Trong làng này tổng cộng có một trăm mấy hộ dân, nói tiếng bản địa, trong cả làng chỉ lác đác vài người biết nói tiếng phổ thông. Những đứa trẻ thích hợp với việc học có 27 đứa, 18 bé gái, 9 bé trai. Từ lớp 1 đến lớp 6 không đồng đều, còn có mấy bé trai được ba mẹ biết nhìn xa đưa đến họ hàng trong huyện để đi học, một năm về đây hai, ba lần, nghe nói cha mẹ chúng cũng chỉ muốn chúng học đến tiểu học, biết mấy con chữ thôi, rồi sau đó về làm công có thể tính sổ sách rõ ràng.
Tiêu Tiêu và Đoạn Mặc Ngôn đến đây làm cho người trong làng thấy rất mới mẻ, nhưng nghe đội trưởng nói là đến dạy bọn trẻ học miễn phí, thì ai nấy đều lộ ra vẻ mặt không đồng ý, không xem như chuyện quan trọng gì. Tối hôm đó, lúc người trong làng uống rượu, còn rãnh rỗi cười cợt vẻ nhếch nhác của Tiêu Tiêu, đánh cược ngay tại chỗ khi nào thì đôi vợ chồng trẻ này không chịu nổi rồi bỏ đi.
Sự thật thì Tiêu Tiêu đúng là rất nhếch nhác, lúc cô mới đến, không chỉ chân cũng sắp muốn gãy, hơn nữa ngay sau đó không hợp với khí hậu nên đã cảm cúm, sốt nhẹ, may mà hai người đã chuẩn bị từ sớm, mang theo đầy đủ hộp thuốc y tế, không quá hai ngày thì cô đã khỏi hẳn.
Tiêu Tiêu vừa khỏe khoắn, thì đã bắt đầu tích cực dấn thân vào hoạt động chuẩn bị dạy học. Làng nhà Ngô dĩ nhiên không có lớp học, chỗ trống trải giống vậy thì chỉ có từ đường nhà Ngô thôi, đó là nơi người trong làng dùng để tế tổ tiên, làm đám cưới, đám tang, bình thường thì không dùng đến. Cô quan sát hoàn cảnh xung quanh, cảm thấy cũng ổn, liền đi thương lượng với đại đội trưởng.
Thực ra thì trong lòng đại đội trưởng cũng không coi trọng việc dạy học tình nguyện, bất đắc dĩ cô đang cầm công văn trên thị trấn, ở trên đường lại nghe nói cô du học nước ngoài về, bỗng dưng sinh ra mấy phần kính trọng, thế là cũng vô cùng phối hợp với cô.
Anh ta lập tức tập hợp người trong làng mở cuộc họp, Tiêu Tiêu nghe không hiểu họ đang nói gì, nhưng nhìn biểu cảm, thần thái của mọi người thì biết hình như bọn họ không đồng ý lắm, nhưng cuối cùng không biết đại đội trưởng đã dùng cách gì, cũng khiến bọn họ thỏa hiệp.
Sau cuộc họp, có một người đàn ông trung niên chân mày vừa dài cừa rậm nói với cô một câu, Tiêu Tiêu không hiểu, đoán chừng ý là chê cô rảnh rỗi lại kiếm chuyện làm.
Nhưng cô không quan tâm, tóm lại vấn đề lớp học đã được giải quyết rồi.
Nhưng lúc cô hưng phấn tận dụng những chiếc bàn dùng để ăn cơm đoàn viên trong từ đường, sắp xếp xong xuôi, chờ bọn nhỏ đến học, nhưng chỉ đón được một căn phòng vắng lặng. Chỉ có hai, ba đứa bé choai choai đứng bên cạnh cửa tò mò đánh giá cô, còn có mấy đứa nhỏ đứng chơi cách đó không xa.
Đại đội trưởng đã thông báo cho mọi người, bảo bọn họ kêu những đứa trẻ nhà mình đến học, nhưng bọn trẻ thoải mái quen rồi, có thể là không chịu đâu.
