lên một chút.
Ai ngờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, thì cô đã thấy cô gái đeo kính ngồi cạnh anh muốn gắp đồ ăn, bàn thì bị người không để ý xoay đi mất, Đoạn Mặc Ngôn vậy mà lại đè lại cái bàn xoay, rồi xoay món ăn đó trở lại cho cô ta.
Cô gái đeo kính cười tủm tỉm cám ơn anh, Đoạn Mặc Ngôn hời hợt đáp lại một câu không cần khách sáo.
Tiêu Tiêu hung hăng cắn đứt xương của cái đùi gà.
Bữa tiệc sắp tan, Lão Nhị kí túc xá hò hét mấy cô gái trẻ đi tăng hai uống rượu, ca hát cho thoải mái, vui vẻ, Tiêu Tiêu và các chị em sắp xếp vấn đề xe cộ, cuối cùng bảo Lão Tam, Lão Tứ ngồi xe của Đoạn Mặc Ngôn đi, ai ngờ cô vừa mở cửa xe ra, đã thấy cô gái đeo kính và bạn cô ta ngồi ở ghế sau rồi.
Ngọn lửa trong lòng cô lặng lẽ bùng phát lên.
“Bọn họ cũng muốn đi hát, tiện đường nên đưa bọn họ đi luôn.” Đoạn Mặc Ngôn lại còn đổ dầu vào lửa.
“Ờ.” Cô đáp lại một tiếng với vẻ mặt không cảm xúc, quay đầu lại nói với hai cô chị em ở sau lưng, “Các cậu tạm chen chúc một chút nhé, mình qua xe của chị hai.” Nói rồi cô đóng sập cửa xe cái rầm.
Lực mạnh đến nỗi thậm chí thân xe cũng rung lên một cái, Lão Tứ hết hồn nhảy dựng lên, “Cửa xe nhà cậu khó đóng hả?” Xe taxi cũng không dám dùng sức đóng sập như vậy đó cô em ơi.
Trong mắt Đoạn Mặc Ngôn lướt qua một tia thú vị, anh chậm rãi xuống xe, “Đều là những cô gái thon thả, ghế sau chen vừa bốn người mà, Tiếu Tiếu, anh có uống rượu, em lái xe đi.”
“Chị ba cũng biết lái.”
“Này này, mình chỉ có bằng lái thôi.” Lão Tam lắc tay liên tục, kể từ khi cô ấy lấy bằng lái hồi năm ba đại học vẫn chưa sờ qua chiếc xe, làm sao dám lấy chiếc xe sang trọng cao cấp này với một xe đầy người để làm vật thí nghiệm chứ.
Đoạn Mặc Ngôn bảo các cô ngồi vào ghế sau, mình thì mở cửa ghế phụ lái ra ngồi vào.
Tiêu Tiêu tức tối đi qua đó, đá vào bánh xe một cái để trút giận, rồi mới mở cửa ra ngồi vào ghế lái.
Cô nhìn việc không nhìn người, lúc tự điều chỉnh vị trí còn quan tâm hỏi phía sau có chật quá không, mọi người đều nói không chật rồi cô mới khởi động xe.
Chỉ là cô mới đạp chân ga, bàn tay để trên thắng tay theo thói quen, đã bị một bàn tay to nắm lấy, mười ngón tay đan xen gác trên rương chứa đồ. Cô tức giận rút ra, “Buông ra, không an toàn.”
“Không sao, em có thể xử lý được mà.” Đoạn Mặc Ngôn cong môi, ngón tay cái xoa xoa mu bàn tay cô hai cái.
Thế này đằm thắm biết mấy, lái xe cũng không ngừng được à? Bốn cô gái ngồi ở ghế sau cảm nhận bọn họ đang ngược đãi những người độc thân ở cự ly gần.
Cô gái đeo kính và cô bạn nhìn nhau, vẻ mặt hơi khác thường.
May mà Tiêu Tiêu du học hai năm đã lái xe rất thành thạo, cô lái xe tới đích đến một cách suông sẻ.