Tiêu Tiêu thử dịu giọng khuyên chúng đi vào, nhưng cô mới nói một câu, mấy đứa nhỏ đều chạy đi hết.
Cô hơi bị sốc mà thu dọn đồ đạc, tạm thời trở về căn nhà mướn cũ kỹ.
Mấy ngày nay cô và Đoạn Mặc Ngôn đều ở nhờ trong nhà của đại đội trưởng. Mấy năm trước ông chú hàng xóm kế nhà đại đội trưởng đã dọn đi theo người con trai đi làm công ở ngoài, căn nhà cũ vẫn bỏ trống, là một căn nhà gỗ đã cũ lắm rồi, một lối đi, hai gian nhà chính, phía trước lối đi còn có một cái giếng trời nhỏ, phòng bếp và nhà vệ sinh đều ở đằng sau, bếp đốt bằng củi, nhà vệ sinh là hố đất, nhưng nhà nào nhà nấy trong đây đều giống như vậy, sau khi Đoạn Mặc Ngôn nhìn xong thì gật đầu một cái, được đại đội trưởng phiên dịch qua lại tiếng địa phương và phổ thông, thì hàng xóm cho bọn họ thuê nhà với giá 30 đồng mỗi tháng.
Đoạn Mặc Ngôn đếm ngay 800 đồng, nói là tiền thuê hai năm, khỏi thối. Tuy hàng xóm của đại đội trưởng cảm thấy hai vợ chồng son này không ở đây lâu được như vậy, nhưng cảm thấy dầu gì ông chồng cũng là người hào phóng, có thể hòa hợp được. Kêu mấy người vợ của các anh em trong thôn đến quét dọn trong ngoài một lần, rồi mở cửa sổ hai ngày cho khí độc thoát ra ngoài, rồi để cho bọn họ dọn từ nhà của đại đội trưởng qua đó.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tiêu Tiêu vào đây ở, cô và Đoạn Mặc Ngôn vụng về nhóm lửa, trên mặt hai người đều đầy tro bụi, cô thấy trên mặt anh đều là lọ nghẹ, khó có khi nhếch nhác như vậy, thì há miệng bật cười.
Kết quả là trước đó Tiêu Tiêu còn cảm thấy có chút không chân thật, thì đến giờ phút này, rốt cuộc cô mới có cảm giác thực tế là mình sẽ sinh hoạt ở đây hai năm để dạy học tình nguyện.
Phải, hai năm. Vốn ra cô dự định bất kể thế nào thì cũng phải ở lại từ ba năm trở lên, nhưng Đoạn Mặc Ngôn lại đề ra kế hoạch bổ sung.
Anh nói, đã lập cho cô một quỹ ngân sách, có thể để cho cô phối hợp với hội trù bị tài chính để xây dựng trường tiểu học hi vọng trên khắp cả nước, cứ như thế, số trẻ nhỏ được giúp đỡ tuyệt đối nhiều hơn rất nhiều so với lực lượng dạy học tình nguyện của mỗi một mình cô.
Cô bị phương án này làm cho dao động, nhưng suy nghĩ rất lâu, cô vẫn quyết định muốn đi dạy tình nguyện một, hai năm, bởi vì nếu không dấn thân vào vùng núi xa xôi dạy học để tích lũy kinh nghiệm, thì làm sao có thể hiểu rõ rốt cuộc những đứa trẻ này cần gì?
Sau khi hai người bàn bạc, Đoạn Mặc Ngôn đồng ý đi dạy tình nguyện với cô hai năm, Tiêu Tiêu hỏi công ty của anh tìm người quản lý hay sao, anh lại thản nhiên nói bán đi là được.
Lúc đó Tiêu Tiêu còn tưởng anh nói đùa, không ngờ anh thật sự liên hệ với người đại diện để bàn bạc, cô sợ hết hồn, bảo anh suy nghĩ kỹ càng lại, anh lại nói Thái Nhất vốn là để anh giết thời gian, chứ không trông cậy vào nó để nuôi gia đình.
Khí phách đến nỗi hết nói nổi luôn.
Tóm lại là bây giờ anh thật sự không hề oán than mà đi cùng cô đến vùng xa xôi hẻo lánh này, cầm hộp cơm bằng thiết, ngồi trên cái ghế gỗ nhỏ, ăn cơm rau dưa với cô.
Tiêu Tiêu thấy trời vừa tối thì đã ngắt điện rồi, chỉ có thể đốt nến trong nhà, ánh lửa yếu ớt rọi ra chiếc bóng u mờ trên tường, trong lòng cô lâng lâng, chợt nghĩ nếu như anh không đến đây với cô, một mình cô dám ở lại trong làng núi sâu xa này ư? Chắc chắn cô sẽ rất sợ hãi…… Nhưng bây giờ có anh bên cạnh cô, cô chỉ cảm thấy vô cùng yên tâm.
Có anh thật là tốt quá. Tiêu Tiêu ngốc nghếch nhìn chằm chằm Đoạn Mặc Ngôn đang cúi đầu ăn cơm, trong tim chan chứa tình cảm dịu dàng.
Ăn cơm xong, Tiêu Tiêu chủ động nhận việc rửa chén, với lại thêm chút củi vào bếp lò, đổ nước giếng vào trong cái nồi sắt sạch ở trên bên bếp, bận ra bận vào giống y như là một cô vợ nhỏ trong làng vậy.
Đoạn Mặc Ngôn ngồi bên cạnh nhang muỗi, hút một điếu thuốc sau bữa cơm, như một đại gia nheo mắt lại hài lòng nhìn cô vợ bé nhỏ yêu kiều vừa mới cưới không bao lâu.
Tiêu Tiêu rửa chén xong, dùng nước sôi tráng qua thau rửa mặt cho sạch, sau đó bỏ một ít lá trà thô mà các chị trong làng cho vào thau rửa mặt, rồi đổ hết phần nước sôi nóng còn lại vào thau rửa mặt.
Không bao lâu sau, nước nóng trong thay rửa mặt đã chuyển sang màu trà.
Tiêu Tiêu đầu đầy mồ hôi bưng thau nước đến trước mặt Đoạn Mặc Ngôn rồi ngồi xổm xuống, mỉm cười ngẩng đầu lên, “Đại gia, rửa chân cho ngài nhé.”
Đoạn Mặc Ngôn nhướn mày, cởi vớ ra, xăn ống quần dài lên.
Hai bắp chân rắn chắc đều chi chít vết muỗi cắn vừa to vừa đỏ.
Tiêu Tiêu thấy thế thì đau lòng, trong nông thôn toàn là muỗi độc, hơn nữa còn bắt nạt người mới, cho dù mặc áo tay dài, quần dài cũng không ngăn được, nhưng dường như Đoạn Mặc Ngôn đã trở thành bùa hộ mệnh của cô vậy, gần như mọi con muỗi đều chỉ cắn anh, trên chân cô chỉ có một số ít vết muỗi đốt. Dùng nước trà tiêu trừ vết muỗi cắn là cách mà vợ của đại đội trưởng dạy cô.
Cô thử độ ấm, vốc nước lên rửa đôi chân dài của anh, một lần lại một lần, không ngại phiền.
Đoạn Mặc Ngôn chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng nghiêm túc của cô, khóe môi khẽ cong lên.
“Chẳng phải em cũng bị đốt à, rửa chung đi.”
“Em chỉ có mấy chỗ thôi.” Tiêu Tiêu vừa nói, vừa kéo ghế nhỏ qua ngồi đối diện anh, cởi vớ ra, để bàn chân trắng nõn vào trong, đạp lên bàn chân to của anh, nghịch ngợm đè xuống.
Đoạn Mặc Ngôn dùng ngón chân chọc vào lòng bàn chân của cô.