Sau khi xuống xe, hai tay cô đều cầm túi xách, không muốn cho Đoạn Mặc Ngôn nắm tay, ai ngờ cánh tay dài của anh dang ra, ôm lấy vòng eo của cô, giam cô vào lòng.
Mấy cô gái thấy thế, biết điều đi lên đằng trước.
“Sao thế, cái miệng nhỏ sao lại chu lên rồi?” Đoạn Mặc Ngôn buồn cười cúi đầu xuống, hỏi bên tai cô.
“Anh tránh ra đi, không để ý đến anh nữa.” Tiêu Tiêu vặn eo rời khỏi anh, bước nhanh lên phía trước.
Nhìn bóng lưng tức giận đùng đùng của cô, khóe môi của Đoạn Mặc Ngôn từ từ cong lên.
Kết quả, trong phòng karaoke, cô dâu chú rể vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị quậy ầm ỹ, chú rể bị chuốc rượu đến say khướt, cô dâu cũng uống kha khá rồi, kết quả đều được người ta dìu đi về. Lúc về, người trên xe cũng giống như lúc đến vậy, Tiêu Tiêu đưa Lão Tam, Lão Tứ đến khách sạn mà chị cả đã đặt cho hai người trước, rồi đưa cô gái đeo kính và bạn cô ta về kí túc xá bệnh viện, cuối cùng mới quay trở về căn hộ.
Đoạn Mặc Ngôn cũng uống với một đám người không quen biết đến mức có mấy phần men say, ngay cả giày cũng chưa thay đã đè cô lên sau cửa, “Nhìn cái miệng chu lên cả đêm của em này, muốn anh hôn em hả? Muốn anh hôn em phải không?” Anh vừa nói, vừa cúi đầu cười tà ác đè bờ môi lành lạnh xuống.
“Tránh ra, tránh ra, em không cần anh hôn!” Tiêu Tiêu che miệng của anh lại, từ chối.
Đoạn Mặc Ngôn thuận thế dụi vào tay cô, hôn lên lòng bàn tay, “Anh chọc phải em rồi à?”
Tiêu Tiêu tức lên, “Anh còn không biết ngại mà hỏi nữa!”
“Anh thật sự không biết mà, em nhắc nhở chút đi?” Anh cắn đầu ngón tay của cô, biếng nhác nói.
“Anh còn muốn em nhắc nhở anh hả? Được! Em nhắc, nhở, anh ngay đây.” Cô nghiến răng nghiến lợi lườm anh, “Ai là bạn gái của anh? Anh nhìn điệu bộ ân cần của anh đối với cô y tá xinh đẹp kia xem! Vừa ôn chuyện cũ, lại lưu số điện thoại, vui vẻ đến ngốc ra luôn! Còn ngồi sát bên cạnh người ta, còn săn sóc xoay bàn giúp cô ta, còn tốt bụng đưa người ta đi karaoke, à, đúng rồi, còn chắn rượu cho người ta nữa chứ!” Quả là phát rồ rồi mà!
Đoạn Mặc Ngôn thấp giọng cười hai tiếng, con người đen láy mang theo vẻ trêu đùa nhìn cô chăm chú, “Ghen rồi à? Đố kị rồi à?”
“Ai mà ghen anh chứ!”
“Anh đây đều là bắt chước em thôi.”
“Anh nói bậy!” Cô mới không có mờ ám với đàn ông khác đâu.
“Em không có thường xuyên ôn chuyện cũ với Tống Hiếu Nhiên à? Không có trao đổi số di động với Andy, Eddy quỷ gì đó ở nhà hàng à? Không có tiện đường chở thằng quỷ đàn anh gì đó về trường à? Không có cười tươi như hoa tán gẫu với trợ giảng à?” Đoạn Mặc Ngôn từ từ khom người xuống, nắm cằm của cô, “Lần nào em cũng nói anh ‘phản ứng quá đáng’, sao nào, đến lượt anh thì không được hả? Chỉ cho em phóng hỏa, không cho anh đốt đèn sao?”