“Hì hì.” Tiêu Tiêu cười cúi người xuống, lại tiếp tục vốc nước rửa chân cho hai người.
Đêm đó, hai người nằm trên chiếc giường gỗ giăng mùng, Đoạn Mặc Ngôn tắt đèn pin đi, Tiêu Tiêu mở mắt trừng trừng nhìn ánh trăng như ẩn như hiện trên trần nhà, chợt giật mình một cái, tươi cười nhào vào lòng anh, “Sợ quá.”
“Sợ cái gì?” Đoạn Mặc Ngôn ôm chặt cô, thấp giọng nói.
“Không biết nữa.” Tiêu Tiêu cười hì hì, dụi dụi vào anh.
“Nhỏ ngốc……” Đoạn Mặc Ngôn nghe cô nói mang theo mấy phần vui cười, thì biết ngay cô không phải sợ thật, yên tâm lại, cơ thể mềm mại nằm trong lòng, dục vọng lại hơi rục rịch. Khoảng thời gian này ở nhà người ta, cộng thêm tình trạng sức khỏe cô không ổn lắm, vẫn luôn không có……
“Không được, ngày mai em phải dậy sớm, phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không ngừng cố gắng.” Tiêu Tiêu phát hiện mưu đồ của anh, đè tay của anh lại.
“Một lần.”
“Một lần cũng không được, em đã quyết định rồi, trước khi bọn trẻ đến học, em sẽ không yêu yêu với anh đâu.” Đây chính là tự ràng buộc và thôi thúc bản thân.
“Em đã quyết đinh rồi? Có được anh đồng ý chưa?” Vẻ mặt Đoạn Mặc Ngôn khá nguy hiểm, nói. Cái này là quyết định quỷ quái gì chứ?
“Em biết anh nhất định sẽ dốc hết sức ủng hộ việc làm của em…… Á, không được!”
“Đùa hả, có được hay không?”
“Không được, không được……”
Cuộc chiến công phòng của đôi vợ chồng son như thế nào không thể biết được, hôm sau, Tiêu Tiêu vẫn dậy thật sớm, gặp mặt một cô vợ trẻ khoảng 25, 26 tuổi do đại đội trưởng giới thiệu. Cô ấy là cô gái duy nhất ở trong làng từng học tiểu học, học qua một chút tiếng phổ thông.
Cô nhờ cô gái kia truyền một câu nói dùm cô.
Khoảng 9 giờ, lũ trẻ lục tục đi vào từ đường, tìm chỗ ngồi xuống, vẫn còn hai, ba đứa đứng bên cạnh cửa, không chịu đi vào.
Tiêu Tiêu đếm số người, thấy cũng kha khá rồi, không nói nhiều nữa, trực tiếp mở vi tính ở trên bàn ra, nhấn phím cách một cái.
“Cừu vui vẻ, cừu lười biếng……”
Bài hát chủ đề mà bọn trẻ thành phố nghe đến ngán được phát ra, làm cho mấy đứa nhỏ của làng nhà Ngô, hai mắt đứa nào đứa nấy cũng tỏa sáng, tất cả đều ngồi thẳng lưng, rướn cổ nhìn thẳng vào máy tính.
Toàn bộ lũ trẻ đều nghe không hiểu tiếng phổ thông, nhưng vẫn xem phim hoạt hình say sưa. Đối với bọn chúng, được xem Cừu Vui Vẻ và Sói Xám, không khác gì những đứa trẻ thành phố thập niên 90 được chơi game trên Apple.
Vượt qua thời đại.
Đã hết một tập, Tiêu Tiêu nhấn tạm dừng, nhờ người phụ nữ trẻ kia phiên dịch giúp cô một câu.
“Muốn nghe hiểu phim hoạt hình đang nói gì không nào?”
Bọn trẻ đồng loạt gật đầu.
Tiêu Tiêu cong môi cười, “Tốt lắm.”
Cá đã cắn câu rồi.